Khí Vũ Trụ (Bản Dịch Full)

Chương 63 - Chương 1183 - Áp Lực Của Đại Hoang Thần Đạo Thành. (2)

Chương 1183 - Áp lực của Đại Hoang Thần Đạo thành. (2)

Lam Tiểu Bố gật đầu, “Không sai, đây chính là Bi Lâm Thần Vực, không chỉ như vậy, thần tiệm Bi Lâm Thần Vực này còn đang không ngừng mở rộng ra. Ta nghĩ, có lẽ một ngày, vị trí Thần giới của chúng ta, cũng sẽ hóa thành thần tiệm vô cùng vô tận như vậy.”

Tất cả mọi người im lặng, nếu như thần tiệm trước mắt bọn hắn này đã mở rộng ra, vậy rừng bia quả thật sẽ có một ngày biến mất. KHi rừng bia biến mất, Thần giới cũng chưa chắc sẽ còn tồn tại.

Sau một hồi lâu, Niệm đột nhiên nói ra, “Thần tiệm này ẩn chứa khí thế đáng sợ, khiến người ta thấp thỏm lo âu. Ta sợ không phải tự nhiên mà hình thành, cũng không phải hình thành do lượng kiếp, mà là có cường giả cố ý tạo nên…”

“Người nào có năng lực này?” Thích Khai Thương không nhịn được hỏi.

Đây là thần tiệm đó, hắn cũng là một Thần Vương, nhưng hắn không thể nào nghĩ ra được, người nào có bản lĩnh biến Thần giới chỗ bọn họ trở thành một vùng thần tiệm.

Lam Tiểu Bố đột nhiên nói, “Có một loại thần thông gọi là Thiết Cát Thuật, ta nghĩ cái này rất có thể là thần thông Đại Thiết Cát.”

“Thần thông Đại Thiết Cát?” Niệm nhíu mày, tựa như đang cố gắng suy nghĩ gì đó.

“Ta nhớ ra rồi, ban đầu ở trong hội đấu giá ở Ngọc Hành Thần Đạo thành, hình như có một cái thần thông Tiểu Thiết Cát được lấy ra đấu giá. Thần thông Thiết Cát đáng sợ đến thế sao?” Thích Khai Thương kinh ngạc kêu lên.

Tra Dự ở bên cạnh sợ hãi rụt rè nói, “Đúng vậy, thần thông Đại Thiết Cát có thể dễ dàng xé rách một giới. Đừng bảo là một giới, cho dù là một phương vũ trụ mênh mông, cũng có thể dùng thần thông Đại Thiết Cát đập nát.”

Ánh mắt Thích Khai Thương nhìn về phía Tra Dự, “Ngươi chỉ là một Thiên Thần cảnh nho nhỏ, hiểu biết cũng nhiều đấy, chắc lai lịch không đơn giản nhỉ?”

Lai lịch của Tra Dự thế nào, bọn hắn đều biết, đối với chuyện Lam Tiểu Bố không giết Tra Dự, bọn hắn đều không để ý. Điều này nói rõ một vấn đề, đó chính là Lam Tiểu Bố thật sự có liên quan đến chuyện lượng kiếp ở Thần giới không bị chuyển dời đi. Nhưng mà vậy thì có gì chứ? Bọn hắn hoàn toàn không thèm để ý.

Lam Tiểu Bố cười he he một tiếng, “Gia hỏa này thật sự không đơn giản, hắn còn từng thấy thập đại Đạo Quân của Thần giới đấy.”

Niệm kinh hãi nhìn Tra Dự, “Ngươi đã từng nhìn thấy KHảm Hạng?”

Tra Dự cười he he, “Đừng nói là KHảm Hạng Thánh Nhân, cho dù là các Thánh Nhân như Vô Kỳ, Phỉ Lăng, Thanh Hành, ta đều gặp rồi.”

Lam Tiểu Bố xua tay nói, “Những chuyện này lên phi thuyền rồi nói tiếp, tương lai chúng ta sẽ còn đến nơi này nữa. Mặc dù Bi Lâm Thần Vực đã biến thành thần tiệm vô tận, nhưng ta vẫn cảm thấy có lẽ nơi này vẫn còn một con đường sống cho chúng ta. Đương nhiên, trước khi rời khỏi rừng bia, ta cần phải rút hết thần linh mạch ở nơi này đi đã.”

Phía đưới Thạch Đao Thần Tông nhất định có thần linh mạch, dù sao thì tương lai rừng bia sẽ bị thần tiệm này cắn nuốt hết, thần linh mạch để lại đây cũng lãng phí.

Đại Hoang Thần Đạo thành.

Hùng Nam Phong có chút bất an, mặc dù hắn là một Thần Quân, bên cạnh còn có hơn mười cường giả Thiên Thần cảnh. Không chỉ như vậy, 5000 tu sĩ của Bách Ly quân cũng đang ở chỗ này, thống soái Lâm Bố của Bách Ly quân cũng là một Thần Quân. Nhưng những điều này cũng không thể khiến Hùng Nam Phong yên tâm.

Nguyên nhân trừ chuyện càng ngày có càng nhiều tu sĩ cấp thấp từ bên ngoài tuôn đến đây, còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là có một vài Thần Quân cũng bắt đầu tiến về Đại Hoang Thần Đạo thành.

Đi trên đường phố Đại Hoang Thần Đạo thành một vòng, tùy tiện là có thể nhìn thấy một hai cường giả Thần Quân. Nếu như nói Thần Quân còn không thể khiến hắn khủng hoảng, vậy thì Thế Giới Thần xuất hiện ở Đại Hoang Thần Đạo thành cũng đủ để khiến phó tông chủ lâm thời của Đại Hoang Thần Đạo thành như hắn thấp thỏm lo âu.

Người khác đều nghĩ rằng thành chủ Lam Tiểu Bố của Đại Hoang Thần Đạo thành đang bế quan, chỉ có trong lòng hắn là biết rõ, Lam Tiểu Bố không phải đang bế quan, thậm chí Lam Tiểu Bố không còn ở Đại Hoang Thần Đạo thành nữa.

“Phong ca, nếu không thì hãy phát một đạo tin tức cho Lam thành chủ đi? Nói rõ tình hình nơi này cho hắn biết?” Tình thế ở Đại Hoang Thần Đạo thành đang vô cùng căng thẳng, ngay cả Dạ Lộ cũng không có tâm tư tu luyện.

Hùng Nam Phong lắc đầu, “Không cần, mọi chuyện còn chưa đến mức khẩn cấp. Đúng rồi, đi triệu tập lâm thống soái, Bàng Bất Lận, Thạch Dật, Diêm Ảnh tới họp. Chúng ta không thể nào cứ chờ đợi thế này được, nhất định phải làm gì đó. Lam thành chủ giáo Đại Hoang Thần Đạo thành lại cho ta, ta không thể khiến hắn thất vọng.”

Dạ Lộ gật đầu, lập tức phát mười mấy đạo tin tức ra ngoài.

Chỉ ngắn ngủi nửa nén hương, hơn mười người đã tụ tập tại đại điện bên ngoài phủ thành chủ.

“Hùng phó thành chủ.” Lâm Bố vừa tiến lên đã ôm quyền ân cần chào hỏi.

Mặc dù thực lực của hắn là mạnh nhất, hơn nữa thủ hạ cũng nhiều nhất, nhưng mà vì trung với Quân Vu, cho nên dù Quân Vu không ở đây, hắn vẫn dẫn theo 5000 binh lính của mình trú đóng ở Đại Hoang Thần Đạo thành.

Nhưng mà đối với Lâm Bố mà nói, hắn vẫn rất hài lòng về nơi này. Thần linh khí ở Đại Hoang Thần Đạo thành nồng đậm, bọn hắn còn trú đóng ở trong thành, cho nên gần trăm năm này, mỗi một người trong quân tu sĩ đều tiến bộ về tu vi rất nhanh. Có một phần đã sắp có thể tấn cấp lên Thiên Thần cảnh.

“Lâm thống soái, Thạch chấp sự, Bàng chấp sự, Diêm ti chủ, Liễu ti chủ... Mời mọi người ngồi xuống.” Hùng Nam Phong nghiêm túc nói.

Tất cả mọi người đều biết gần đây Đại Hoang Thần Đạo thành đang sắp nổi lên mưa gió, cho nên đều nghiêm chỉnh ngồi xuống.

Hùng Nam Phong mở miệng nói, “Ta nhận sự giao phó của Lam thành chủ, bảo vệ Đại Hoang Thần Đạo thành ổn định, nhưng tu vi của ta thấp, càng ngày càng cảm thấy lực bất tòng tâm. Gần đây Đại Hoang Thần Đạo thành xuất hiện nhiều cường giả, thậm chí còn có Thế Giới Thần xuất hiện ở Đại Hoang Thần Đạo thành, nếu như cứ tiếp tục như vậy, ta lo Đại Hoang Thần Đạo thành sẽ mất khống chế.”

Chương 1184 - Mưa gió nổi lên,

Bàng Bất Lận đứng lên nói, “Hùng phó thành chủ, hôm qua có hai tên tu sĩ Thiên Thần cảnh ngang nhiên đấu pháp ở Đại Hoang Thần Đạo thành, chúng ta định dựa theo quy định của Đại Hoang Thần Đạo thành, bắt hai người này lại, nhưng lúc này đột nhiên có một tên Thần Quân đứng ra ngăn cản. Tu vi của tên Thần Quân này chỉ sợ không kém gì Lâm thống soái, ta không dám động đến. Ta nghĩ Đại Hoang Thần Đạo thành đã nằm ở ranh giới mất không chế rồi. Đây là ở nội thần, tình huống ở bên ngoài thì càng nghiêm trọng hơn. Ngày nào cũng có người vẫn lạc vì đấu pháp, hơn nữa còn càng ngày càng kịch liệt.”

Liễu Chí đứng ra nói, “Bởi vì ta luôn nghe ngóng tin tức ở bên ngoài, cho nên hiểu rõ bây giờ Thần giới hỗn loạn đến mức độ nào. Một vài thần thành cũng đã bắt đầu xảy ra vấn đề, khiến ta cảm thấy rằng, Thần giới sắp đến ngày tận thế rồi, ta nghĩ, nếu như không có Lâm thống soái ở chỗ này, có lẽ Đại Hoang Thần Đạo thành đã sớm loạn rồi. Nếu mà so sánh, tình hình ở Đại Hoang Thần Đạo thành vẫn còn tính là tốt.”

Đám người im lặng, ngay cả Lâm Bố cũng cau mày.

Thế Giới Thần có ý nghĩa gì, bọn hắn đều hiểu. Quân tu sĩ của Lâm Bố tuy nhiều, nhưng cũng chỉ có thể quản lý tán tu bình thường mà thôi. Nếu như đối mặt với Thế Giới Thần, đừng nói là 5000, cho dù có 50.000, sợ cũng không thể làm được chuyện gì.

CÙng lúc đó ,ở Đại Uyên Thần Môn.

Từ năm đó, khi đồ bên trong Thiền Nữ viện ở Hoán Nữ cung của Đại Uyên Thần Môn mất đi, tông chủ Hoắc Dịch của Đại Uyên Thần Môn vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc truy sát người đã cướp đồ của Đại Uyên Thần Môn.

Mặc kệ đồ này có phải là của Đại Uyên Thần Môn hay không, đối với người Đại Uyên Thần Môn mà nói, người khác chính là đã cướp đi đồ của bọn hắn.

Trải qua trăm năm tìm kiếm, hôm nay cuối cùng cũng có manh mối chính xác.

Giờ phút này trong đại điện nghị sự của Đại Uyên Thần Môn, ít nhất có hơn mười người, bao gồm tông chủ Hoắc Dịch, điện chủ Chấp Pháp điện Nguyên Trường Sơn, điện chủ Bồng Khâm của Nội Sự điện.

Bọn hắn đang đợi điện chủ Chủng Hoành Tất của Ngoại Sự Điện, bởi vì theo tin tức Chủng Hoành Tuất truyền đến, hắn đã bắt được một người vô cùng quan trọng. Tình hình cụ thể Chủng Hoành Tuất vẫn chưa nói, chỉ mới nói là bắt được một người rất quan trọng, gặp mặt thì sẽ biết.

Chủng Hoành Tuất quay về rất nhanh, chỉ nửa canh giờ sau, hắn đã tiến vào đại điện nghị sự, trong tay còn kéo theo một nam tử.

“Hắn là người phương nào?” Hoắc Dịch nhìn chằm chằm người trong tay Chủng Hoành Tuất, trong lúc nhất thời còn chưa nhận ra.

Chủng Hoành Tuất lập tức ôm quyền nói, “Tông chủ, người này chính là Độc Tộ.”

“A, hắn không phải chính là…” Hoắc Dịch nhớ tới lai lịch và thân phận của người trong tay Chủng Hoành Tuất, “Nhanh, mau gọi Hoàn Tào đến đây.”

Hoàn Tào nhanh chóng bị dẫn đến, Lam Tiểu Bố không giết Hoàn Tào, mặc dù đã nhét Hoàn Tào ở một nơi vô cùng xa, nhưng vẫn bị Đại Uyên Thần Môn bắt được. Chỉ là khi Lam Tiểu Bố dạy dỗ Hoàn Tào, cũng không phải dùng gương mặt lúc trước, cho nên Đại Uyên Thần Môn vẫn chưa thể tìm được hắn mà thôi.

Hoàn Tào vừa đến đại điện nghị sự đã nhìn thấy người trong tay Chủng Hoành Tuất, lập tức kêu lên, “Chính là hắn, chính hắn lúc trước đã cải trang thành dáng vẻ của ta, hắn nói hắn tên là Độc Tộ.”

Chủng Hoành Tuất gật đầu, “Không sai, hắn tthật sự tên là Độc Tộ.”

“Độc Tộ, đồ thì chưa cần vội, ngươi không đưa thì chúng ta cũng sẽ từ từ tìm ra. Nói đi, vì sao lại lẻn vào Đại Uyên Thần Môn ta trộm đồ?” Hoắc Dịch không nhanh không chậm hỏi, trong lòng hắn thì lại không hề bình tĩnh như vậy

Nếu như quả thật chính là người tước mắt này, vậy thì hắn nhất định còn có thần thông Thiên Cương Tam Thập Lục Biến Dịch Hình. Nghĩ đến môn thần thông này, cả người hắn có chút kích động.

Độc Tộ vô cùng hoang mang, một hồi lâu sau mới lên tiếng, “Ta đến Đại Uyên Thần Môn trộm đồ? Quả thật ta đã quay lại Thần giới một thời gian, nhưng vẫn luôn bế quan chữa thương. Hơn nữa dựa vào thực lực của ta bây giờ, ta có thể đến Đại Uyên Thần Môn sao?”

Hoàn Tào hầu như muốn nhảy dựng lên chỉ vào mặt Độc Tộ mắng, “Độc Tộ, lúc trước ngươi ở bên ngoài Đại Uyên Thần Môn đánh lén ta, sau đó cải trang thành ta, không đúng, là dịch hình thành hình dạng của ta tiến vào Đại Uyên Thần Môn, bây giờ ngươi không muốn thừa nhận sao?”

Độc Tộ dần dần hiểu ra, có người dịch hình thành hắn dạy dỗ Hoàn Tào, sau đó lại dịch hình thành Hoàn Tào tiến vào trong Đại Uyên Thần Môn.

KHông chỉ Độc Tộ hiểu ra, ngay cả tông chủ Hoắc Dịch và mấy tên điện chủ còn lại của Đại Uyên Thần Môn cũng hiểu ra. Chuyện này không hề đơn giản như mặt ngoài, Độc Tộ này rất có thể cũng là hiệp sĩ cõng nồi.

Độc Tộ ôm quyền nói, “Lúc đầu ta không thể nói ra lai lịch của ta, nhưng ta biết rất rõ, nếu như ta không nói lai lịch của ta ra, các vị có thể sẽ không thả ta ra. Ta đến từ Kính Phương Thần Đình, là Phương Đế ra lệnh cho ta đến Tiên giới làm việc. Bởi vì ở Tiên giới ta bị người đánh trọng thương, cho nên chuyện vẫn chưa hoàn thành, sau khi đến Thần giới, vì bị trọng thương nên khó mà hành động, cộng thêm nhẫn trong người đã mất, không thể nào truyền tin tức được cho Phương Đế, cho nên vẫn luôn bế quan chữa thương.”

Là người của Phương Đế? Bọn người Hoắc Dịch khẽ nhíu mày, nếu như là trước đó, chỉ sợ bọn hắn đã sớm thấp thỏm lo âu rồi. Cho dù là vô tình hay cố ý, bắt được người của Phương đế cũng không phải là chuyện nhỏ.

Nhưng mà bây giờ không còn quan trọng nữa, đến chính Phương Đế cũng không biết rõ sống chết thế nào.

Hoắc Dịch từ tốn nói, “:Nếu ngươi từ Thần giới xuống đó, chắc hẳn có dùng phù lục quy tắc. Cho dù dùng phù lục quy tắc, một tu sĩ Thiên Thần cảnh như người lại bị người đánh trọng thương ở Tiên giới, chuyện này chỉ sợ chính ngươi cũng không tin đâu?”

Chương 1185 - Mưa gió nổi lên (2)

Độc Tộc nói, “Tiên giới quả thật có một cường giả như vậy, hơn nữa người này còn có thể phá hư đại sư chuyển dời lượng kiếp của Thần giới. Hắn tên là Lam Tiểu Bố, thực lực và uy vọng đều kinh người, không gì sánh được.”

Lam Tiểu Bố?

Tất cả mọi người trong đại điện đều hai mặt nhìn nhau, lập tức đều thấy sự vui mừng trong mắt đối phương.

Lam Tiểu Bố à, có danh tiếng, có nơi ở cố định. Càng quan trọng hơn là, Lam Tiểu Bố dễ bắt nạt.

Vốn dĩ thì khi Đạo Quân Thúc Vãng Tiêu của Quy Hành Thần Đình còn ở đây, bọn hắn còn không dám làm gì Lam Tiểu Bố. Nhưng bây giờ chín đại Đạo Quân của Thần giới đã mất tích hết, Lam Tiểu Bố còn không phải mặc cho bọn hắn chèn ép sao? Còn về 5000 quân tu sĩ ở Đại Hoang Thần Đạo thành, trong mắt bọn hắn chính là hai chữ ha ha.

Hoắc Dịch không hỏi tiếp nữa, nếu như Lam Tiểu Bố dịch hình thành Độc Tộ, lại đánh lén Hoàn Tào, sau đó dịch hình thành Hoàn Tào đến Đại Uyên Thần Môn, vậy mọi chuyện đều thông suốt.

“Người này rất âm hiểm, ta nghe nói trước đây không lâu, mấy vị đình trụ thần đình có bắt được một tu sĩ tên là Tra Dự, hoài nghi hắn phá hủy chuyện chuyển dời lượng kiếp của Thần giới. Tên Tra Dự này lập tức tố cáo Lam Tiểu Bố chính là người thật sự phá hư Lượng Kiếp Chuyển Di đại trận của Thần giới, kết quả thì Lam Tiểu Bố vừa đến, đã lấy Ảnh Tượng Thủy Tinh cầu ra tẩy trắng. Không chỉ như vậy, hắn còn đổ hết mọi tội lỗi lên người Tra Dự. Nhìn bộ dạng sợ sệt của tên Tra Dự kia, không giống người có thể phá Lượng Kiếp Chuyển Di đại trận, hắn không có năng lực, không có có lá gan đó.” Điện chủ Nguyên Trường Sơn của Chấp Pháp điện cười ha ha, trong giọng nói có ẩn chứa sự khinh thường.

Điện chủ Bồng KHâm của Nội Sự Điện lại nghiêm giọng nói, “Lam Tiểu Bố này không đơn giản, bên cạnh hắn có một người rất mạnh, gia hỏa này đã từng đánh tả đình trụ Lư Hàn Phiên của Khuê Hà Thần Đình bị thương, chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Hoắc Dịch xua tay ngăn lại, “Sáu Thế Giới Thần của Đại Uyên Thần Môn ta, sao lại e ngại một tên Lam Tiểu Bố nho nhỏ như hắn? Không cần chần chờ thêm nữa, bây giờ chúng ta lập tức đến Đại Hoang Thần Đạo thành.”

Độc Tộ nghe mà chóng mặt, chuyện gì xảy ra vậy? Đại Hoang Thần Đạo thành là nơi nào? Mặc kệ là nơi nào, đó cũng là một đạo thành Thần Đình đó? Nếu là đạo thành, chỉ một Đại Uyên Thần Môn mà dám đến cửa tìm sao?

Lam Tiểu Bố đã mở ra hộ trận thần mạch của Thạch Đao Thần Tông, ba đầu thần linh mạch tản mát ra thần linh khí nồng đậm lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.

Niệm cảm thán, “Ta nói sao nơi này lại có thần linh khí nồng đậm như vậy, hơn nữa quy tắc còn rõ ràng như thế, hoá ra là có ba đầu thần linh mạch thượng phẩm.”

Trong lòng Lam Tiểu Bố âm thầm cảm kích Niệm, hắn biết, cho dù có ba đầu thần linh mạch thượng phẩm, cũng không thể khiến quy tắc thiên địa ở nơi này rõ ràng như thế, Niệm chỉ là đang khiến mọi người không nên suy nghĩ nhiều thôi.

“Hay lắm, mặc dù ta là một Thần Vương, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy thần linh mạch thượng phẩm.” Quân Vu thở dài.

Thích Khai Thương cười he he, “Nói cứ như ta không phải lần đầu nhìn thấy thần linh mạch thượng phẩm vậy. Trong mấy người chúng ta, chỉ sợ chỉ có Niệm huynh mới từng nhìn thấy thần linh mạch thượng phẩm thôi.”

Niệm thật sự đã nhìn thấy thần linh mạch thượng phẩm chân chính, cũng không phản bác.

Từng lá trận kỳ ném xuống, ba đầu thần linh mạch thượng phẩm bị Lam Tiểu Bố trực tiếp rút đi, bỏ vào trong nhẫn, sau đó cười ha ha một tiếng, “Ha ha, lần này Đại Hoang Thần Đạo thành ta có tài nguyên rồi, ba đầu thần linh mạch thượng phẩm, cộng thêm hai đầu thần linh mạch trung phẩm, có nhiều người hơn nữa tu luyện cũng đủ. Thần linh mạch lấy được rồi, chúng ta quay về Đại Hoang Thần Đạo thành thôi.”

Tốc độ của đoàn người vô cùng nhanh, cho dù Mục Đồng Châu có trễ nải một chút thời gian, hơn bốn tháng sau, Luân Hồi Oa cũng đã dừng bên ngoài Đại Hoang Thần Đạo thành.

“Sao lại có nhiều người như vậy?” Bất luận là Quân Vu hay Thích Khai Thương đều không tin được nhìn bên ngoài Đại Hoang Thần Đạo thành.

Lúc trước khi bọn hắn đi, người đã nhiều lắm rồi, nhưng so với tình cảnh trước mắt này, lúc trước thật sự ít rồi.

Toàn bộ quảng trường phía ngoài Đại Hoang Thần Đạo thành không ngừng mở rộng ra, nhìn cái quy mô này, nơi này có ít nhất mấy triệu người đó.

“Oanh!” Dao động từ trận đấu pháp của hai tu sĩ Thiên Thần cảnh trực tiếp đánh bay một cửa hàng lâm thời, mà hai tên tu sĩ Thiên Thần cảnh đang đấu pháp này chẳng những không dừng tay, động tác ngược lại càng lúc càng quá trớn.

Sắc mặt Lam Tiểu Bố âm trầm, trước khi đi hắn đã cố ý dặn dò lại. Cho dù là trong thành hay ngoài thành, chỉ cần tu sĩ đến nơi này, phải đảm bảo tuyệt đối an toàn, chuyện đấu pháp tuyệt đối không cho phép xảy ra. Nhưng hắn vừa mới quay về nơi này đã nhìn thấy đấu pháp.

Rất rõ ràng, loại chuyện này ở Đại Hoang Thần Đạo thành đã xem như là bình thường.

Lam Tiểu Bố lạnh mặt bước đến, không đợi Lam Tiểu Bố đến gần, một giọng nói vui mừng truyền đến, “Thành chủ!”

Sau đó Lam Tiểu Bố lập tức nhìn thấy Quyền Dịch Phong đang bước nhanh đến, ở phía sau hắn còn có hai tu sĩ Thiên Thần cảnh.

Quyền Dịch Phong cũng là người đi theo Lam Tiểu Bố đã lâu, lúc trước gặp nhau khi gia nhập quân tu sĩ ở Chúng Thần Chi Địa, sau đó vẫn một mực đi theo.

“Dịch Phong, có chuyện gì thế này? Vì sao trong phạm vi của Đại Hoang Thần Đạo thành ta, còn có người dám ngang nhiên đấu pháp như vậy, thậm chí còn phá hư cửa hàng của người khác?”

Quyền Dịch Phong vội vàng nói, “Trước đó chúng ta cũng ngăn cản, nhưng mà sau đó có cường giả Thần Quân ra mặt, nói ai dám ngăn cản tu sĩ giải quyết ân oán cá nhân, chính là có thù với hắn. Bọn hắn không chỉ đấu pháp bên ngoài thành, cho dù là trong thành, bọn hắn cũng muốn đấu pháp. Thành chủ trở về kịp thời, nếu không trở về nữa, ta lo lắng những người này sẽ mở phong ấn của chúng ta, sau đó tiến vào trong thành tùy tiện định cư.”

Sắc mặt Lam Tiểu Bố càng khó coi hơn, Đại Hoang Thần Đạo thành chỉ mở ra một phần. Phần lớn đều bị phong ấn lại, chính vì vậy, rất nhiều tu sĩ chỉ có thể ở bên ngoài tu luyện, phía ngoài quảng trường mới có nhiều người như vậy. Nhưng từ lời Quyền Dịch Phong nói, Lam Tiểu Bố nghe ra được bây giờ Đại Hoang Thần Đạo thành đang có dấu hiệu mất khống chế.

Chương 1186 - Biến ở Đại Hoang Thần Đạo thành.

Lam Tiểu Bố tức giận đến cực điểm thì không còn tức giận tiếp nữa, hắn đã nhìn ra được tên Hoành Dư này là một khổ tu. Nhưng mà khổ tu thì sao chứ? Địa bàn của hắn còn chưa đến lượt một người ngoài đến khua tay múa chân, thậm chí còn giết chết người của hắn.

“Dịch Phong, ta ra lệnh cho ngươi, lập tức giết người này treo lên bên ngoài Đại Hoang Thần Đạo thành, loại cuồng đồ này không cho phép luân hồi.” Lam Tiểu Bố chậm rãi nói, hầu như gằn từng chữ một mà nói.

“Vâng.” Quyền Dịch Phong hầu như không chút suy nghĩ đáp lời, sau đó lấy trường đao ra nhào về phía Thần Quân kia.

Trong lòng hắn biết rõ, Lam Tiểu Bố tuyệt đối sẽ không bảo hắn đi chịu chết. Cũng giống như vừa rồi khi hắn đối phó với hai tên Thiên Thần cảnh trung kỳ kia, hẳn chỉ cần xuất đao thu đao, sau đó thì kết thúc.

Hoành Dư nghe thấy lời nói tức giận của Lam Tiểu Bố thì ngây ngốc, đây là đang lấy uy phong của thành chủ ra mà đàu nghịch à? Bảo một Thiên Thần sơ kỳ nho nhỏ đến giết một Thần Quân hậu kỳ như hắn?

Nhìn thấy Quyền Dịch Phong tthật sự lao đến, sát cơ trong mắt Hoành Dư không thể nào che đi được, hắn quyết định giết luôn cả Lam Tiểu Bố. Đại Hoang Thần Đạo thành cũng không phải của Lam Tiểu Bố, bây giờ Thần giới đại biến, bất kỳ người nào cũng có thể ở lại đây.

Hoành Dư thậm chí còn chẳng muốn lấy trường kiếm ra, cứ như vậy mà đánh ra một quyền.

Chỉ là một quyền này của hắn vừa đánh ra, đã cảm nhận được thần nguyên cuồng bạo bị không gian xung quanh trói buộc chặt chẽ, cảm giác đè nén đáng sợ truyền đến. Hoành Dư chém giết quanh năm, không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện sinh tử, nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, khiến cho hắn sợ hãi.

Không gian bị trói lại, thần niệm bị trói lại, thần nguyên bị trói lại… Có thể nói trừ tư duy của hắn, còn lại đều bị trói chặt.

Nhưng tư duy của hắn bây giờ cũng không thể làm được cái gì, chỉ có cảm giác đối mặt với tử vong, cái cảm giác tử vong kia càng lúc càng mãnh liệt, hắn thậm chí còn cảm nhận được mọi sắc thái xung quanh bắt đầu tiêu tán, biến thành hai màu trắng đen. Loại áp chế đáng sợ này, tuyệt đối không phải Thế Giới Thần có thể làm được, đây là Thần Vương, là Thần Vương.

Bên cạnh Lam Tiểu Bố có Thần Vương, Hoành Dư rất muốn nhìn xem bên cạnh Lam Tiểu Bố rốt cuộc là vị Thần Vương nào, nhưng hắn không thể nào động đậy được.

“Hoành Dư, tính cách của ngươi mà không thay đổi, sớm muộn gì cũng sẽ chết vì nó. Có một vài chuyện không phải chuyện ngươi có thể quản thì ngươi đừng đi quản…” Đây là lời của hồng nhan tri kỷ duy nhất của hắn Nguyệt Yến Nhi nói, lời kia tựa như đang vờn quanh bên tai, bây giờ hắn thật sự phải đối mặt với cái chết. Hoành Dư trước giờ chưa bao giờ hối hận, giờ phút này lại cảm thấy hối hận vô cùng.

Phốc! Máu tươi lại bắn ra, đầu Hoành Dư bị bổ ra. Chỉ là thân thể của Hoành Dư rõ ràng mạnh hơn tu sĩ Thiên Thần cảnh rất nhiều, cho dù bất động để Quyền Dịch Phong ra tay, nhưng Quyền Dịch Phong vẫn không thể chém Hoành Dư ra làm hai.

NGuyên thần của Hoành Dư hoảng sợ tràn ra, chỉ là vừa mới lao ra, đã bị không gian cường đại trói chặt.

Lần này Quyền Dịch Phong không khách sáo nữa, ném một ngọn lửa ra, thần hồn Hoành Dư bị câu diệt.

Cất chiếc nhẫn của Hoành Dư đi, trong lòng Quyền Dịch Phong lại chấn động không thôi. KHông có người ra tay giúp đỡ, chỉ với không gian thôi đã trói chặt Hoành Dư, loại thực lực cường đại này chỉ sợ không phải Thế Giới Thần có thể làm được?

“Treo hắn lên cửa thành để răn đe. Từ giờ trở đi, Đại Hoang Thần Đạo thành cho dù là trong hay ngoài thành, đều phải chấp hành theo quy củ Đại Hoang Thần Đạo thành đã ban bố.” Lam Tiểu Bố nói.

“Thành chủ yên tâm, Quyền Dịch Phong đảm bảo làm tốt.” Quyền Dịch Phong kích động lớn tiếng đáp.

Từ khi Lam Tiểu Bố rời khỏi Đại Hoang Thần Đạo thành, những tu sĩ quản lý Đại Hoang Thần Đạo thành như bọn hắn lập tức rơi vào hoàn cảnh lúng túng. Hôm nay thành chủ trở về, quả nhiên như sấm rền gió cuốn, vừa về đã giết chết ba người. Trong đó bao gồm cả Hoành Dư đã phá hỏng quy củ của Đại Hoang Thần Đạo thành lúc trước.

Thần Quân thì như thế nào? Trước mặt thủ hạ của thành chủ, còn không phải không có năng lực đánh trả sao?

Mấy người Lam Tiểu Bố đi vào trong Đại Hoang Thần Đạo thành, lúc này bên ngoài thành lập ức ầm ĩ.

Hoành Dư là ai? Đây chính là Hoành Quân chuyên quản chuyện bất bình đó, nhưng bây giờ Hoành Quân rảnh rỗi chuyên quản chuyện này đâu rồi? Bị treo trên tường thành kìa, hơn nữa đầu còn bị bổ ra nữa.

Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì Lam thành chủ đã trở về.

Rất nhiều người có thể đoán được, chỉ sợ Đại Hoang Thần Đạo thành sắp tới sẽ xảy ra đại biến. Nhưng mà đối với đám tán tu đến từ bên ngoài kia, bọn hắn không hề để ý.

Lam Tiểu Bố vẫn luôn là thành chủ của Đại Hoang Thần Đạo thành, quy củ của Đại Hoang Thần Đạo thành luôn cân nhắc đến tán tu, hơn nữa không ức hiếp lũng đoạn thị trường. Chỉ cần ở nơi này an phận thủ thường, sẽ không gặp nguy hiểm.

“Quân soái.” Bọn người Lam Tiểu Bố vừa tiến vào Đại Hoang Thần Đạo thành, Lâm Bố lập tức kích động lao đến.

Nhìn thấy Quân Vu, hai mắt hắn kích động đến đỏ lên.

Quân Vu vỗ vỗ vai Lâm Bố, “Không tệ, ta không có nhìn lầm ngươi. Chờ Lam thành chủ chọn chỗ ở xong, ta sẽ nhờ Lam thành chủ cho ngươi một chỗ tu luyện ở gần chúng ta, nhanh chóng bước vào Thế Giới Thần.”

Biểu hiện của Lâm Bố khiến Quân Vu vô cùng hài lòng, mặc dù hắn đã bỏ qua rất nhiều thứ, nhưng mà trong cuộc đời này ánh mắt nhìn người rất chuẩn. Hắn bồi dưỡng Lâm Bố, đến bây giờ đã bước vào Thần Quân cảnh. Mà từ khi Lâm Bố bước vào Thần Quân đến này vẫn không phụ hy vọng của hắn, đối với Quân Vu hắn tuyệt đối trung thành. Còn Lam Tiểu Bố, đó là càng không nhìn lầm. Lúc trước hắn trợ giúp Lam Tiểu Bố bao nhiêu chứ? Mà bây giờ Lam Tiểu Bố giúp hắn bao nhiêu?

Lam Tiểu Bố lập tức nói, “Lâm huynh yên tâm, với nội tình của ngươi, muốn tấn cấp Thế Giới Thần, cũng không tốn bao nhiêu năm.”

Chương 1187 - Biến ở Đại Hoang Thần Đạo thành. (2)

Lâm Bố nghĩ đây là lời nói lấy lòng, cũng không để ý. Nhưng mà Quân Vu bên cạnh Lam Tiểu Bố lại biết, đây là nói thật. Chỉ cần Lam Tiểu Bố muốn, Lâm Bố bước vào Thế Giới Thần đúng là không cần mấy năm.

“Thành chủ…”

“Lam đại ca…”

Sau đó càng ngày có càng nhiều người vọt đến, vợ chồng Hùng Nam Phong và Dạ Lộ, Bàng Bất Lận, Thạch Dật, đám người đi theo Lam Tiểu Bố đều đến, ngay cả Ôn Khả Xu và Mạc Tiểu Tịch đều kích động đến gặp Lam Tiểu Bố.

Gần đây tình hình ở Đại Hoang Thần Đạo thành bấp bênh, bọn hắn biết rất rõ.

Lam Tiểu Bố trở về, thật giống như Định Hải Thần Châm.. Chuyện này không liên quan gì đến tu vi, chỉ là trực giác trong lòng bọn họ. Giống như trăm năm trước, Sát Lục sứ Sư Trường Không của Thần Vân Tiên Trì phách lối ở Đại Hoang Thần Đạo thành, kết quả Lam Tiểu Bố vừa về đến, còn không phải bị giết chết sao. Sư Trường Không bị giết nhiều năm như vậy, cũng không thấy Thần Vân Tiên Trì đến đây nói nhảm.

“Lam thành chủ, ngươi mà còn chưa về nữa thì ta sắp không kiên trì nổi nữa.” Hùng Nam Phong thở ra một hơi nói.

Lam Tiểu Bố thở dài, “Những năm qua đa tạ các ngươi đã giữ gìn Đại Hoang Thần Đạo thành, từ giờ trở đi, Đại Hoang Thần Đạo thành vẫn dựa theo quy củ ta ban ra trước đó mà làm.”

KHông đợi Hùng Nam Phong do dự, Quân Vu đã lập tức nói, “Cứ làm theo lời Lam thành chủ đi, có vấn đề gì, ta sẽ giúp ngươi một tay.”

Hùng Nam Phong vội vàng đáp, “Vâng, ta nhất định phải khôi phục ổn định tại Đại Hoang Thần Đạo thành.”

Lam Tiểu Bố gật đầu, nói với Diêm Ảnh đứng bên cạnh, “Diêm Ảnh, những đường đi còn lại ở Đại Hoang Thần Đạo thành có thể mở ra. KHông bán, chỉ cho thuê, hoan nghênh các đại thương hộ ở Thần giới vào ở.”

Thạch Dật vội vàng nói, “Thành chủ, có một vài người nhất định muốn mua động phủ ở Đại Hoang Thần Đạo thành, hoàn toàn không thể nào ngăn cản. Còn có một số người, thậm chí còn cưỡng ép chiếm đoạt vài nơi trong Đại Hoang Thần Đạo thành, hủy đi mấy tòa kiến trúc mà trước đó chúng ta đã xây dựng, sau đó tự mình thành lập động phủ. Những người này tu vi thấp nhất đều là Thần Quân trung kỳ, hoặc là có hậu trường mạnh mẽ chống lưng.”

Hùng Nam Phong hổ thẹn nói, “Thực lực của ta thấp, không thể nào ngăn cản.”

Lam Tiểu Bố xua tay nói, “Không cần để ý, những người tự ý xây dựng động phủ ở Đại Hoang Thần Đạo thành ta, toàn bộ dỡ bỏ. Còn những tu sĩ kia, toàn bộ giết chết, sau đó treo lên ngoài tường thành. Quân lão ca, chuyện này còn phải nhờ ngươi giúp một tay.”

Vấn đề này quả thật cần Quân Vu giúp đỡ, dám chiếm đoạt địa bàn ở Đại Hoang Thần Đạo thành, tu vi ít nhất đều từ cảnh giới Thần Quân trở lên.

Quân Vu cười ha ha một tiếng, “Chuyện này không thành vấn đề, các ngươi đợi lát nữa khi phân chia động phủ, nhớ để lại cho ta một cái tốt đó. Còn nữa, Lâm Bố, ngươi giao quân tu sĩ lại cho Lam thành chủ. Từ bây giờ trở đi, Bách Ly quân không còn tồn tại nữa, còn về chuyện quân tu sĩ muốn đổi tên thành gì, đều do Lam thành chủ định đoạt.”

Lam Tiểu Bố vội vàng nói, “Quân tu sĩ cứ giao cho Lâm đại ca thống lĩnh đi, còn về tên, cứ gọi là Đại Hoang quân.”

Nội bộ Đại Hoang Thần Đạo thành mặc dù chỉ mở ra hơn mười con đường, nhưng không phải con đường nào cũng kín hết người. Trong đó có một lối đi, toàn bộ kiến trúc đều khác hẳn những nơi còn lại. Nơi này chẳng những xây dựng ở gần bờ sông đạo thành, hoàn cảnh còn cực kỳ hoàn mỹ, thần linh khí cũng vô cùng nồng đậm. Khác với những con đường phồn hoa khác, con đường này không cho phép bất cứ người không liên quan nào đi qua.

Mọi người đều biết được, những kiến trúc cạnh bờ sông này đều không được Đại Hoang Thần Đạo thành trao quyền. Con đường đi bên cạnh con sông này vốn bị đóng lại, nghe đồn định dùng nó để thành lập tức lâu đứng đầu ở Đại Hoang Thần Đạo thành. Chỉ là thành chủ Đại Hoang Thần Đạo thành không có ở đây đã trăm năm, rất nhiều Thần Quân đã cưỡng ép tự thành lập động phủ của mình ở đây.

Nhưng mà hôm nay, tất cả động phủ ở con đường này đều bị dỡ bỏ hết, hơn nữa những cường giả Thần Quân cố tình ở lại nơi này, toàn bộ đều bị giết chết hết, sau đó thi thể bị treo bên ngoài tường thành của Đại Hoang Thần Đạo thành.

Đại Hoang Thần Đạo thành lập tức yên tĩnh lại, không còn ồn ào náo động như trước nữa. Những tu sĩ ra ra vào vào, tất cả đều lộ ra vẻ an tĩnh, thậm chí không có người dám nói chuyện lớn tiếng.

Nếu như không phải là không có nơi tốt hơn để đi, nói không chừng rất nhiều người sẽ không dám ở lại nơi này. Bởi vì chỉ một ngày thôi, người bị giết ở Đại Hoang Thần Đạo thành đã hơn một ngàn người.

Cũng may mọi người đã nhanh chóng hiểu ra có chuyện gì, ở Đại Hoang Thần Đạo thành làm điều phi pháp, cưỡng ép chiếm lấy địa bàn ở Đại Hoang Thần Đạo thành, can thiệp vào luật pháp Đại Hoang Thần Đạo thành, cho dù tu vi ngươi như thế nào, đến từ phương nào, hầu như đều bị thanh trừ. Ở Đại Hoang Thần Đạo thành an phận thủ thường, cho dù ngươi ra vào thế nào, cũng sẽ không có người tìm ngươi tính sổ.

Một tháng trôi qua, luật pháp ở Đại Hoang Thần Đạo thành lần nữa được áp dụng, tu sĩ đến Đại Hoang Thần Đạo thành chẳng những không giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng nhiều. Nơi này là nơi an ổn nhất Thần giới, dù ngươi lấy ra đồ tốt để bán, cũng không có người dám ép mua.

Vô số người đều khát vọng có được một tòa động phủ của riêng mình ở Đại Hoang Thần Đạo thành.

Thành chủ Lam Tiểu Bố của Đại Hoang Thần Đạo thành trước đây không lâu đã ban bố một quy định, sẽ mở khu động phủ dành cho mọi tu sĩ. Động phủ này có thể bán ra, bất cứ tu sĩ nào, chỉ cần phù hợp điều kiện, đều có thể mua được một động phủ thuộc về mình vĩnh viễn ở chỗ này.

Chương 1188 - Thần giới sắp có biến.

Đại Hoang Thần Đạo thành càng ngày càng ổn định phồn hoa, nhưng tình trạng của Thần giới thì càng lúc càng không xong.

Mạch Viễn thần thành của Hồng Vĩnh Thần Đình đột nhiên bị chia thành hai, vô số tu sĩ bị vẫn lạc. Thật giống như Chúng Thần Chi Địa gặp phải lượng kiếp lúc trước, ở giữa đột nhiên xuất hiện một vùng thần tiệm.

Thanh Hàn thần thành của Sùng Ngọc Thần Đình còn ly kỳ hơn, trong vòng một đêm biến tăm, hóa thành hư không.

Mà gần đây nhất là Bắc Loan thần thành của Bách U Thần Đình xảy ra chuyện, một đoàn sương trắng bao phủ lại, bên trong không có một tu sĩ nào đi ra. Bất cứ tu sĩ nào muốn vào trong điều tra tình huống, đều biến mất không còn tung tích.

Đạo Quân Tể Tấn Trần của Bất Diễn Thần Đình đứng bên ngoài Bắc Loan thần thành, cau mày. Lúc Mạch Viễn thần thành xảy ra chuyện hắn có đi qua, thật giống như có một loại lực lượng đặc biệt cắt tòa thần thành này ra làm hai. Không chỉ như vậy, sau khi tòa thần thành này bị chia ra, thật giống như một bao tải bị nổ, thần linh khí trong thần thành chỉ trong vòng một đêm bị mất hết. Bây giờ Mạch Viễn thần thành là một thành chết, giống như Đại Hoang Thần Giác năm đó vậy.

Nghĩa đến Đại Hoang Thần Giác, Tể Tấn Trần lập tức nghĩ đến Lam Tiểu Bố, có lẽ phải đi vào rừng bia sớm mấy năm.

Còn về Thanh Hàn thần thành, càng kỳ quái hơn, đột nhiên biến mất.

Bắc Loan thần thành trước mắt này là thần thành thứ ba xảy ra chuyện mà Tể Tấn Trần nhìn thấy, có thể thấy được Thần giới thực sự xảy ra vấn đề, còn là vấn đề lớn. Càng đáng sợ hơn chính là, hắn không dám tiến vào Bắc Loan thần thành này, bởi vì thần niệm của hắn vừa tiến vào đã lập tức biến mất tăm. Tể Tấn Trần hoài nghi sau khi mình tiến vào, cũng sẽ biến mất trong làn sương trắng này.

Không được, bây giờ nhất định phải đến Đại Hoang Thần Đạo thành, Tể Tấn Trần lập tức hạ quyết định, hắn không có nhiều thời gian cho Lam Tiểu Bố như vậy.

Đại Hoang Thần Đạo thành, Lam Tiểu Bố, Niệm, Thích Khai Thương, Quân Vu đều đang ở đây.

Trừ những người đó ra, còn có phó thành chủ Hùng Nam Phong của Đại Hoang Thần Đạo thành, nhưng mà Hùng Nam Phong đến đây để báo tin. Đó chính là Tiêu Tuyền chiến trường xuất hiện đạo quang, vị trí đạo quang phóng ra cực xa, hoàn toàn không thể nào chạm đến, nhưng tia sáng kia lại vô cùng chân thật, khiến người ta có cảm giác Thánh Đạo.

Im lặng một hồi lâu, Lam Tiểu Bố hỏi Niệm, “Niệm huynh, ngươi là người có hiểu biết nhiều nhất, ngươi cảm thấy đạo ánh sáng kia là gì?”

Niệm do dự một lúc, sau đó mới cẩn thận nói, “Dựa theo lời Hùng phó thành chủ nói, tia sáng kia xuất hiện tại một nơi giống như bên trong một cái tường trong suốt, tất cả đều ở trong cái tường trong suốt kia, mà bên này chỉ có thể cảm nhận đạo vận lưu chuyển trong tia sáng đó, nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ, nhưng lại không thể nào chạm đến được. Nói thật, loại tình huống này ta chưa từng gặp qua. Ý nghĩ của ta là, tất cả mọi người cùng đến đó xem một chút.”

Thích Khai Thương và Quân Vu cũng gật đầu, “Đúng, ta cũng đề nghị đến đó xem một chút. Trước đó mấy cái thần thành cũng xuất hiện vấn đề, thậm chí còn có một cái thần thành trực tiếp biến mất. Nếu như không biết rõ những vấn đề này, Đại Hoang Thần Đạo thành chúng ta sợ cũng sẽ bị biến mất trong tình trạng này.”

Còn một câu nữa Thích Khai Thương không nói, đó chính là lỡ như Thần giới xảy ra vấn đề, vậy bọn hắn cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.

Lam Tiểu Bố gật đầu, “Được, nếu mọi người đều nhất trí, vậy đến đó xem đi.”

“Thành chủ, bên ngoài có người đến gặp mặt, nói là lão bằng hữu của ngươi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng của thị vệ canh cổng.

Thần niệm Lam Tiểu Bố lập tức cảm nhận được hộ trận của phủ thành chủ có người chạm vào, Tể Tấn Trần, Đạo Quân của Bất Diễn Thần Đình.

“Tể Tấn Trần đến.” Lam Tiểu Bố lập tức nói.

Thích Khai Thương cười he he, xoa xoa đôi bàn tay nói, “Ta dây muốn nhìn thử xem tên Đạo Quân này có gì khác với những Thần Vương bình thường chúng ta hay không.”

Quân Vu nói, “Tiểu Bố, hay là chúng ta tránh đi một chút, nhìn xem rốt cuộc Tể Tấn Trần muốn ngươi làm gì?”

Lam Tiểu Bố gật đầu, “Cũng được.”

Nếu như Tể Tấn Trần vừa vào đã nhìn thấy ba Thần Vương ở đây, có lẽ sẽ không chịu nói thật.

Chờ ba người Niệm tiến vào nội điện, Lam Tiểu Bố mới nói, “Xin mời vị bằng hữu bên ngoài vào đi.”

Sau khi Tể Tấn Trần đến đây không cố tình đi vào trong, Lam Tiểu Bố đối với hắn cũng có chút ấn tượng tốt. Tên Đạo Quân này không giống như Đơn ĐInh, khiến người ta chán ghét.

Tể Tấn Trần nhanh chóng tiến vào đại điện tân khách của Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố đứng lên ôm quyền ân cần hỏi thăm, “Lam Tiểu Bố kính chào Yến Đế, mời Yến Đế ngồi. Ta nghĩ rằng phải trăm năm Yến Đế mới đến, bây giờ vẫn còn mấy năm nữa.”

Tể Tấn Trần gật đầu, ngồi xuống rồi thở dài một tiến, “Thần giới thay đổi quá lớn, ta sợ không chờ kịp nữa. Ngươi chắc hẳn cũng biết rồi, gần đây có một vài thần thành liên tục xảy ra vấn đề.”

Lam Tiểu Bố đáp, “Đúng vậy, chắc hẳn Yến Đế có cách? Hoặc là biết nguyên nhân vì sao?”

Tể Tấn Trần lắc đầu, “Ta không biết là nguyên nhân gì, nhưng mà chúng ta không thể nào chờ đợi thêm nữa. Ta biết Dịch Đế có ân với ngươi, lần này đi mà nói, có lẽ có thể cứu được Dịch Đế.”

Lam Tiểu Bố nói, “Mong Yến Đế hãy nói tình hình cụ thể cho ta biết, trong lòng ta cũng cần chuẩn bị thật tốt.”

Tể Tấn Trần đánh giá Lam Tiểu Bố một chút rồi thở dài nói, “Thời gian trăm năm, tu vi của ngươi tiến bộ quá nhỏ, so với suy nghĩ của ta có chút sai lệch, ta cho rằng ngươi có thể bước vào Thần Quân cảnh, không ngờ trong vòng trăm năm, ngay cả Thiên Thần hậu kỳ ngươi cũng không tới.”

Lam Tiểu Bố cũng không thèm để ý, cười he he, “Chính ta cảm thấy cũng được.”

Tể Tấn Trần lắc đầu, “Tu luyện trăm năm tới trình độ như ngươi, quả thật là cũng được, nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng, cấp độ cảnh giới của ngươi vẫn còn kém một chút.”

“Yến Đế, ngươi cứ ăn ngay nói thật đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Bảo ta đến giúp, ít nhất cũng phải nói cho ta biết ta cần phải làm chuyện gì chứ?” Lam Tiểu Bố dứt khoát hỏi.

Chương 1189 - Thần giới sắp có biến. (2)

Tể Tấn Trần chần chờ một chút rồi nói, “Bây giờ ngươi không cần biết, chỉ cần đi cùng ta đến Ẩn Cung Hồ, sau khi đến Ẩn Cung Hồ, ta sẽ nói cho ngươi biết làm thế nào.”

Lam Tiểu Bố cười cười, “Rất xin lỗi, Yến Đế, nếu như không biết tình hình cụ thể, ta sẽ không đi.”

Tể Tấn Trần nhíu mày. Lam Tiểu Bố chỉ là một Thiên Thần cảnh nho nhỏ, chẳng lẽ không biết cho dù không muốn đi cũng không phải là chuyện do hắn quyết định sao?

“Thành chủ, tông chủ Đại Uyên Thần Môn dẫn theo năm điện chủ Thế Giới Thần đến đây gặp mặt.” Giọng nói của Hùng Nam Phong truyền đến, giọng điệu ung dung không hốt hoảng.

Bên cạnh Lam Tiểu Bố có đến ba Thần Vương, chuyện này mặc dù không nói ra miệng, nhưng hắn cũng đoán được một chút. Càng khiến hắn kích động hơn là, Niệm ở bên cạnh Lam Tiểu Bố.

Là một thần khí sư, Niệm mới là nhân vật cao cao tại thượng trong Khí Đạo. Nếu như có thể đạt được đôi lời chỉ điểm của Niệm, vậy thì phúc phần đến con cháu cũng hưởng thụ không hết.

Người của Đại Uyên Thần Môn đến? Lam Tiểu Bố khẽ giật mình, lập tức nghĩ đến chuyện Luân Hồi Bàn, chắc hẳn bọn hắn đã điều tra đến chỗ mình rồi? Muốn điều tra được đến nơi này, vậy nhất định đã bắt được Độc Tộ, nếu không thì không thể nào tra lên đến người hắn.

“Cho bọn họ vào.” Lam Tiểu Bố nói.

Tể Tấn Trần lúc đầu đang định nói chuyện, sau khi biết sáu tên Thế Giới Thần của Đại Uyên Thần Môn đến đây, dứt khoát không nói tiếp nữa. Nếu như Lam Tiểu Bố cần hắn giúp đỡ, vậy thì hắn cũng dễ nói chuyện hơn.

Hoắc Dịch đi đầu tiên, hắn quyết định tiên lễ hậu binh, nếu như Lam Tiểu Bố đồng ý giao đồ ra, hắn sẽ lựa chọn xử lý khoan hồng.

KHác với khi Tể Tấn Trần tiến vào đây, Lam Tiểu Bố không thèm đứng lên.

Hoắc Dịch nhìn thấy Lam Tiểu Bố ngồi ở ghế chủ vị nhìn mình, trong lòng thầm nghĩ, chỉ là một giác chủ, vậy mà cũng lớn lối quá rồi. Chắc hẳn thực sự xem bản thân mình là thành chủ, cho dù có là thành chủ, cũng không có tư cách sĩ diện trước mặt Hoắc Dịch hắn.

Điện chủ Nguyên Trường Sơn Chấp Pháp điện nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lam Tiểu Bố, cũng cười ha ha, tiện tay ném một người lên trước, “Lam Tiểu Bố, ngươi có biết người này không?”

Độc Tộ? Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, bọn gia hỏa này cũng có chút bản lĩnh, vậy mà có thể bắt được Độc Tộ.

“Ngài là Yến Đế?” Hoắc Dịch cuối cùng cũng nhìn thấy Tể Tấn Trần đang uống trà ở bên cạnh, bước chân dừng lại, giọng nói có chút khô khốc.

Yến Đế Tể Tấn Trần? Mấy vị điện chủ còn lại của Đại Uyên Thần Môn đều bị cái tên này hù sợ, cùng nhau quay mặt sang Tể Tấn Trần.

Trên người Tể Tấn Trần không có chút dao động nào, thậm chí nhìn còn không bằng cả Lam Tiểu Bố, nhưng nhìn dung mạo của hắn, không phải Tể Tấn Trần thì còn là ai nữa?

“Hoắc tông chủ, gióng trống khua chiêng như vậy, chắc là có chuyện lớn gì nhỉ?” Tể Tấn Trần từ tốn nói.

Thật sự là Yến Đế Tể Tấn Trần!

Bọn người Hoắc Dịch giờ phút này đều như rơi vào hầm băng, làm gì còn dám tiếp tục xoắn xuýt chuyện của Lam Tiểu Bố nữa, bọn họ cùng nhau dừng lại kính cẩn thi lễ với Tể Tấn Trần, “Kính chào Yến Đế.”

Lúc này trong lòng bọn họ đều nghĩ rằng, sao Tể Tấn Trần lại xuất hiện ở đây? KHông phải nói là chín đại Đạo Quân của Thần giới đều đã mất tích trong rừng bia sao? Tể Tấn Trần xuất hiên ở đây, rốt cuộc là có chuyện gì?

Tể Tấn Trần không trả lời, Hoắc Dịch cảm thấy sau lưng đầy mồ hôi lạnh. Sáu Thế Giới Thần bọn hắn thật sự rất mạnh mẽ, nhưng đó là dưới Thần Vương mà thôi, đối mặt với Tể Tấn Trần, đừng nói là sáu Thế Giới Thần, kết quả sợ cũng chẳng có gì thay đổi.

CÒn chưa đợi Tể Tấn Trần đáp lại, Hoắc Dịch đã nhanh chóng chủ động nói, “Yến Đế tại thượng, thật sự là Lam Tiểu Bố khinh người quá đáng, hắn cải trang thành tu sĩ của Đại Uyên Thần Môn ta rồi trộm đi chí bảo Luân Hồi Bàn của Đại Uyên Thần Môn ta. Không chỉ như vậy, hắn còn phá hư Lượng Kiếp Chuyển Di đại trận của Thần giới, khiến Thần giới gặp phải tổn thất lớn.”

Tể Tấn Trần ở chỗ này, Hoắc Dịch biết mình có giấu diếm cũng không có ích gì.

Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, gia hỏa này cũng có chút bản lĩnh, vậy mà có thể tra ra được thứ hắn lấy chính là Luân Hồi Bàn.

Tể Tấn Trần không có biểu lộ gì cả, chuyện Lam Tiểu Bố có Luân Hồi Oa hắn thật sự đã biết, nhưng không ngờ Lam Tiểu Bố còn có Luân Hồi Bàn. Nhưng nghe được Lam Tiểu Bố chính là kẻ cầm đầu phá hư chuyện lượng kiếp của Thần giới, hắn có chút không nhịn được, hắn nhìn Lam Tiểu Bố hỏi, “Ngươi thật sự đã phá hủy Lượng Kiếp CHuyển Di đại trận của Thần giới?”

Loại chuyện này, cho dù hắn có là Đạo Quân cũng không thể giúp Lam Tiểu Bố.

Mười đại Đạo Quân Thần giới lúc trước đã từng bàn bac với nhau, bất kỳ người nào phá hỏng an nguy Thần giới, đều là kẻ địch chung của Thần giới. Dựa theo lời Hoắc Dịch mà nói, Lam Tiểu Bố bây giờ là kẻ địch chung của Thần giới, hắn giúp Lam Tiểu Bố như thế nào? Tể Tấn Trần hắn cho dù là Đạo Quân, cũng không dám trở thành kẻ địch của Thần giới.

Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Đại Uyên Thần Môn đúng là không biết xấu hổ mà, Luân Hồi Bàn từ khi nào là của Đại Uyên Thần Môn các ngươi rồi? Đại Uyên Thần Môn ngươi có còn muốn mặt mũi nữa hay không? Còn nữa, ta không đi tìm Đại Uyên Thần Môn ngươi tính sổ, ngươi còn dám đến đây, muốn chết cũng không làm ra chuyện giống như ngươi đâu.”

“Lam thành chủ, ngươi nói thử Lượng Kiếp Chuyển Di đại trận của Thần giới có phải do ngươi phá hỏng hay không?” Sắc mặt Hoắc Dịch âm trầm hỏi.

Tể Tấn Trần ở đây, hắn không dám ra tay, nhưng nhất định phải khiến Lam Tiểu Bố thừa nhận đã phá hủy Lượng Kiếp Chuyển Di đại trận của Thần giới.

Lam Tiểu Bố cười ha ha, “Không sai, chính là Tiểu Bố gia gia ngươi làm đó, ngươi có thể làm gì nào?”

Chương 1190 - Thực lực của Đại Hoang Thần Đạo thành.

Giọng điệu ngang ngược của Lam Tiểu Bố khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, không phải nói là ở địa bàn của ngươi thì ngươi có thể lớn lối như vậy. Đừng nói là Yến Đế Tể Tấn Trần, cho dù là sáu Thế Giới Thần của Đại Uyên Thần Môn này, ai mà không có khả năng dùng một bàn tay diệt Đại Hoang Thần Đạo thành chứ?

Tể Tấn Trần khẽ nhíu mày, mặc dù hắn có chuyện cần Lam Tiểu Bố giúp, nhưng với loại người phách lối như Lam Tiểu Bố thế này cũng không thể nào làm tiếp được. Huống chi Lam Tiểu Bố ngang nhiên can thiệp vào chuyện di chuyển lượng kiếp ở Thần giới, đây là đã phạm vào điều tối kỵ. Trước mắt những Đạo Quân thần đình khác không có ở đây, nếu như có Đạo Quân ở đây, chỉ sợ đã sớm thiêu đốt hồn phách của Lam Tiểu Bố rồi.

Tính cách của hắn khá nội liễm, cho nên mới không ra tay mà thôi.

Nhìn thấy Tể Tấn Trần nhíu mày, trong lòng bọn người Hoắc Dịch lập tức vui mừng, bọn hắn cũng hiểu ra một chuyện, đó chính là Tể Tấn Trần không phải chống lưng của Lam Tiểu Bố.

Quả nhiên Tể Tấn Trần từ tốn nói, “Lam Tiểu Bố, cho dù Thúc Vãng Tiêu có ở chỗ này, những chuyện mà ngươi đã làm, chỉ sợ không thể nào sống tốt ở Thần giới được. Không chỉ như vậy, khi ta đến, ngươi đã giết nhiều tu sĩ Thần Quân cảnh rồi treo bên ngoài Đại Hoang Thần Đạo thành như vậy, đây cũng không phải là con đường lâu dài.”

Lam Tiểu Bố nhìn Tể Tấn Trần, “Ha ha, Thần giới thì sao chứ? Thần giới thì có thể chuyển dời lượng kiếp đến Tiên giới sao? Người của Tiên giới thì không phải là người à? Nếu như nhà ta có nhiều rác rưởi như vậy, có phải có thể tùy tiện ném sang nhà ngươi không? Ngươi đúng là đứng nói chuyện không sợ đau eo mà.

Tể Đạo Quân, những lời khác thì không cần nói. Nếu như cần ta giúp đỡ, vậy hãy ra tay làm thịt những tên cuồng đồ của Đại Uyên Thần Môn này đi, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc tiếp chuyện lúc nãy. Nếu như không muốn giúp, vậy thì mời đi, tự ta sẽ ra tay. Treo đám Thần Quân đó ở bên ngoài Đại Hoang Thần Đạo thành là chuyện không nên làm sao? Rất nhanh thôi sẽ có cả Thế Giới Thần treo ở ngoài Đại Hoang Thần Đạo thành.”

Còn một câu nữa Lam Tiểu Bố chưa nói ra, nếu như Tể Tấn Trần ngươi không chịu nể mặt, vậy thì treo Đạo Quân Thần Vương ngươi ở ngoài Đại Hoang Thần Đạo thành cũng không phải chuyện không thể.

Hoắc Dịch cười ha ha một tiếng, “Yến Đế sao lại có thể giúp kẻ phách lối ngang ngược như ngươi chứ? Ngươi tùy ý giết chết Thần Quân, đã sớm khiến lòng người tức giận. Hoắc Dịch ta ngược lại muốn xem một chút, ngươi sẽ treo Thế Giới Thần của Đại Uyên Thần Môn ta bên ngoài Đại Hoang Thần Đạo thành ngươi như thế nào?”

Nói xong, Hoắc Dịch lập tức ôm quyền với Tể Tấn Trần, “Yến Đế, chúng ta định bắt Lam Tiểu Bố lại, còn xử lý như thế nào, còn xin Yến Đế làm chủ. Trước mắt những Đạo Quân còn lại đều không có ở đây, người có thể đại diện cho Thần giới ta chỉ còn Yến Đế ngài thôi.”

Tể Tấn Trần không phản bác, nếu như không cần đến Lam Tiểu Bố giúp đỡ, hắn đã sớm đi rồi, sao có thể ở lại nơi này nói nhảm. Hơn nữa hắn khẳng định mình vừa đi, Lam Tiểu Bố nhất định sẽ bị mấy người của Đại Uyên Thần Môn ăn tươi nuốt sống.

Thấy Tể Tấn Trần không nói gì, Lam Tiểu Bố biết Tể Tấn Trần không có ý định giúp đỡ, hắn đứng lên nói, “Đại Uyên Thần Môn ngươi cho dù không tìm đến nơi này, sẽ có một ngày ta cũng đi đến đó. Mấy vị bằng hữu của ta bị Đại Uyên Thần Môn ngươi giam trong Hoán Nữ cung, đừng tưởng rằng chuyện này cho qua dễ dàng như vậy. Ta vẫn chưa đi đến đó, chi là do ta bận mà thôi, không phải là do ta quên đi thù hận với Đại Uyên Thần Môn ngươi.”

“Bắt lại.” Hoắc Dịch hiểu ra thái độ của Tể Tấn Trần rồi, đâu còn khách sáo với Lam Tiểu Bố nữa. Lời Lam Tiểu Bố nói hắn đương nhiên hiểu rõ, đó chính là Liễu Ly và Ngu Xúc mà Đại Uyên Thần Môn đang truy nã có quen biết với Lam Tiểu Bố. TRên người Liễu Ly và Ngu Xúc có bí mật lớn, bắt được Lam Tiểu Bố rồi, bí mật này nhất định sẽ rõ ràng.

Nghe thấy lời Hoắc Dịch nói, mấy tên điện chủ Thế Giới Thần của Đại Uyên Thần Môn đều tiến lên một bước, vây Lam Tiểu Bố lại. Lam Tiểu Bố chỉ là một Thiên Thần cảnh thôi, nhưng bên đối phương lại là sáu tên Thế Giới Thần xông đến.

“Có gan thì ngươi động một chút thử xem, ta cũng không tin Đại Uyên Thần Môn ngươi trâu như vậy, dám đến Đại Hoang Thần Đạo thành ta tùy ý bắt thành chủ Đại Hoang Thần Đạo thành của chúng ta. Ha ha, Thích mỗ đã từng gặp qua hạng người phách lối, nhưng chưa từng gặp qua đám gia hỏa còn to gan lớn mật như các ngươi.” Giọng nói vừa dứt, Thích Khai Thương bước ra.

Cho dù phía sau Thích Khai Thương còn có hai người nữa bước ra, nhưng mà ánh mắt đám người Hoắc Dịch đều nhìn về phía Thích Khai Thương.

“Thích thống soái, người là thống soái của Quy Hành Thần Đình, sao lại có thể nói chuyện giúp tên cuồng đồ đã phá hư Lượng Kiếp Chuyển Di đại trận của Thần giới này chứ?” Điện chủ Ngoại Sự điện Chủng Hoành Tuất của Đại Uyên Thần Môn nghiêm nghị nói.

“Ha ha, đúng như lời thành chủ chúng ta nói, Đại Hoang Thần Đạo thành ta muốn phá hư Lượng Kiếp Chuyển Di đại trận đó. Ngươi có thể làm gì được ta?” Lại một giọng nói khinh thường khác truyền đến.

“Quân Vu?” Hoắc Dịch cau mày, Quân Vu hắn đương nhiên biết, trước đó là một thống soái của Diên Tinh Thần Đình, không ngờ bây giờ cũng gia nhập Đại Hoang Thần Đạo thành.

Tể Tấn Trần vốn không thèm để ý, ánh mắt di chuyển từ Thích Khai Thương đến Quân Vu, cuối cùng là Niệm, trong mắt hắn đột nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ, sau đó từ từ đứng lên.

Tể Tấn Trần thậm chí còn muốn xoa xoa lại mắt của mình một chút, chẳng lẽ hắn nhìn lầm sao? Sao lại có ba cường giả Thần Vương cảnh thế này?

Chương 1191 - Thực lực của Đại Hoang Thần Đạo thành. (2)

“Các vị đại ca, chẳng mấy chốc nữa Đại Uyên Thần Môn sẽ bị ta diệt, mấy tên này dám quang minh chính đại đến Đại Hoang Thần Đạo thành phách lối, xử lý trước rồi nói. Không phải nói là muốn nhìn ta treo bọn hắn ở ngoài Đại Hoang Thần Đạo thành như thế nào sao? Thỏa mãn bọn hắn đi.” Lam Tiểu Bố không hề khách sáo nói.

Nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, Hoắc Dịch cười lạnh. Quen biết mấy Thế Giới Thần thì giỏi lắm sao? Hôm nay người Đại Uyên Thần Môn hắn đến đây đều là Thế Giới Thần.

“Ra tay.” Hoắc Dịch hừ lạnh một tiếng, bước lên trước một bước bắt lấy Lam Tiểu Bố. Cùng lúc đó uy thế cuồng bạo của Thế Giới Thần nghiền ép về phía Lam Tiểu Bố.

Trong mắt hắn, chỉ cần Tể Tấn Trần không ra tay là được, những người khác hắn không thèm để ý. Thích Khai Thương ngươi có mạnh đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ gần giống hắn mà thôi.

Thế nhưng một khắc sau, trong mắt Hoắc Dịch lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ, chẳng những là Hoắc Dịch, năm điện chủ hắn dẫn theo trong mắt cũng đều là hoảng sợ, không còn sát ý như trước đó nữa.

KHông gian cô đọng lại ngay giờ phút này, bọn hắn lại bị một loại khí thế đại đạo mạnh mẽ khóa chặt lại, không thể nào động đậy. Nói cách khác, giờ khắc này bọn hắn chính là cá thịt nằm trên thớt, mặc cho người khác chặt chém.

Hoắc Dịch nhìn về phía Tể Tấn Trần, bởi vì chỉ có Thần Vương mới có tư cách trói chặt không gian của bọn hắn, khiến bọn hắn phải bó tay chịu trói. Mà Thần Vương ở nơi này chỉ có một, Tể Tấn Trần.

Nhưng Tể Tấn Trần không nhìn bọn hắn, mà chấn động nhìn ba người Thích Khai Thương, “Các ngươi đều là Thần Vương cảnh rồi?”

Nghe thấy lời Tể Tấn Trần nói, bọn người Hoắc Dịch mới bừng tỉnh, hoảng sợ không thôi quay đầu nhìn ba người Thích Khai Thương, Quân Vu và Niệm. Giờ phút này, bọn hắn chỉ cảm nhận được sự chết chóc.

Đều là Thần Vương cảnh rồi? Chuyện này sao có thể? Bên cạnh Lam Tiểu Bố có ba Thần Vương?

Lam Tiểu Bố vỗ tay một cái, “Người đâu.”

“Vâng.” Hai tu sĩ Thiên Thần cảnh chạy vào.

Lam Tiểu Bố chỉ chỉ mấy người Hoắc Dịch nói, “Giết mấy tên kia đi, hồn phách cũng diệt. Dám đánh đến nhà ta, bọn hắn không có tư cách được luân hồi. Đúng rồi, bọn hắn nói muốn nhìn xem chúng ta treo bọn hắn lên tường thành Đại Hoang Thần Đạo thành như thế nào, thỏa mãn bọn hắn đi.”

“Lam thành chủ, là lỗi của chúng ta, xin hãy nương tay.” Hoắc Dịch cuối cùng cũng không lo đến chuyện mặt mũi nữa, nhanh chóng kêu lên.

Lam Tiểu Bố tựa như không nghe thấy gì, khi vừa đến Thần giới hắn đã muốn diệt Đại Uyên Thần Môn rồi, chỉ là vẫn không có thực lực mà thôi. Hôm nay có thực lực rồi, hắn sẽ để cho Đại Uyên Thần Môn tồn tại sao? Đúng là trò cười mà.

Lam Tiểu Bố không nói lời nào, hai tu sĩ Thiên Thần cảnh kia không hề dừng lại, lấy trường đao ra đánh hai đạo đao quang, đầu của điện chủ ngoại sự điện và điện chủ Nội Sự điện của Đại Uyên Thần Môn lập tức bị bổ ra, máu tươi bắn ra, hai đạo thần hồn hoàn toàn không kịp bỏ chạy, đã bị ngọn lửa Thiên Thần đốt trụi.

“Lam thành chủ, chúng ta tình nguyện gia nhập Đại Hoang Thần Đạo thành…” Giọng điệu Hoắc Dịch run rẩy, sao hắn có thể chết ở nơi này? Hắn là một Thế Giới Thần, là tông chủ của một tông.

Lam Tiểu Bố không thèm để ý đến hắn, trường đao của tu sĩ Thiên Thần cảnh kia lại bổ đến.

KHi trường đao bổ từ mi tâm xuống, sâu trong nội tâm Hoắc Dịch chỉ cảm thấy vô cùng hối hận. Muốn đi tìm Luân Hồi Bàn à, đồ tốt của hắn không đủ nhiều sao? Đại Uyên Thần Môn muốn cái gì mà không có? Hắn tại sao lại phải cứ đi tìm đường chết mà tìm Luân Hồi Bàn.

Tể Tấn Trần trơ mắt nhìn sáu tên Thế Giới Thần của Đại Uyên Thần Môn bị giết chết trước mặt hắn, hắn không thể nào ngăn cản, hoặc là cũng biết chính mình không thể ngăn cản được.

Hai tên hộ vệ Thiên Thần cảnh này sau khi giết hết sáu tên Thế Giới Thần của Đại Uyên Thần Môn, ôm quyền nói, “Chấp hành hoàn tất.”

Lam Tiểu Bố chỉ chỉ Độc Tộ, “Gia hỏa này cũng giết đi, để lại ở đây chướng mắt.”

Sắc mặt Độc Tộ đã sớm trắng bệch, nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói muốn giết hắn thì vội vàng nói, “Lam thành chủ, ta là người do Phương Đế phái đi làm việc. Nếu như ngươi giết ta, Phương Đế nhất định sẽ biết.”

“Phương Đế biết thì sao chứ? Ngay cả Phương Đế ta cũng giết là được rồi?” Lam Tiểu Bố ha ha một tiếng.

KHông đợi Lam Tiểu Bố nói thêm, hai hộ vệ Thiên Thần cảnh đã giết chết Độc Tộ, sau đó kéo bảy cái thi thể này đi.

Tể Tấn Trần chậm rãi thở ra một hơi, bình tĩnh nói, “Lam thành chủ, ngươi thật sự có tư cách nói chuyện với ta . Ta không ngờ là bên cạnh ngươi có ba Thần Vương.”

Hắn đoán được chắc hẳn Lam Tiểu Bố đã có được cơ duyên rất lớn, nếu không thì không thể nào có ba Thần Vương ở bên cạnh như vậy. Tu vi Thích Khai Thương nếu đầy đủ, có thần linh mạch có thể tấn cấp Thần Vương cũng có thể chấp nhận được, nhưng Quân Vu thì không thể, trước đó hình như Quân Vu chỉ mới là Thế Giới Thần sơ kỳ, cho dù có thần linh mạch, cũng không thể tấn cấp lên Thần Vương trong vòng trăm năm được.

Còn về cường giả đằng sau Quân Vu, hắn hình như không biết.

Lam Tiểu Bố ra hiệu mọi người cùng nhau ngồi xuống, rồi mới lên tiếng, “Yến Đế, ta không hề động đến ngươi. Ngươi chắc hẳn phải biết, nếu như ta muốn giết ngươi thì cũng có thể giết chết được.”

Tể Tấn Trần không nói gì, Lam Tiểu Bố quả thật có tư cách nói điều này. Ở đây là địa bàn của Lam Tiểu Bố, hơn nữa hắn lại có ba Thần Vương. Chính mình mặc dù cũng là Thần Vương, nhưng cũng chỉ là một Thần Vương sơ kỳ. Với thực lực bên phía Lam Tiểu Bố, lại cộng thêm Đại Hoang Thần Đạo thành làm căn cơ. CHo dù là toàn bộ Đạo Quân của Thần giới đến đây, cũng không thể làm gì được Lam Tiểu Bố.

Còn về Thúc Vãng Tiêu, nhất định sẽ đứng về phía Lam Tiểu Bố. Dù cho Thúc Vãng Tiêu biết rõ Lam Tiểu Bố đã phá hủy Lượng Kiếp Chuyển Di đại trận của Thần giới, Thúc Vãng Tiêu cũng sẽ không để ý. Bởi vì Thúc Vãng Tiêu vốn dĩ không tán thành chuyện chuyển dời lượng kiếp đến Tiên giới, suy nghĩ của hắn giống Lam Tiểu Bố.

Chứ đừng nói là, chín đại Đạo Quân Thần giới, bây giờ còn sống được một nửa hay sao?

Chương 1192 - Bất Thanh Thần giới sắp sụp đổ.

Một hồi lâu sau, Tể Tấn Trần thở dài, hắn biết mình đã không còn tư cách bắt ép Lam Tiểu Bố đi nữa rồi. Có lẽ cho Lam Tiểu Bố thời gian trăm năm là sai, nhưng hắn không cho Lam Tiểu Bố trăm năm, hắn cũng không thể nào tiến vào rừng bia được.

“Yến Đế, đã vậy thì ngươi nói một chút xem tìm ta rốt cuộc là để làm gì? Có muốn đi hay không, ta còn phải cân nhắc một chút.” Lam Tiểu Bố nói.

Thấy mấy người Thích Khai Thương ngồi xuống, Tể Tấn Trần nói, “Cung điện trong Ẩn Cung Hồ ở rừng bia kia có vấn đề, lúc trước khi thần niệm của chúng ta phát hiện ra cung điện kia rồi tìm đến, cửa lớn cung điện đột nhiên mở rộng, không chỉ như vậy, từ sâu trong cung điện còn bắn ra mấy quả cầu lơ lửng trong hư không đại điện. Bên trong những quả cầu đó đều ẩn chứa bảo vật, không phải pháp bảo đỉnh cấp thì cũng là công pháp hoặc thần thông đỉnh cấp. Tất cả mọi người đều vọt vào trong cung điện, ta cũng không ngoại lệ. Vì những bảo vật này, mọi người ra tay đánh nhau, Hòa Đế bị vẫn lạc tại chỗ, còn lại Ôn Đế và Loan Đế bị thương, lúc đó bản thân ta cũng bị trọng thương. Nếu không phải vì tham niệm của ta không sâu, ta cũng không có cơ hội ngồi ở đây.”

“Bảo vật gì?” Lam Tiểu Bố kinh ngạc hỏi.

Có thể khiến cho những Đạo Quân bình thường khách khách sáo sáo này ra tay đánh nhau, những bảo vật này bình thường sao? Cho dù là khách sáo thật hay giả, việc ra tay giữa các Thần Vương đều không được phép ở Thần giới.

Tể Tấn Trần nói, “Ta chỉ nhìn thấy một cái kim điệp, còn có một cái nữa hình như là thần thông na di. Những cái khác ta không biết. Ta biết thực lực mình có hạn, cho nên khi người khác đang tranh đấu, ta nghĩ đến việc bản thân mình bị trọng thương, cho nên dứt khoát rút lui. Chỉ là khi ta vừa rời khỏi cung điện kia, thậm chí còn chưa bước ra khỏi hồ, cửa lớn cung điện kia tựa như bắt đầu tiêu tán, sau đó cung điện cũng dần dần biến mất. Trong lòng ta kinh hoảng, nhanh chóng xông ra khỏi Ẩn Cung Hồ.”

TRong lòng Lam Tiểu Bố cũng vô cùng hoảng sợ, cung điện ở dưới đáy hồ đương nhiên hắn cũng biết. Lúc trước tu vi của hắn quá thấp, không thể nào tìm ra được cửa lớn mà vào. mặc dù bây giờ Vũ Trụ Duy Mô đã tạo dựng được mô hình kết cấu của cung điện kia, nhưng mà cung điện không thấy đâu nữa. Hắn thật sự không ngờ đến, cung điện kia còn có thể nham hiểm như vậy. Nếu lúc trước hắn có thể đi vào, vậy có phải bây giờ hắn đã không còn nữa rồi không?

“Yến Đế, nếu ngươi đã biết Ẩn Cung Hồ như thế, vì sao còn muốn tìm ta? Tu vi như ta hình như không giúp ngươi được gì cả?” Lam Tiểu Bố hỏi.

Tể Tấn Trần thở dài, “Cái hồ kia ta dự định tự mình đi xem, nhưng mà ta dẫn ngươi theo không phải vì cái hồ kia, mà là sau khi đến cái hồ kia rồi, nếu như không cứu được những Đạo Quân còn lại và tra được một chút manh mối nào, ta định sẽ tiến đến Bi Lâm Thần Vực. Ta đoán, ngươi chắc hẳn biết cách đi xuyên qua rừng bia như thế nào.”

Lão gia hỏa này rất lợi hại đó, nếu như Tể Tấn Trần có thể đoán được, có lẽ những Đạo Quân còn lại cũng có thể đoán được. Đáng tiếc là Bi Lâm Thần Vực đã không còn.

Tể Tấn Trần tiếp tục nói, “Bởi vì lúc trước khi cung điện dưới đáy Ẩn Cung Hồ biến mất, còn có mấy chữ to màu vàng xuất hiện, Bất Thanh Thần giới sắp sụp đổ.”

”Bất Thanh Thần Giới sắp sụp đổ?” Niệm đột ngột đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.”

Tể Tấn Trần nhìn về phía Niệm, “Ngươi biết Bất Thanh Thần Giới?”.

Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Yến Đế, khi Niệm huynh tung hoành ở Thần giới, nói không chừng ngươi còn chưa phải là Đạo Quân đâu.”

Niệm? Tể Tấn Trần ngẫm lại, kinh ngạc hỏi, “Đạo hữu chính là Khí Vương Niệm đứng đầu Thần giới năm đó? Tông chủ của Hoang Cổ Thần Khí tông?”

Niệm thở dài, “Năm đó khi Yến Đế tung hoành, ta cũng chỉ vừa mới thành lập Đại Hoang Thần Khí môn thôi.”

Hắn và Tể Tấn Trần xem như nhân vật cùng thời đại, cũng không phải như Lam Tiểu Bố nói.

Tể Tấn Trần vội vàng ôm quyền, “Kính chào Niệm đạo hữu, không ngờ qua nhiều năm như vậy, ta vẫn còn có thể nhìn thấy đạo hữu ở Đại Hoang Thần Đạo thành.”

“Chuyện cũ không cần nhắc lại, mong Yên Đế hãy nói rõ một chút mấy chữ kia là sao.” Niệm xua tay nói, không có tâm tư đi ôn chuyện cũ.

Tể Tấn Trần lại bị kéo về thực tại, hắn nói, “Mấy chữ kia lơ lửng bên ngoài cung điện dưới đáy Ẩn Cung Hồ, đạo vận lưu chuyển, còn có một loại lạc ấn thiên đạo vô cùng mãnh liệt. Ta tin rằng, chuyện này nhất định là thật.”

Niệm im lặng, một lát sau mới nói với Lam Tiểu Bố, “Tiểu Bố, Bất Thanh Thần Giới chính là chỗ Thần giới của chúng ta. Ta tin Yến Đế không nói dối, nếu Bất Thanh Thần Giới sắp sụp đổ, ta nghĩ chúng ta nên tìm kiếm đường ra thôi.”

Sau khi Lam Tiểu Bố đến Thần giới chỉ biết nơi này là Thần giới, thật sự không hề biết vùng Thần giới này tên là Bất Thanh Thần Giới.

Thích Khai Thương nói, “Bất Thanh Thần Giới xảy ra vấn đề, Dịch Đế không chỉ mới nói một lần. Dịch Đế từng nói, vận may vùng Thần giới của chúng ta đang dần dần tán loạn, thần linh khí cũng theo đó mà từ từ tiêu tán. Sớm muộn sẽ có một ngày, gân cốt vùng đất này sẽ bị tiêu tán, cuối cùng diệt vong. Không ngờ rằng chuyện này sẽ biến thành thật.”

Tể Tấn Trần nói, “Trước đó chỉ có một mình ta, ta dự định sau khi đến Ẩn Cung Hồ xem xét một chút sẽ rời khỏi Bất Thanh Thần Giới. Lam thành chủ, bây giờ bên cạnh ngươi có ba Thần Vương, suy nghĩ của ta là bốn người chúng ta cùng nhau đến đó xem xét tình hình. Ta vẫn luôn nghi ngờ, cung điện bên dưới Ẩn Cung Hồ có liên quan đến Bất Thanh Thần Giới. Có lẽ chúng ta có thể tra ra được chút gì đó.”

Lam Tiểu Bố không nói gì, hắn không thể nào làm chủ thay ba người Niệm. Nhưng mà hắn hiểu ý của Tể Tấn Trần, trước đó chín đại Đạo Quân tiến đến Ẩn Cung Hồ, ai cũng có tâm tư riêng, hoàn toàn không thể cùng nhau hợp tác làm việc. Bây giờ mọi người cùng tiến vào Ẩn Cung Hồ thì khác, bởi vì sự tồn tại của mình, mọi người có thể đồng tâm hiệp lực.

Chương 1193 - Bất Thanh Thần giới sắp sụp đổ. (2)

“Ta đồng ý đến đó xem một chút.” Niệm không chút do dự nói.

“Ta cũng đồng ý.” Thích Khai Thương trầm giọng nói, Bất Thanh Thần Giới là nơi bọn hắn sinh tồn. Nếu như bây giờ hắn là Thế Giới Thần, hắn có thể lựa chọn không đi. Nhưng bây giờ hắn không phải là Thế Giới Thần, hắn là Thần Vương. Thần Vương còn sống ở Thần giới chỉ có mấy người, ngươi không đi, hắn không đi, vậy cuối cùng ai sẽ đi?

Quân Vu nhìn về phía Lam Tiểu Bố, “Ta và Tiểu Bố đi cùng nhau, Tiểu Bố đi thì ta sẽ đi.”

Tể Tấn Trần cũng nhìn về phía Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố đứng lên nói, “Tiêu Tuyền chiến trường xuất hiện đạo quang, rất nhiều người đều có thể nhìn thấy, thậm chí còn có thể cảm nhận được đạo quang lưu chuyển, ta muốn đi cảm nhận tình hình đạo quang này một chút, sau đó mới đi đến rừng bia.”

Còn một câu nữa Lam Tiểu Bố không nói ra, trước khi đi rừng bia, hắn nhất định phải diệt đi hai tông môn, thứ nhất là Đại Uyên Thần Môn, thứ hai chính là Thần Vân Tiên Trì.

Hai tông môn này mà không diệt, hắn tuyệt đối sẽ không vào rừng bia mạo hiểm.

Tiêu Tuyền chiến trường

Lúc đoàn người Lam Tiểu Bố đến nơi này, nơi này đã sớm chật kín hết người. Khắp nơi đều là tu sĩ quan sát đạo quang, một phần tu sĩ thậm chí còn có giác ngộ, đồng thời tấn cấp tại chỗ.

Lam Tiểu Bố nhìn tình cảnh trước mắt, thật sự vô cùng chấn động. Trước đó nghe người khác nói là một chuyện, bây giờ chính mình nhìn thấy mới biết được như thế nào là chấn động.

Trước mắt hắn thật sự giống như có vô cùng vô tận quang luân đạo vận vô tướng tạo thành một văn quyển vô biên, những văn quyển này từng vòng từ trong khuếch tán ra ngoài, không biết kéo dài đến đâu.

Thần niệm thẩm thấu qua, lập tức bị ngăn cản rồi tiêu tán. Nhưng hết lần này đến lần khác có thể cảm nhận được vô thượng đạo vận đang lưu chuyển trong từng vòng văn quyển, trong đó tựa như ẩn chứa hơi thở đại đạo đỉnh cấp nhất.

“Hóa ra đây chính là đạo quang…” Tể Tấn Trần tự lẩm bẩm, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại đạo quang này.

Lam Tiểu Bố thử đi đến biên giới đạo quang, chỉ là hắn độn mấy ngày rồi, tựa như khoảng cách đến chỗ đạo quang vẫn xa không thể với tới. Quay đầu lại nhìn, hắn tựa như không đi được bao xa.

“Cái hố kia cũng không nhìn thấy nữa.” Lam Tiểu Bố nhìn đạo quang nói, lúc này hắn mới biết tu vi của mình tthật sự quá yếu rồi.

Tể Tấn Trần lắc đầu, “Không, cái hố kia vẫn còn, thần linh mạch trong đó đều còn cả, chỉ là những thần linh mạch kia đang tiêu hao rất nhanh. Ngươi không nhìn thấy được, chỉ là vì thần niệm của ngươi không đủ mạnh mà thôi.”

Niệm nghiêm túc gật đầu, “Đúng là như vậy.”

Lam Tiểu Bố chỉ chỉ vào tia sáng kia nói, “Các ngươi nói xem, đối diện tia sáng kia có phải là một giới vực khác không? Là nơi sinh tồn chân chính? Bọn hắn vứt bỏ vùng vũ trụ của chúng ta, đổi lấy hoàn cảnh sinh tồn tốt hơn?”

Từ sau khi Lam Tiểu Bố rời khỏi địa cầu thì biết, vùng vũ trụ của hắn đều là nơi bị vứt bỏ. Từ tinh cầu khoa học kỹ thuật cho đến tu chân giới Nguyên Châu, Ngũ Vũ Tiên giới rồi lại đến Bất Thanh Thần Giới…

Đây đều là vùng vũ trụ bị tầng thứ cao hơn vứt bỏ.

Cho dù là Thần giới trước đó, Bất Thanh Thần Giới vì muốn bảo tồn chính mình, cũng muốn chuyển dời lượng kiếp đến Tiên giới.

Vầng sáng đạo quang này xuất hiện, khiến Lam Tiểu Bố cảm nhận được, có lẽ đối diện vầng sáng kia, chính là những kẻ cầm đầu vứt bỏ này.

Tể Tấn Trần lắc đầu, “Bất Thanh Thần Giới không phải là nơi bị vứt bỏ, Bất Thanh Thần Giới là thần giới chân chính.”

Niệm cũng nói, “Đúng vậy, Bất Thanh Thần Giới sở dĩ rơi vào tình trạng bây giờ, nhất định có liên quan đến Mặc Hà. Có lẽ tìm được Mặc Hà, còn có cơ hội cứu được Bất Thanh Thần Giới…”

Nói đến đây, Niệm tựa như nhớ ra chuyện gì đó, tự lắc đầu, không tiếp tục nói nữa.

Tể Tấn Trần nói, “Niệm đạo hữu, ta biết ý của ngươi, nhưng cái này cũng vô dụng. Bây giờ người có tu vi mạnh nhất Thần giới chỉ có mấy người chúng ta, cho dù Mặc Hà có ở ngay trước mắt, chúng ta cũng không thể nào dùng Mặc Hà để củng cố Bất Thanh Thần Giới. Cái này không liên quan đến thứ gì cả, mà là do thực lực của chúng ta quá thấp mà thôi.”

Vừa rồi Niệm lắc đầu, rõ ràng cũng là nghĩ đến vấn đề này.

“Niệm huynh, vì sao tình hình Bất Thanh Thần Giới bây giờ lại có liên quan đến Mặc Hà?” Lam Tiểu Bố khó hiểu hỏi.

Mặc dù Lam Tiểu Bố không biết vì sao Niệm và Tể Tấn Trần lại nói như vậy, nhưng trong lòng hắn đoán sở dĩ Bất Thanh Thần Giới rơi vào tình trạng như hôm nay, nhất định không phải vì có liên quan đến Mặc Hà, mà là Yểm Ma. Tình hình trước mắt của Bất Thanh Thần Giới, tám chín phần mười là do Yểm Ma, nhưng tu vi của hắn có hạn, cho dù có đoán được, cũng không thể giải quyết được chuyện này.

Niệm giải thích, “Lúc trước Bất Thanh Thần Giới cũng không phải có mười đại thần đình như bây giờ, Bất Thanh Thần Giới chỉ có một đạo đình, đạo quân đạo đình tên là Thanh Hành.”

“Là Thanh Hành Thánh Nhân sao?” Lam Tiểu Bố hỏi, hắn tựa như có nghe Tra Dự nhắc qua cái tên này.

Niệm gật đầu, “Đúng vậy, chính là Thanh Hành Thánh Nhân, sau Thanh Hành Thánh Nhân mới ra Thập Đại Thần Đình. Nhưng mà Thập Đại Thần Đình đó không phải là Thập Đại Thần Đình bây giờ, Thập Đại Thần Đình bây giờ là đã trải qua quá nhiều năm tháng mới có, Thanh Hành Thánh Nhân có một hồng nhan tri kỷ tốt nhất, nàng tên là Ma Hề. Nói Ma Hề có lẽ ngươi không biết rõ, nhưng mà ngươi nhất định biết Mặc Hà. Mặc Hà và Mặc Hà hư không sở dĩ xuất hiện, cũng là vì Thiên Mặc Thần giới sụp đổ tạo thành. Mà Đạo Quân đạo đình của Thiên Mặc Thần giới chính là Ma Hề.”

Chương 1194 - Là người đều ích kỷ.

Lam Tiểu Bố im lặng không nói, hắn đã từng đi qua Mặc Hà, hiểu rất rõ Mặc Hà nhất định là do một giới vực vũ trụ hoàn chỉnh sụp đổ mà xuất hiện. Nếu không thì làm sao có thể xuất hiện thứ như Vũ Trụ Nguyên Tức chứ?

Niệm tiếp tục nói, “Ma Hề Thánh Nhân đối với Thanh Hành Thánh Nhân hầu như là muốn gì được nấy, cho nên đối với bất cứ yêu cầu nào của Thanh Hành Thánh Nhân cũng đều đáp ứng vô điều kiện. Theo lý mà nói, Thanh Hành Thánh Nhân và Ma Hề Thánh Nhân là quan hệ đạo lữ, cộng thêm Thiên Mặc Thần giới và Bất Thanh Thần Giới lại gần nhau, hai đại Thần giới nên giúp đỡ nhau mới đúng, nhưng có thể vấn đề xuất hiện là do quan hệ giữa hai bọn họ quá tốt.”

Niệm nói đến đây, bản thân cũng thở dài, “Một người tu sĩ cho dù có tu luyện đến Thánh Nhân, cũng không thể nào bất tử, nghe nói điều kiện để bất tử vô cùng khắc nghiệt, một trong số đó là phải có được Thánh Vực cao cấp nhất. Bất Thanh Thần Giới và Thiên Mặc Thần giới mặc dù là Thần giới đỉnh cấp, sinh ra từ thuở khai thiên lập địa, nhưng vẫn chưa đến cấp độ thánh vực, điều tra nguyên nhân là do quy tắc thiên địa không đủ, còn nữa là do vận may của một giới không đủ.

LÚc này Thanh Hành Thánh Nhân lập tức nghĩ đến Thiên Mặc Thần giới, hắn cảm thấy nếu như lấy vận may của hai giới cộng lại, vậy chắc hẳn đã đủ cấp độ thánh vực. Cho nên hắn đã bàn với Ma Hề Thánh Nhân, muốn chuyển dời vận may của Thiên Mặc Thần giới qua cho Bất Thanh Thần Giới.”

Lam Tiểu Bố có chút ngây người mà hỏi, “Thiên hạ này còn có người không biết xấu hổ như vậy sao? Sao hắn không yêu cầu chuyển vận may của Bất Thanh Thần Giới cho Thiên Mặc Thần giới đi?”

Niệm nói ra, “Ma Hề Thánh Nhân mặc dù ngay cả mạng cũng có thể cho Thanh Hành, thế nhưng nàng không đồng ý với yêu cầu của Thanh Hành Thánh Nhân. Nàng nói, “Thiên Mặc Thần giới không phải của nàng, Thiên Mặc Thần giới có nhiều tu sĩ ở nhau vậy, có nhiều sinh linh tồn tại như thế, sao có thể chuyển vận may của một giới qua cho Bất Thanh Thần Giới được? Cái này có khác gì đang giết đi sinh linh của một giới đâu chứ? Trong lòng Thanh Hành Thánh Nhân cảm thấy không thoải mái, hắn cảm thấy Ma Hề Thánh Nhân không đồng ý với yêu cầu của hắn, như vậy chẳng khác gì đã phản bội hắn.”

Cái vị Ma Hề Thánh Nhân này cũng đáng đời, cũng tại cái bệnh lúc nào cũng bỏ ra tất cả mà thôi. Thanh Hành Thánh Nhân kia có thể nghĩ như vậy, thế thì trái tim hắn cũng đen kịt mà thôi.” Lam Tiểu Bố nói.

“Quả thật là như vậy, Thanh Hành Thánh Nhân lập tức hãm hại Ma Hề Thánh Nhân, sau đó cưỡng ép cướp đi vận may của Thiên Mặc Thần giới. Vận may của Thiên Mặc Thần giới bị cướp đi, Thần giới sụp đổ, cuối cùng chỉ còn lại Mặc Hà hư không và Mặc Hà còn ở ngoài Bất Thanh Thần Giới. Ngươi chắc hẳn phải biết, vì sao Bất Thanh Thần Giới lại có liên hệ với hư không chứ. Nghe nói sau khi Thiên Mặc Thần giới bị cướp đi vận may, thiên địa hư không đều kêu rên, vô số sinh linh vẫn lạc.”

“Đáng giết.” Thích Khai Thương tức giận nói.

Tể Tấn Trần nhìn thoáng qua Thích Khai Thương, từ tốn nói, “Thanh Hành Thánh Nhân chỉ cần một đầu ngón tay, tất cả mọi người chúng ta ở đây đều không có chút lực phản kháng nào.”

Thích Khai Thương hừ một tiếng, “Cho dù không thể phản kháng lại, hắn cũng là người đáng bị giết.”

Niệm tiếp tục nói, “Cũng có một cách nói khác, đó chính là Thanh Hành Thánh Nhân không có bàn bạc gì với Ma Hề Thánh Nhân, mà là lén lút hãm hại Ma Hề Thánh Nhân, sau đó cướp đoạt đi vận may của Thiên Mặc Thần giới. Mặc dù Ma Hề Thánh Nhân là nữ tử, nhưng mà đại đạo không hề kém hơn Thanh Hành Thánh Nhân. Ta nghi ngờ Bất Thanh Thần Giới sắp sụp đổ, nhất định có liên quan đến Ma Hề Thánh Nhân. Sở dĩ ta nói đồng ý đi đến Ẩn Cung Hồ trong rừng bia kia, là vì ta nghi ngờ cung điện bên dưới Ẩn Cung Hồ kia, chính là pháp bảo của Ma Hề Thánh Nhân, Thiên Ma Huyễn Cung.”

“Nếu vậy thì chúng ta càng phải đến đó xem một chút.” Tể Tấn Trần nói, “Nếu như đó thật sự là Thiên Ma Huyễn Cung, có lẽ chúng ta có thể thỉnh cầu Ma Hề tiền bối bỏ qua cho Bất Thanh Thần Giới một lần. Dù sao thì Thanh Hành Thánh Nhân đã không còn, mà trăm triệu vạn sinh mạng đang sinh sống ở Bất Thanh Thần Giới, một khi Thần giới sụp đổ, vậy những sinh mạng này cũng sẽ tiêu tán theo Thần giới.”

Lam Tiểu Bố cảm thấy chuyện này có chút không thực tế, không nói trước được Ma Hề như thế nào, nếu như nàng và Thiên Ma Huyễn Cung của nàng còn ở đây, vậy thì cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu của Tể Tấn Trần. Ma Hề có thể trở thành Đạo Quân của một giới, chỉ sợ không phải người dễ nói chuyện như vậy. Nàng dễ nói chuyện, cũng chỉ nằm trong giới hạn với Thanh Hành Thánh Nhân mà thôi.

Huống hồ, Lam Tiểu Bố hoài nghi Bất Thanh Thần Giới sụp đổ không nhất thiết có liên quan đến Ma Hề Thánh Nhân, hắn là nghi ngờ chuyện này liên quan đến Yểm Ma. Đương nhiên, còn về chuyện Yểm Ma có liên quan gì đến Ma Hề Thánh Nhân hay không, hắn cũng không biết.

Nghĩ đến đây, Lam Tiểu Bố đột nhiên nói ra. “Các vị, suy nghĩ của ta là, tạm thời không đến rừng bia, chúng ta đi đến Mặc Hà hư không tìm kiếm Mặc Hà trước. Bên trong Mặc Hà có ẩn chứa một lượng lớn Mặc Kim, những Mặc Kim này chính là một phần của Vũ Trụ Nguyên Tức. Bất Thanh Thần Giới sắp sụp đổ, có khi nào có liên quan đến Vũ Trụ Nguyên Tức hay không? Dù sao thì Thiên Mặc Thần giới đã không còn tồn tại nữa, chúng ta không phải có thể dùng những Vũ Trụ Nguyên Tức này đã chữa trị cho Bất Thanh Thần Giới sao?”

“Lam thành chủ, cho đến bây giờ Mặc Hà chỉ có trong lời đồn đại, hoặc là cũng có người lấy được Mặc Kim, nhưng mà chưa bao giờ có người đến được Mặc Hà.” Tể Tấn Trần nói

Lam Tiểu Bố cười ha ha, lấy ra một viên Mặc Kim nói, “Ta chẳng những đã từng đến đó, mà còn lấy được một phần Mặc Kim từ Mặc Hà.”

Chương 1195 - Là người đều ích kỷ. (2)

“Đây đúng là Mặc Kim lấy được từ Mặc Hà.” Tể Tấn Trần vừa nhìn thấy Mặc Kim trong tay Lam Tiểu Bố đã lập tức nhận ra. Mặc Kim hắn đã từng nhìn thất, nhưng mà Mặc Kim trong tay Lam Tiểu Bố là loại đầu tiên mà hắn nhìn thấy.

“Đồ tốt.” Niệm thở dài, hắn là Luyện Khí sư đỉnh cấp, Mặc Kim vừa xuất hiện, hắn đã biết đây chính là một trong những vật liệu luyện khí tốt nhất.

“Thế nhưng Mặc Kim cũng không phải là Vũ Trụ Nguyên Tức.” Thích Khai Thương nói,

Cho dù Bất Thanh Thần Giới cần chữa trị, cũng chỉ có thể là Vũ Trụ Nguyên Tức.

“Cho dù tthật sự là Vũ Trụ Nguyên Tức, vậy thì cũng không có tác dụng, thực lực của chúng ta có Mặc Hà trong tay, cũng không thể chữa trị Bất Thanh Thần Giới được.” Tể Tấn Trần nói.

Lam Tiểu Bố biết làm thế nào để khôi phục lại Vũ Trụ Nguyên Tức, Mặc Kim, Mặc Độc và nước Mặc Hà có thể dung hợp lại thành Vũ Trụ Nguyên Tức. Nhưng mà nghe Tể Tấn Trần nói cho dù có Vũ Trụ Nguyên Tức cũng không thể giúp được Bất Thanh Thần Giới, chủ yếu là vì tu vi quá thấp, lúc này hắn cũng im lặng.

Tu vi của ba Thần Vương đều quá thấp, nói gì đến hắn chỉ là một Thiên Thần cảnh?

Vào giờ phút này Mặc Kim trong tay Lam Tiểu Bố đột nhiên bay ra ngoài, Lam Tiểu Bố tưởng rằng ai đó dùng thần niệm cướp đoạt, lập tức bắt lại. Nhưng sau đó hắn nhanh chóng hiểu ra, tay mình chỉ vồ được hư không. Mặc Kim biến mất về phía tia sáng kia xuất hiện.

Tể Tấn Trần trừng to mắt, thì thào nói, “Tia sáng kia hút Mặc Kim qua đó.”

Đạo quang hút Mặc Kim? TRong nháy mắt đám người đều hiểu ra, trong mắt Niệm càng lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Mặc Kim là gì? Đó là một phần của Vũ Trụ Nguyên Tức. Mà Vũ Trụ Nguyên Tức dung hợp với vận may của một giới, nói rằng Mặc Kim ẩn chứa một phần vận may giới vực cũng không có gì sai cả. Bây giờ đạo quang hấp thu Mặc Kim, chẳng khác nào hấp thu vận may của một giới.

Tất cả mọi người nhìn nhau, thật lâu sau Lam Tiểu Bố mới lên tiếng, “Tia sáng kia có phải đang hấp thu vận may của Bất Thanh Thần Giới hay không?”

Giọng nói của Niệm có chút tuyệt vọng, “Chắc không sai đâu.”

Giọng nói của Tể Tấn Trần cũng run rẩy nói, “Nơi này có phong ấn lớn nhất của Bất Thanh Thần Giới, trừ phong ấn Yểm Ma ra, còn phong ấn vận may của Bất Thanh Thần Giới. Đạo quang xuất hiện ở đây, hơn nữa Thần giới cũng không ngừng có thần thành tiêu tán…”

Câu nói tiếp theo Tể Tấn Trần không cần nói tiếp cũng biết, vận may của Bất Thanh Thần Giới đang tán loạn, truy tìm nguyên nhân thì chính là bị tia sáng kia hút đi.

“Đạo quang này là cố ý.” Lam Tiểu Bố nói.

Mọi người đều gật đầu, không có hừng thú nói tiếp nữa. Trơ mắt nhìn vận may nơi bọn họ đang sinh sống bị cuốn đi, khiến vận may nơi này tiêu tán mất, bọn hắn lại chẳng thể làm được chút gì.

“Sợ rằng nhiều nhất là trăm năm nữa, vận may của Bất Thanh Thần Giới sẽ bị tia sáng này hấp thu hết, sau đó Bất Thanh Thần Giới sẽ nối gót Thiên Mặc Thần giới, tiêu tán trong hư không.” Giọng nói của Tể Tấn Trần đầy đau thương.

Hắn không rõ, vì sao phải như thế này. Hạng người tu đạo, tu vi một khi cường đại, thì có thể muốn làm gì thì làm sao?

Lam Tiểu Bố cao giọng nói, “Các vị, nếu như còn thời gian trăm năm, vậy chúng ta vẫn còn có cơ hội lấy những vận may này về. Ta cảm thấy, bây giờ chúng ta lập tức đến rừng bia đi. Lỡ như ở Ẩn Cung Hồ trong rừng bia kia có thể gặp được Ma Hề Thánh Nhân, có lẽ chúng ta có thể nhờ Ma Hề Thánh Nhân ra tay giúp đỡ, ta tin đạo quang này không liên quan gì đến Ma Hề Thánh Nhân. Ma Hề Thánh Nhân cũng sẽ không trơ mắt nhìn Bất Thanh Thần Giới tiêu tán.”

Tể Tấn Trần thi lễ với Lam Tiểu Bố một cái, “Đa tạ Lam thành chủ.”

Hắn biết rõ tu vi của Lam Tiểu Bố mặc dù thấp, nhưng ba Thần Vương bên cạnh hắn đều vô cùng tôn kính Lam Tiểu Bố. Lam Tiểu Bố lựa chọn đi rừng bia, vậy đồng nghĩa ba Thần Vương kia đều sẽ đến rừng bia.

Lam Tiểu Bố lắc đầu, “Yến Đế không cần cảm ơn ta, Yến Đế nhìn thấy Luân Hồi Oa của ta, nhưng lại không có ý nghĩ cướp đoạt, ta cảm thấy nhân phẩm của Yến Đế cũng đáng tôn kính.”

Tể Tấn Trần hổ thẹn nói, “Thật ra không phải là ta không định cướp, mà là cảm thấy nếu tương lai ngươi vẫn lạc rồi, cái Luân Hồi Oa kia cũng là của ta mà thôi.”

Đối với bảo vật, năng lực tự kiềm chế của Tể Tấn Trần rất mạnh, nếu không thì không thể nào chỉ có mình hắn không bị cung điện bên trong Ẩn Cung Hồ cuốn đi, giữ lại được một mạng.

Lam Tiểu Bố tiếp tục nói, “Yến Đế, ta có một câu không nói ra thì trong lòng không vui lắm.”

“Lam thành chủ mời nói.” Bây giờ Tể Tấn Trần rất tôn kính Lam Tiểu Bố, tu vi của Lam Tiểu Bố tuy thấp. Nhưng nếu có một ngày tu vi của Lam Tiểu Bố gần giống hắn, hắn đoán mình hoàn toàn không xứng thành đối thủ của Lam Tiểu Bố.

Lam Tiểu Bố nói, “Đạo quang mà chúng ta nhìn thấy trước đó, Yến Đế cảm thấy có phải là cố ý hay không?”

Tể Tấn Trần gật đầu, “Có lẽ vậy, có người muốn cướp đi vận may của Bất Thanh Thần Giới, muốn chiếm nó thành của riêng.”

“Yến Đế cảm thấy loại người này có phải rất buồn nôn, rất đáng giận hay không?” Lam Tiểu Bố hỏi.

Tể Tấn Trần theo bản năng gật đầu, “Đương nhiên, trăm triệu vạn sinh mệnh của Bất Thanh Thần Giới, loại hành vi này thật sự khiến nhân thần cộng phẫn…:

Nói đến đây, Tể Tấn Trần tựa như nhớ ra chuyện gì đó, theo bản năng dừng lại.

Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Có câu nói là trong lòng không muốn thì đừng có đẩy cho người khác, nếu Yến Đế căm thù đến tận xương tủy loại hành vi cướp đoạt này, vì sao lại ủng hộ chuyện Thần giới chuyển dời lượng kiếp đến Tiên giới? Chẳng lẽ người thần giới là người, còn người tiên giới không phải là người sao?”

Cả khuôn mặt Tể Tấn Trần đỏ bừng, thi lễ với Lam Tiểu Bố một lần nữa, “Đa tạ đã chỉ dạy, Tể Tấn Trần ta sống mấy trăm vạn năm, vậy mà đến đạo lý đơn giản này cũng không hiểu rõ. So với Dịch Đế Thúc Vãng Tiêu, ta còn kém lắm.”

KHông phải là không hiểu rõ, nói trắng ra, làm người đều ích kỷ mà thôi.

Lam Tiểu Bố gật đầu, “Đã thế thì chúng ta đến rừng bia thôi. Nhưng mà trước khi đi rừng bia, ta có một số việc phải xử lý một chút, nếu không thì ta không thể nào an tâm mà làm việc.”

“Chuyện gì?’ Thích Khai Thương hỏi.

“Diệt Thần Vân Tiên Trì và Đại Uyên Thần Môn, không diệt hai nơi này, tâm ta không an.” Lam Tiểu Bố bình tĩnh nói.

Chương 1196 - Ma Hề Thánh Nhân

Nếu như là lúc trước, hai đại tông môn Thần Vân Tiên Trì và Đại Uyên Thần Môn đột nhiên bị diệt đi, đấy tuyệt đối là chuyện lớn cấp cao nhất. Nhưng mà bây giờ, Thần giới rung chuyển bất an, hơi một tí là có thần thành biến mất, hai tông môn này trong vòng một đêm biến mất, hình như cũng không phải là chuyện gì không thể chấp nhận được.

Cho nên Thần Vân Tiên Trì và Đại Uyên Thần Môn đột nhiên bị diệt đi, cũng chỉ là một đề tài nói chuyện phiếm của mọi người mà thôi, không có người nào truy cứu đến cùng.

Thần Vân Tiên Trì ở Bách U Thần Đình, Đạo Quân Mân Đế của Bách U Thần Đình cũng đã mất tích, ai sẽ để ý đến chuyện của Thần Vân Tiên Trì chứ? Còn về phía Đại Uyên Thần Môn, ha ha, đừng nhìn trước đó thanh danh vang dội, thậm chí là đại danh từ Đại Uyên Thần Đình áp súc xuống. Nhưng mà không có Đại Uyên Thần Đình, một Đại Uyên Thần Môn nho nhỏ bị tiêu diệt, cũng giống như cô hồn dã quỷ mà thôi.

Trong rừng bia, Tể Tấn Trần cảm thán nói, “Nếu như lúc trước ta đi cùng với Lam thành chủ vào đây, chúng ta ít nhất sẽ giảm đi mười năm.”

Lúc trước khi hắn đi theo sau Triệt Đế di chuyển trong rừng bia phải cẩn thận từng li từng tí, cho dù có địa đồ, cũng lo lắng sẽ lạc vào trận pháp. Cho dù như vậy, cũng tốn rất nhiều năm. Chờ sau khi bọn hắn đến Ẩn Cung Hồ rồi, Dịch Đế đã sớm tu luyện nhiều năm, còn thiếu một chút nữa là có thể bước vào Thần Vương hậu kỳ. Bởi vì tu luyện trong khoảng thời gian này, cho nên thực lực của Dịch Đế đã mạnh hơn bọn hắn.

Sau đó hắn một mình rời khỏi rừng bia, cũng phải tốn rất nhiều năm.

Mà bây giờ đi theo sau lưng Lam Tiểu Bố, thật nhàn nhã giống như đi bộ, không có chút áp lực nào.

Chỉ chưa đến ba tháng, đoàn người đã xuất hiện bên ngoài Ẩn Cung Hồ.

Vết tích đại chiến bên ngoài Ẩn Cung Hồ vẫn còn y nguyên, chỉ là nơi này yên tĩnh không gì sánh được, một chút tiếng động cũng không có. Thần niệm Lam Tiểu Bố thẩm thấu xuống dưới, dưới đáy hồ cũng không nhìn thấy cung điện kia.

Tể Tấn Trần nói, “Ta từng tiến vào cung điện kia, ta đi ở phía trước, Lam thành chủ đi theo sau ta, những người còn lại theo thứ tự mà tiến vào.”

Lam Tiểu Bố cười nói, “Yến Đế, trước đó ta thật sự có chút khinh thường ngươi, không ngờ ngươi vẫn còn có chút trách nhiệm, lại dám đi phía trước.”

Tể Tấn Trần nghiêm mặt nói, “Nếu như Bất Thanh Thần Giới sụp đổ, đối với tất cả mọi người chúng ta mà nói đều là tai nạn. Cùng tiến vào hư không chạy nạn, còn không bằng vì Bất Thanh Thần Giới làm một số chuyện. Cả đời người này, cuối cùng vẫn có một số việc không thể nào lựa chọn.”

Niệm vô cùng tán thành lời Tể Tấn Trần nói, cả đời người này, có một số việc quả thật nhất định phải làm mà không thể nào lựa chọn.

Bốn Thần Vương xuống dưới, nước hồ tự động tách ra khỏi lĩnh vực Thần Vương, trực tiếp xuất hiện một con đường đi thẳng dưới đáy hồ.

Đáy hồ toàn là do đá vụn lát thành, quả thật có vết tích của con người.

“Yến Đế, đáy hồ không có gì cả. Cho dù nơi này từng có Thiên Ma Huyễn Cung, bây giờ cũng không còn ở đấy nữa rồi?” Năm người đứng ở đáy hồ, Thích Khai Thương nhíu mày nói một câu.

Thần niệm Tể Tấn Trần cẩn thận tìm kiếm xung quanh, trong miệng lại nói, “Ta có một trực giác, cung điện kia vẫn còn ở nơi này, tuyệt đối không biến mất.”

Đó có phải là Thiên Ma Huyễn Cung hay không, hắn không rõ, nhưng Tể Tấn Trần cảm thấy trực giác của mình không sai.

“Nếu như tìm không thấy thì sao?” Quân Vu cũng cảm thấy không đáng tin lắm.

Lam Tiểu Bố vung tay lên, đột nhiên lấy ra một đống trận kỳ, sau đó ném liên tục từng lá xuống.

Tể Tấn Trần thở dài, “Không có ích gì đâu, cho dù có Ẩn Nặc Thần Trận thì cái Ẩn Nặc Thần Trận này cũng nằm ngoài phạm vi hiểu biết của chúng ta, ngươi làm như vậy…”

Mấy chữ không có chút ý nghĩa nào còn chưa nói ra, Tể Tấn Trần đã ngây ngẩn cả người, vị trí ở trước mặt bọn họ, loáng thoáng xuất hiện bóng dáng của một cái cung điện.

Khi trận kỳ của Lam Tiểu Bố không ngừng ném xuống, bóng dáng cung điện này càng lúc càng rõ.

Tể Tấn Trần nhìn Lam Tiểu Bố, cảm thấy tê dại cả da đầu. Có thể khiến cung điện này hiện ra, trình độ trận pháp ít nhất phải vượt qua Thần Trận Vương cấp bảy. Lam Tiểu Bố chỉ mới tới cảnh giới Thiên Thần cảnh, rốt cuộc là có lai lịch gì, trình độ Trận Đạo lại đạt đến trình độ đáng sợ này?

Loại trình độ trận pháp này, cho dù có muốn hãm hại Thần Vương cũng không phải là không thể. Vốn dĩ Tể Tấn Trần kiêng kỵ Lam Tiểu Bố, chỉ là do bên cạnh Lam Tiểu Bố có ba Thần Vương, bây giờ hắn càng kiêng kỵ với bản thân Lam Tiểu Bố.

Nghĩ đến trước đó mình không hề e dè gì đi tìm Lam Tiểu Bố, thậm chí còn muốn bắt Lam Tiểu Bố đi, sau lưng Tể Tấn Trần đổ đầy mồ hôi lạnh. Dù không có bọn người Niệm, Lam Tiểu Bố chỉ cần bố trí Khốn Sát Thần Trận cấp bảy thôi, hắn cũng chết chắc.

Cho đến ngày hôm nay, trong tất cả các Đạo Quân ở Thần giới, Tể Tấn Trần cho rằng mình mới là người cẩn thận nhất. Hắn cho rằng, nguy hiểm ở khắp mọi nơi. Cũng chính vì bản thân hắn cẩn thận, mới giúp hắn có thể sống đến ngày hôm nay, trở thành Đạo Quân Thần Vương một phương. Lần này sở dĩ dám đến nơi này, đó là vì liều chết mà đến.

Bây giờ hắn mới biết được, chỗ mà bản thân mình cho rằng là an toàn, chỉ sợ cũng không an toàn.

Lam Tiểu Bố đương nhiên sẽ không nói cho Tể Tấn Trần biết hắn có thể ném những lá trận kỳ này ra, đó là vì Vũ Trụ Duy Mô đã tốn hơn một trăm năm mới tạo dựng ra được. Nếu như không có Vũ Trụ Duy Mô, hắn cũng không có năng lực này.

Giờ phút này Lam Tiểu Bố đã dừng ném trận kỳ ra, cung điện đã sớm xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người, chỉ là cửa lớn cung điện vẫn còn đang đóng.

Chương 1197 - Ma Hề Thánh Nhân (2)

“Lúc trước khi chúng ta đến, cửa lớn cung điện này tự động mở ra, bây giờ lại đóng lại, chúng ta sợ là không thể nào mở ra…” Tể Tấn Trần nói được một nửa, đột nhiên nhớ đến Lam Tiểu Bố.

Ngay cả Ẩn Nặc Thần Trận mà Lam Tiểu Bố cũng có thể phá, mở cửa lớn cung điện này ra, hình như cũng không phải chuyện gì khó.

Quả nhiên Lam Tiểu Bố lại cầm ra một ít trận kỳ ném xuống, cung điện rõ ràng không có cửa lớn đột nhiên xuất hiện cửa. Không chỉ như vậy, cái cửa này còn tự động mở ra.

Lam Tiểu Bố nhấc chân lên định tiến vào trong cung điện, Tể Tấn Trần lại đi trước một bước, “Lam thành chủ, ta đi trước.”

Nếu mà so sánh, dù sao thì Lam Tiểu Bố chỉ mới là tu vi Thiên Thần cảnh. Giờ phút này, Tể Tấn Trần đã nhìn thấy giá trị của Lam Tiểu Bố. Hắn cũng đã hiểu ra, vì sao Thúc Vãng Tiêu lại coi trọng Lam Tiểu Bố như vậy, thậm chí còn giao một cái thần thành cho Lam Tiểu Bố. Rất rõ ràng, ánh mắt của Thúc Vãng Tiêu hơn xa đám người bọn hắn.

Sau khi tiến vào cửa lớn cung điện, là một không gian rất lớn. Nhưng trong không gian này không có gì cả, nhìn có vẻ hơi trống trải.

“Lúc trước chính là ở chỗ này xuất hiện rất nhiều thủy tinh cầu chứa bảo vật, sau đó mọi người cùng nhau tiến lên đoạt, ta là người đầu tiên lui ra ngoài. Những Đạo Quân kia không biết đã đi đâu rồi…”

Tể Tấn Trần còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, hắn đột nhiên quay đầu lại, phát hiện mấy người Lam Tiểu Bố cũng đều sửng sốt nhìn phía sau, cửa lớn mà bọn họ vừa bước vào đã biến mất.

“Giống như lúc trước.” Giọng nói của Tể Tấn Trần có chút bất an, đồng thời nhìn về phía Lam Tiểu Bố.

Chẳng những Tể Tấn Trần, những người còn lại cùng đều nhìn về phía Lam Tiểu Bố. Nếu như có thể ra ngoài, vậy chỉ có thể dựa vào Lam Tiểu Bố.

Lam Tiểu Bố đã để Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra mô hình kết cấu của cung điện này, lúc trước Vũ Trụ Duy Mô chỉ tạo dựng mô hình bên ngoài cung điện, mô hình bên trong cung điện vẫn chưa tạo dựng được, bây giờ hắn cũng không biết tiếp theo nên làm như thế nào.

“Tiểu Bố, nơi này không có cửa, tiếp theo chúng ta nên đi như thế nào?” Quân Vu hỏi một câu.

“Ta xem một chút.” Lam Tiểu Bố cẩn thận đi đến một góc của đại điện, đại điện này nhìn rất trống trải, chỉ có nơi này có nửa cái máng bằng đá, một nửa cái máng đá còn lại tựa như đang ở trong tường.

Lam Tiểu Bố dùng tay vịn cái máng bằng đá này một chút, đột nhiên có tiếng kẽo kẹt ghê răng truyền đến.

Đám người lập tức lùi lại, sau đó một cái cửa chỉ có thể đi được một người xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Vào xem.” Lam Tiểu Bố đi trước nhất.

“Ta đi trước đi, lỡ như có chuyện gì cũng có thể đối phó được.” Tể Tấn Trần vội vàng nói.

Lam Tiểu Bố xua tay bảo, “Không cần, đã bị giam hết trong tòa cung điện này rồi, còn có chuyện gì không hay nữa chứ?”

Phía sau cánh cửa là một thông đạo rất hẹp, chẳng những rất hẹp mà còn vô cùng u ám không ánh sáng. Thần niệm rà quét cũng không được, nhưng mà khiến bọn hắn cảm thấy yên lòng một chút là, thần niệm của bọn hắn có thể nhìn rõ toàn bộ đội ngũ của mình.

Đi vào thông đạo hẹp dài này khoảng nửa nén hương, lúc này trước mặt mọi người mới xuất hiện một cái đại điện khác. Nói đại điện thì có vẻ không thích hợp lắm, phải nói đây là một căn phòng.

Căn phòng này chỉ có diện tích khoảng ba mươi mét vuông, chính giữa gian phòng còn có một cái thi thể vẫn lạc đã lâu.

“Bặc Trì?” Tể Tấn Trần kinh ngạc lên tiếng.

Chẳng những Tể Tấn Trần biết thi thể này là ai, những người còn lại cũng đều biết. Đây chính là Đạo Quân của Bách U Thần Đình, Mân Đế Bặc Trì.

Nhìn thấy thi thể Mân Đế,. thần niệm Tể Tấn Trần nhanh chóng tìm kiếm khắp căn phòng, nhưng không nhìn thấy thi thể của Đạo Quân nào nữa.

Lam Tiểu Bố thì ngạc nhiên phát hiện ra, Vũ Trụ Duy Mô đã tạo dựng xong mô hình kết cấu bên trong tòa cung điện này, tốc độ nhanh chóng không gì sánh được.

Lam Tiểu Bố lập tức lấy mấy lá trận kỳ ra ném xuống, lập tức có một cái bàn thờ xuất hiện trước mắt mọi người. Trong điện thờ thế mà lại có một nữ tử dung mạo sinh động như thật đang ngồi xếp bằng, nữ tử này đang theo dõi bọn họ.

“Tiểu Vẫn Mệnh Thuật?” Lam Tiểu Bố thốt lên.

Nữ tử trước mắt này cũng giống như những người bị vẫn lạc mà hắn đã thấy ở Thạch Đao Thần Tông, cho nên Lam Tiểu Bố lần đầu tiên nhìn thấy, vẫn cho rằng nữ tử này bị trúng Tiểu Vẫn Mệnh Thuật. Nhưng mà ngay sau đó hắn cảm thấy không đúng, nữ tử này hình như vẫn còn hơi thở, không bị vẫn lạc.

“Nàng còn sống.” Niệm nói.

Quả nhiên một khắc sau, giọng nói của nữ tử này truyền đến, “Các vị cố tình xông vào tẩm cung của ta, có ý gì đây?”

Đột nhiên có một luồng ý chí tinh thần khổng lồ bao trùm đến, đừng nói là Lam Tiểu Bố, cho dù là Tể Tấn Trần cũng cảm nhận được hơi thở chết chóc đang ập đến.

Tể Tấn Trần nhanh chóng khom người tới đất, “Vãn bối Tể Tấn Trần, kính chào Ma Hề Thánh Nhân.”

Ma Hề Thánh Nhân? Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, dễ dàng như vậy sao? Người trước mắt chính là Ma Hề Thánh Nhân, bọn họ vừa đến đã gặp được rồi? Điều này nói rõ điều Niệm suy đoán lúc trước là chính xác, nơi này thật sự chính là Thiên Ma Huyễn Cung.

Ánh mắt nữ tử lóe lên tia kinh ngạc hỏi, “Ngươi biết ta?”

Tể Tấn Trần vội vàng nói, “Nếu như là lần trước đến đây, vãn bối tuyệt đối không biết tiền bối. Nhưng mà Bất Thanh Thần Giới xuất hiện biến cố, vãn bối bởi vì nghĩ đến Thiên Mặc Thần giới của tiền bối, cho nên mới đoán ra là tiền bối.”

Lời nói của Tể Tấn Trần tựa như đã kích động đến cảm xúc của nữ tử trước mắt này, một cảm giác vô cùng đau buồn bao trùm toàn bộ không gian.

Tinh thần Lam Tiểu Bố cũng bị kéo theo, hắn nhanh chóng vận chuyển Trường Sinh Quyết ổn định tinh thần của mình, thầm nghĩ thật là lợi hại. Đây chính là Thánh Nhân sao? Chỉ chút dao động tâm thần, cũng có thể khiến tâm tình của hắn dao động theo.

Chương 1198 - Tất cả đều có thể xử lý.

Ở trước mặt Ma Hề Thánh Nhân, không có người nào dám nói chuyện.

CŨng không biết qua bao lâu, Ma Hề Thánh Nhân mới chậm rãi nói, “Có phải là cửa lớn cung điện lại mở, các ngươi tiến vào cướp đoạt bảo vật hay không?”

Nghe thấy lời này, Lam Tiểu Bố lập tức biết lần trước chuyện cửa lớn cung điện tử động mở ra không liên quan gì đến Ma Hề Thánh Nhân.

Tể Tấn Trần không dám giấu diếm, “Thánh Nhân tại thượng, lần này chúng ta đi cùng với một trận pháp sư, người đó đã mở cửa lớn cung điện ra.”

Tự mình mở cửa lớn cung điện ra? Ma Hề Thánh Nhân giật mình, ánh mắt nhìn về phía ba người Niệm, Thích Khai Thương và Quân Vu. Còn Lam Tiểu Bố, chỉ là một Thiên Thần cảnh nho nhỏ không đáng nhắc đến.

Lam Tiểu Bố vô cùng bất đắc dĩ, đành phải chủ động tiến lên nói, “Ma Hề tiền bối, vãn bối là Lam Tiểu Bố, là vãn bối đã mở cửa lớn cung điện này ra.”

“Ngươi là thần trận vương cấp bảy?” Ma Hề chấn động nhìn Lam Tiểu Bố.

Trên thực tế cho dù là thần trận vương cấp bảy cũng chưa chắc có thể mở được cửa lớn cung điện này ra, bởi vì trận pháp phong ấn trên cửa lớn cung điện đã bị hư hại lúc đại chiến, cho nên mới hạ xuống mấy cấp độ.

Lam Tiểu Bố vội vàng nói, “Vãn bối không phải là thần trận vương cấp bảy, trên thực tế bây giờ vãn bối chỉ có thể bố trí thần trận cấp một. Sở dĩ có thể mở trận môn cung điện này ra, là vì vãn bối có một vị bằng hữu là thần trận đế đỉnh cấp, hắn từng cho ta một bản trận đồ, trận đồ này có thể mở được mấy thần trận, mà cấm trận phong ấn của cung điện này vừa hay là một trong các dạng trận trong trận đồ kia, vãn bối mới may mắn mở ra được.”

Đối với lời Lam Tiểu Bố nói, Ma Hề Thánh Nhân từ chối cho ý kiến, cũng không biết có đồng ý hay không, chỉ hỏi, “Bằng hữu của ngươi tên là gì?”

“Hắn tên là Triệu Công Minh, ta vẫn hay gọi hắn là lão Triệu.” Lam Tiểu Bố vừa nói, trong lòng vừa thầm an ủi, “Lão Triệu, không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy tên ngươi ra nói thôi.”

Triệu Công Minh? Ma Hề Thánh Nhân nhíu mày suy nghĩ một lát, rốt cuộc vẫn không nghĩ ra được đây là ai.

“Các ngươi ra ngoài đi, ta sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả.” Ma Hề Thánh Nhân tựa như cảm thấy toàn thân không còn sức lực, sau khi nói xong thì nhắm mắt lại.

Tể Tấn Trần nhanh chóng khom người nói, “Thánh Nhân tại thượng, Bất Thanh Thần Giới sắp sụp đổ, xin Thánh Nhân hãy ra tay cứu giúp.”

Ma Hề Thánh Nhân mở mắt ra, từ tốn nói, “Bất Thanh Thần Giới sụp đổ có liên quan gì đến ta?”

Câu nói tiếp theo của Tể Tấn Trần lập tức bị chặn lại, đúng nhỉ, Bất Thanh Thần Giới bị sụp đổ đâu có liên quan gì đến Ma Hề Thánh Nhân? Ma Hề Thánh Nhân cũng không phải người của Bất Thanh Thần Giới. Hơn nữa, lúc trước Thiên Mặc Thần giới của Ma Hề Thánh Nhân bị sụp đổ còn là do Đạo Quân Đạo Đình của Bất Thanh Thần Giới gây ra. Nàng không đổ thêm dầu vào lửa là đã tốt lắm rồi.

Lam Tiểu Bố vội vàng nói, “Tiến bối, Bất Thanh Thần Giới xuất hiện vầng sáng đạo quang khổng lồ, vầng sáng đạo quang này không ngừng hấp thu vận may của Bất Thanh Thần Giới. Không chỉ như vậy, đạo quang này còn có thể hấp thu Mặc Kim. Mặc Kim chính là từ Mặc Hà mà ra, mà Mặc Hà chính là con sông lớn còn lưu lại sau khi Thiên Mặc Thần giới sụp đổ mà thành. Con sông lớn này có khả năng còn tồn trữ một phần vận may của Bất Thanh Thần Giới, một khi tia sáng này quét sạch vận may của Bất Thanh Thần Giới, nhất định sẽ cuốn đi luôn vận may trong Mặc Hà.”

“Mặc Hà?” Ma Hề Thánh Nhân giật mình, hỏi tiếp, “Thiên Mặc Thần giới còn sót lại Mặc Hà?”

Lam Tiểu Bố xem xét, hóa ra Ma Hề Thánh Nhân không hề biết chuyện Thiên Mặc Thần giới còn sót lại Mặc Hà, vội vàng nói: “Đúng vậy tiền bối, không chỉ còn Mặc Hà, mà còn có Mặc Hà hư không và Mặc Hà thần tiệm. Nghe nói Mặc Kim là một phần của Vũ Trụ Nguyên Tức, có ẩn chứa một ít vận may của một giới.”

Nghe thấy Lam Tiểu Bố nói, Ma Hề Thánh Nhân im lặng đi. Một hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi nói, “Năng lực của ta đã không thể giúp được gì, đạo quang xuất hiện, vậy thì chính là đã có người tìm được Bất Thanh Thần Giới, Bất Thanh Thần Giới không thể nào thoát khỏi vận mệnh bị tiêu tán.”

Lam Tiểu Bố lập tức ôm quyền, “Tiền bối, vãn bối đã từng nhìn thấy một Thánh Nhân, khi năm đại vũ trụ sắp sụp đổ, lại có tinh thần không biết sợ và ý chí tinh thần vô thượng dung hợp năm đại vũ trụ, hợp nó lại thành một, giữ lại hy vọng sinh tồn cho nhân loại.”

Ma Hề cười lạnh một tiếng, “A, ta dù sao cũng từng là một Thánh Nhân, sao chưa từng nghe nói có loại người này tồn tại? Thừa dịp ta còn chưa tức giận thì các ngươi đi đi, nếu không thì cũng sẽ giống như bộ thi thể kia, đừng hòng rời khỏi đây.”

Giọng điệu này rõ ràng là khinh thường Lam Tiểu Bố nói dối, ngay cả trong lòng Tể Tấn Trần cũng thầm than, sao ngươi có thể nói dối trước mặt Thánh Nhân chứ? Nói dối trước mặt Thánh Nhân, chẳng phải là đang trách đời không thú vị à? Thánh Nhân nào sẽ vứt bỏ đi sinh mệnh của mình mà dung hợp vũ trụ, nói đùa.

Lam Tiểu Bố vung tay lên một cái, không gian xung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo, di thể của Mạc Khâu được hắn đưa ra ở trước mắt mọi người.

Cũng may ở nơi này người có tu vi thấp nhất là Lam Tiểu Bố là Thiên Thần cảnh, thân thể Mạc Khâu đóng băng, đối với những người này mà nói cũng không tính là gì.

“Khâu Huyền Thánh Nhân?” Ma Hề nhìn thấy người này, ngạc nhiên kêu thành tiếng.

Lam Tiểu Bố thì thở phào một hơi, hắn suy đoán nhân vật có thể dung hợp được năm đại vũ trụ, tuyệt đối không phải là thần nhân bình thường, mà rất có thể là Thánh Nhân. Cho nên hắn đoán Mạc Khâu chính là Thánh Nhân, cũng nhờ có suy đoán này, cho nên mới lấy thi thể của Mạc Khâu ra.

Chương 1199 - Tất cả đều có thể xử lý. (2)

Bọn người Tể Tấn Trần ngoài mặt thì im lặng, nhưng sâu trong nội tâm của họ đều như đang có sóng to gió lớn ập đến. Bọn hắn không ngờ được rằng, trên người Lam Tiểu Bố còn mang theo thân thể của một Thánh Nhân.

Sau khi nói ra bốn chữ Khâu Huyền Thánh Nhân, Ma Hề lại im lặng.

Qua tròn một nén nhang, Ma Hề Thánh Nhân mới chậm rãi nói, “Khâu Huyền Thánh Nhân thật sự đã lấy sinh mệnh của mình dung hợp năm đại vũ trụ?”

Lam Tiểu Bố lập tức nói, “Ta đến từ Ngũ Vũ Tiên giới mà Khâu Huyền Thánh Nhân đã dung hợp được, chuyện này liên quan đến thanh danh của Thánh Nhân, ta không dám nói dối. Hắn vốn dĩ tên là Mạc Khâu, bởi vì khi dung hợp năm đại vũ trụ, bị người khác can thiệp, cuối cùng thất bại trong gang tấc, Ngũ Vũ Tiên giới còn có tỳ vết. Nhưng mà cho dù như thế nào, năm đại vũ trụ sụp đổ, Ngũ Vũ Tiên giới cũng là nơi bảo trụ sinh mệnh của các sinh linh từ năm đại vũ trụ trước đó…”

Lời nói của Lam Tiểu Bố đột ngột dừng lại, bởi vì giờ phút này Vũ Trụ Duy Mô đã tạo dựng hoàn toàn mô hình kết cấu của gian phòng này.

Không ngờ Ma Hề Thánh Nhân lại bị khóa lại, nếu như không phải mô hình kết cấu biểu hiện ra, Lam Tiểu Bố hoàn toàn không thể nào biết được những sợi tơ mà mắt thường không thể nhìn thấy đang xuyên qua thân thể Ma Hề Thánh Nhân, thậm chí trong thức hải cũng dày đặc sợi tơ.

Điều này khiến Lam Tiểu Bố nhớ đến Ôn Khả Xu, Ôn Khả Xu bị khóa trong Đại Hoang Thần Giác, trở thành thân thể phát tán độc âm Hoán Thần Thảo. Không chỉ vậy, nàng còn bị Diệt DUyên Thiên Ngân đổ vào thân thể và hồn phách, loại dày vò đáng sợ và đau đớn này quả thật mất hết nhân tính.

Ôn Khả Xu mặc dù bị tra tấn mất hết nhân tính như vậy, nhưng dù sao cũng đã mất đi mọi ý thức, hoàn toàn bị dày vò trong vô thức.

Mà Ma Hề Thánh Nhân trước mắt này, là đang sống sờ sờ mà chịu tội. Vô số sợi tơ xuyên qua thân thể và thức hải, thậm chí còn xuyên qua hồn phách nguyên thần, loại đau đớn đáng sợ này đến người binh thường cũng chưa chắc chịu được một giây, đừng nói là giống như Ma Hề Thánh Nhân, phải chịu đựng trong thời gian dài như vậy, còn phải cố gắng nói chuyện cùng bọn họ.

Ma Hề lại nhắm mắt lại một lần nữa, cho dù Lam Tiểu Bố không nhìn, cũng có thể cảm nhận được cả người Ma Hề Thánh Nhân đang run rẩy, đó là do bây giờ nàng nói chuyện cùng bọn họ đã tiêu hao quá nhiều sức lực.

Lam Tiểu Bố rất muốn đi ngay bây giờ, nhưng mà hắn biết bây giờ hắn không có bất cứ lý do gì để đi.

Lại qua một canh giờ nữa, Ma Hề Thánh Nhân mới chậm rãi nói, “Đạo quang là do có Thánh Nhân muốn cướp đi vận may của Bất Thanh Thần Giới, nhưng đối với Thánh Nhân mà nói đây là con dao hai lưỡi. Nếu như có người có thể dựa vào ngoại vật cướp đi đạo quang của đối phương, vậy thì có thể lấy được một chút hy vọng sống…”

Giọng nói của Ma Hề Thánh Nhân càng ngày càng nhỏ, cuối cùng lại biến mất lần nữa.

Lời này thật giống như một tia sét đánh vào sâu trong đầu Lam Tiểu Bố, Thánh Nhân quả nhiên là Thánh Nhân. Vì sao mình chỉ muốn trốn đi và nhờ người khác giúp đỡ? Bởi vì đó là đạo quang cho nên hắn sợ sao? Hắn vì sao không nghĩ đến rằng thật ra đạo quang cũng có thể xử lý?

Lam Tiểu Bố cất thân thể của Mạc Khâu đi, khom người thi lễ, “Đa tạ Thánh Nhân đã chỉ điểm, tương lai nếu như có một ngày có thể quay lại nơi này, nhất định sẽ phân ưu giúp tiền bối.”

Nói xong câu đó, Lam Tiểu Bố nói với đám người Tể Tấn Trần, “Chúng ta đi thôi.”

Lúc nói chuyện, Lam Tiểu Bố đã đi trước một bước, không thể ảnh hưởng đến Ma Hề Thánh Nhân nữa.

Tể Tấn Trần thấy có ở lại nơi này cũng không có chút ý nghĩa nào, cũng chỉ có thể thi lễ với Ma Hề Thánh Nhân, sau đó đi theo Lam Tiểu Bố.

Ma Hề lại mở to mắt, nhìn bóng lưng Lam Tiểu Bố, nàng có chút nghi ngờ lời vừa rồi của Lam Tiểu Bố có phải là vì đã nhìn ra được nàng đang bị giam ở chỗ này. Thế nhưng Lam Tiểu Bố mới có cảnh giới gì? Một Thiên Thần cảnh sao có thể nhìn ra được thủ đoạn của Thánh Nhân?

Một hồi lâu sau, nàng nhắm mắt lại, khôi phục dáng vẻ yên lặng trước đó. Uy áp vừa rồi, đã tiêu hao quá nhiều tinh lực của nàng.

“Lam thành chủ, vì sao không hỏi một thêm một chút tình hình của các Đạo Quân còn lại?” Sau khi quay trở lại đại điện một lần nữa, Tể Tấn Trần đột nhiên hỏi.

Lam Tiểu Bố lắc đầu, chỉ lấy một đống trận kỳ ra ném xuống. Những Đạo Quân còn lại cho dù vẫn lạc, cũng không liên quan gì đến Ma Hề Thánh Nhân. CHo dù có liên quan, hắn cũng không muốn dính vào. Bây giờ hắn nhất định phải bắt lấy tia sáng kia, cho dù thông qua bất cứ thủ đoạn nào cũng phải xử lý đạo quang.

Vừa rồi mặc dù Ma Hề Thánh Nhân nói không nhiều, nhưng đã để lộ ra vài tin tức quan trọng. Đạo quang có thể xử lý được, hơn nữa muốn xử lý đạo quang nhất định phải thông qua ngoại lực. Cái ngoại lực này đối với Lam Tiểu Bố mà nói, đơn giản chính là pháp bảo đỉnh cấp.

Lam Tiểu Bố hắn không có gì nhiều, nhưng pháp bảo đỉnh cấp thì có rất nhiều. Điều quan trọng nhất là, trước đó hắn không dùng Vũ Trụ Duy Mô để tạo dựng ra mô hình kết cấu của đạo quang kia.

Nếu như hắn dùng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra mô hình kết cấu của đạo quang, có lẽ thật sự xử lý được đạo quang đó cũng nên.

Lam Tiểu Bố ném trận kỳ xuống, cửa lớn cung điện lại mở ra, Lam Tiểu Bố lập tức xông ra ngoài. Tể Tấn Trần, Thích Khai Thương, Quân Vu và Niệm cũng nhanh chóng xông ra khỏi cung điện.

“Ai, mặc dù gặp được Ma Hề Thánh Nhân, nhưng không có thu hoạch được gì.” Tể Tấn Trần thở dài.

Lam Tiểu Bố lắc đầu, “Không, lần này chúng ta chẳng những có thu hoạch, mà còn thu hoạch được rất nhiều.”

“Thu hoạch được gì?” Thích Khai Thương hỏi.

Lam Tiểu Bố giải thích, “Các ngươi chắc cũng đã biết, những Đạo Quân còn lại của Thần giới đã mất tích, còn cả Đạo Quân Bách U Thần Đình vẫn lạc không liên quan gì tới Ma Hề Thánh Nhân cả. Mặc dù Ma Hề Thánh Nhân bị người khác hãm hại, hủy đi Thiên Mặc Thần giới, nhưng nàng lại không phải hạng người gian ác.:

Mọi người gật đầu, điểm này tất cả mọi người đều nhìn ra, Ma Hề Thánh Nhân không cứu Bất Thanh Thần Giới, không phải vì hận Thanh Hành Thánh Nhân mà giận chó đánh mèo lên Bất Thanh Thần Giới, mà là nguyên nhân khác.

“Còn một chuyện quan trọng khác, sau này mọi người sẽ biết, chúng ta bây giờ quay về.” Lam Tiểu Bố nói.

Nói chuyện cùng Ma Hề Thánh Nhân đã giúp Lam Tiểu Bố hiểu ra một đạo lý, mọi chuyện đều có thể xử lý. Đạo quang đương nhiên cũng có thể xử lý, còn về chuyện xử lý đạo quang như thế nào, Lam Tiểu Bố bây giờ không biết, nhưng hắn tin rằng có thể tìm được cách.

Tể Tấn Trần ôm quyền nói, “Lam thành chủ, ta đề nghị đi xem Bi Lâm Thần Vực trước đã. Lỡ như tthật sự tìm được Bi Lâm Thần Vực, trước khi Bất Thanh Thần Giới tiêu tán, chúng ta có thể di chuyển một số người đến Bi Lâm Thần Vực.”

Chương 1200 - Tha hương gặp người quen cũ.

Thích Khai Thương thở dài, “Yến Đế, đừng nghĩ đến chuyện đi Bi Lâm Thần Vực nữa, Bi Lâm Thần Vực bây giờ đã không còn rồi, bây giờ chỉ là một vùng hang sâu hư không, thậm chí trong đó còn có nguồn lực quỷ dị. Ta nghĩ… Ta đoán Bi Lâm Thần Vực chắc hẳn đã từng trải qua chuyện giống như Bất Thanh Thần Giới chúng ta. Điểm khác biệt chính là, Bất Thanh Thần Giới mới bắt đầu, còn Bi Lâm Thần Vực đã sớm kết thúc rồi thôi.”

Tể Tấn Trần ngẩn ngơ, trong miệng lập tức tự lẩm bẩm, cũng không biết đang nói gì, Sau một hồi lâu, hắn mới thở dài.

Cũng đúng nhỉ, nếu như Lam Tiểu Bố biết con đường đến Bi Lâm Thần Vực, sao có thể không đi Bi Lâm Thần Vực chứ? Nếu Lam Tiểu Bố đến Bi Lâm Thần Vực rồi, nhưng vẫn muốn ở lại Bất Thanh Thần Giới, rõ ràng rằng Bi Lâm Thần Vực đã xảy ra chuyện rồi. Mệt cho hắn lúc trước còn xem Bi Lâm Thần Vực thành đường lui của mình, không ngờ đó lại là con đường cùng.

Sau khi rời khỏi rừng bia, tất cả mọi người không còn hứng thú nói chuyện với nhau nữa.

Chỉ có Lam Tiểu Bố là đang suy nghĩ, làm thế nào mới có thể xử lý được đạo quang kia. Tốt nhất là tách hết toàn bộ vận may trong đạo quang ấy ra, biến thành vận may của Bất Thanh Thần Giới. Vận may của một Thánh Nhân, chắc hẳn là vô cùng hùng hậu nhỉ?

Nhưng mà khi đang hấp thu vận may, nhất định phải hoàn thành trước khi chủ nhân đạo quang kia kịp phản ứng lại. Nếu như chờ chủ nhân đạo quang phản ứng kịp, vậy nhiều nhất là tên Thánh Nhân tạo ra đạo quang kia không hấp thu vận may của Bất Thanh Thần Giới nữa, lấy đi đạo quang mà thôi.

Nửa tháng sau, Lam Tiểu Bố bước xuống khỏi Luân Hồi Oa.

“Đây không phải Đại Hoang Thần Đạo thành? Là Chúng Thần Chi Địa?” Nhìn thấy tình hình xung quanh, Quân Vu nghi ngờ hỏi một câu.

CHo dù Lam Tiểu Bố không nói ra kế hoạch của mình, nhưng Quân Vu đoán chắc hẳn Lam Tiểu Bố chỉ mới suy nghĩ được bước đầu mới đúng. Đã có suy nghĩ bước đầu, nhất định sẽ nhanh chóng chạy về Đại Hoang Thần Đạo thành trước, chứ không phải ở bên ngoài lãng phí thời gian.

“QUả thật là Chúng Thần Chi Địa, ta có một suy nghĩ…” Lam Tiểu Bố còn chưa nói ra suy nghĩ của mình, đột nhiên lao ra ngoài, đấm ra một quyền.

Một tên tu sĩ Thiên Thần cảnh đang kéo một nam tử mặt mọc đầy râu, không hề đoán được Lam Tiểu Bố sẽ đánh ra một quyền bất ngờ như vậy. Hắn theo bản năng ném nam tử trong tay đi, đồng thời lấy pháp bảo ra.

Lam Tiểu Bố đưa tay ra kéo một cái, đón được tên nam tử mặt mọc đầy râu kia tiếp đất.

“Đa tạ vị đạo hữu này đã cứu mạng… Ngũ Vũ Vương?” Nam tử có râu này mới nói được một nửa, lập tức nhận ra Lam Tiểu Bố.

“Ngũ huynh, đã lâu không gặp, sau lại rơi vào tình cảnh này rồi?” Lam Tiểu Bố mừng rỡ hỏi, nam tử có râu này chính là Ngũ Thiên Thành, ban đầu là Tiên Đình Vương của Nguyệt Linh Tiên Vực. Sau khi bị người khác hãm hại, hắn dẫn theo người nhà đến Ngũ Vũ Tiên giới. Sau đó Lam Tiểu Bố đến Thần giới, cho nên hai người vẫn chưa từng chạm mặt ở Ngũ Vũ Tiên giới.

Bây giờ Lam Tiểu Bố ở Chúng Thần Chi Địa nhìn thấy Ngũ Thiên Thành, trong lòng vô cùng mừng rỡ.

“Thật sự là ngươi, Lam Tiểu Bố.” Sau khi Ngũ Thiên Thành xác định được người trước mắt chính là Ngũ Vũ Vương Lam Tiểu Bố thì lại càng vui mừng hơn.

“Ha ha…” Lam Tiểu Bố cũng vui vẻ vô cùng, hắn chỉ đến Chúng Thần Chi Địa giải quyết một chút phiền phức, không ngờ còn có thể gặp được Ngũ Thiên Thành.

Ngũ Thiên Thành cũng cười ha ha, tha hương gặp người quen cũ, còn có gì khiến người ta vui vẻ hơn chuyện này chứ?

“Ngũ Vũ Tiên giới ổn chứ?” Lam Tiểu Bố hỏi.

“Mọi chuyện đều tốt…” Ngũ Thiên Thành nói một câu sau đó nhớ đến chuyện gì đó, quay người nhìn chằm chằm tên Thiên Thần cảnh vừa lấy ra pháp bảo, đồng thời nói, “Người này đã bắt Anh Nhi đi.”

Câu này là nói cho Lam Tiểu Bố nghe.

Tu sĩ Thiên Thần cảnh kia bước đến, “Lam thành chủ, ta cũng đã được nghe nói đến đại danh của ngươi, nhưng mà ngươi phách lối ở Đại Hoang Thần Đạo thành thì được, nơi này là Chúng Thần Chi Địa, còn chưa đến lượt ngươi phách lối.”

“Ngũ huynh, không cần lo lắng, để ta dạy dỗ tên tu sĩ Thiên Thần cảnh này.” Lam Tiểu Bố vỗ vỗ vai Ngũ Thiên Thành, sau đó đi về phía tu sĩ Thiên Thần cảnh.

Anh Nhi mà Ngũ Thiên Thành nói nhất định chính là Ngải Anh Nhi, Ngải Anh Nhi và Ngũ Thiên Thành là đạo lữ, nếu như hai người đồng thời đến Thần giới, vậy đã nói rõ một chuyện Tiên giới có cách để đến Thần giới.

Lúc trước khi hắn hỏi Tra Dự, Tra Dự nói là dựa vào dao động không gian ở Chiểu Nê Hà mà may mắn đến được Thần giới, cho nên tin tức của Tra Dự không có bất cứ giá trị tham khảo nào cả. Nhưng mà những chuyện này đợi lát nữa rồi hỏi Ngũ Thiên Thành sau, bây giờ là phải dạy dỗ tên Thiên Thần cảnh trước mắt này làm người như thế nào đã.

Ngũ Thiên Thành cũng chỉ là tiên đế mà thôi, làm sao có thể chủ động đi trêu chọc một tu sĩ Thiên Thần cảnh? Hơn nữa Ngũ Thiên Thành làm người như thế nào Lam Tiểu Bố biết rất rõ, tuyệt đối không phải hạng người đi trêu chọc thị phi, nhưng cũng không phải loại người sợ phiền phức.

“Lam thành chủ, chủ động giao người ra đây, ta…”

Tu sĩ Thiên Thần cảnh này còn chưa nói hết câu, Lam Tiểu Bố đã đánh ra một quyền. Lải nhải lãng phí thời gian, có thể dùng nắm đấm giải quyết thì cần gì phải lải nhải.

Tu sĩ Thiên Thần cảnh này nhìn thấy Lam Tiểu Bố chủ động ra tay, trong mắt lóe lên sát khí rồi biến mất, Càn Khôn bạt nằm trong tay lập tức biến thành vòng sáng không gian tử vong đánh về phía Lam Tiểu Bố.

Xem ra trong mắt tu sĩ Thiên Thần cảnh này, một quyền của Lam Tiểu Bố nhất định sẽ bị vòng sáng tử vong này của hắn xoắn thành bã vụn, nếu như Lam Tiểu Bố thức thời thu hồi nắm đấm, vậy thì chờ đến chiêu thần thông tiếp theo của hắn đi. Nếu như Lam Tiểu Bố không thức thời, coi rằng có thể cứng đối cứng với vòng sáng tử vong từ Càn Khôn Bạt của hắn, vậy thì thật xin lỗi, đánh nát một bàn tay của hắn trước rồi nói.

Chương 1201 - Tha hương gặp người quen cũ. (2)

Oanh! Thần nguyên va chạm vào nhau, sắc mặt tên tu sĩ Thiên Thần cảnh này lập tức thay đổi trong nháy mắt. Hắn phát hiện vòng sáng tử vong của mình còn chưa kịp thành hình, đã bị thần nguyên từ một quyền này của đối phương đánh tan.

Lực lượng thần nguyên cường đại phản phệ tới, còn không đợi tu sĩ Thiên Thần cảnh này kịp phản ứng, một quyền này của Lam Tiểu Bố đã đánh vào lồng ngực hắn.

Răng rắc! Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền đến, tên tu sĩ Thiên Thần cảnh này cũng cảm nhận được cả người đều bị nguồn lực lượng này bao lấy, nhưng hết lần này đến lần khác hắn không bị đánh bay. Phải ở tại chỗ này thừa nhận lực lượng thần nguyên đánh vào thân thể đang tàn phá bừa bãi.

Đằng sau vang lên tiếng tạch tạch, tên tu sĩ Thiên Thần cảnh này cảm thấy xương cốt toàn thân mình đều vỡ vụn, cả người hắn tựa như đống bùn nhão ngồi liệt trên mặt đất, trong miệng không ngừng phun ra mảnh vỡ nội tạng.

Lam Tiểu Bố lại nghi ngờ nhìn nắm đấm của mình một chút, bởi vì đối phương cũng là Thiên Thần cảnh trung kỳ, cho nên một quyền vừa rồi hắn không hề nương tay chút nào. Lại không ngờ rằng, ngay cả một quyền của mình mà đối phương cũng không thể đỡ nổi, cái này hình như chênh lệch khá lớn.

“Lam Tiểu Bố, ta là đệ tử của tả đình trụ Bách U Thần Đình Cù Thương, ngươi, ngươi dám ra tay với ta…” Tu sĩ Thiên Thần cảnh này cố gắng kêu lên.

Bách U Thần Đình? Trong lòng Lam Tiểu Bố ha ha, trước đây không lâu hắn còn nhìn thấy thi thể của Đạo Quân Mân Đế của Bách U Thần Đình, không ngờ đến bây giờ lại gặp được đệ tử đình trụ của Bách U Thần Đình.

Lam Tiểu Bố đi lên, nhấc chân đạp lên ngực của Cù Thương nói, “Nói đi, Ngải Anh Nhi ở đâu?”

Ngũ Thiên Thành cũng vọt lên, càng nghiêm giọng hỏi, “Anh Nhi ở đâu?”

Cù Thương lại phun ra mấy mảnh nội tạng, “Thả ta ra.”

“Ngũ huynh, ngươi chờ ta sưu hồn hắn đã, ta không tin gia hỏa này có thể tránh việc ta sưu hồn…” Lam Tiểu Bố nói xong, đưa tay ra định đánh về phía mi tâm Cù Thương.

Trong mắt Cù Thương hiện lên vẻ hoảng sợ tột cùng, khi hắn đang định bảo Lam Tiểu Bố dừng tay, một giọng nói mà Lam Tiểu Bố quen thuộc truyền đến. “Lam thành chủ, tên đệ tử này của ta đã đắc tội ngươi chỗ nào? Tại sao lại hạ độc thủ với hắn như thế? Chắc là cảm thấy Bách U Thần Đình ta phải e ngại Lam thành chủ ngươi sao?”

“Tả Kha Hành, đừng giả bộ nữa, ngươi còn dám lải nhải, ta sẽ đập chết ngươi đó biết không? Chỉ với ngươi, cũng dám đại diện cho Bách U Thần Đình sao?” Quân Vu bước đến, giọng điệu khinh thường nói.

“Quân Vu…” Tả Kha Hành vừa mới nói ra cái tên, sắc mặt đã lập tức thay đổi, khí thế trên người Quân Vu phát ra, hoàn toàn không phải thứ hắn có thể chống đỡ được.

Đây là Thần Vương? Sau đó Tả Kha Hành nhanh chóng khẳng định, Quân Vu nhất định là Thần Vương. Hắn theo bản năng nhìn về phía Niệm Và Thích Khai Thương đang đứng đằng xa, khí thế này…

Sau đó hắn nhìn thấy Tể Tấn Trần, sắc mặt Tể Tấn Trần vẫn rất kém, rõ ràng vẫn còn chưa lấy lai tinh thần từ chuyện Bi Lâm Thần Vực đã bị sụp đổ. Hoặc là nói hắn vẫn còn đang suy nghĩ đến tương lai của Bất Thanh Thần Giới.

“Yến Đế?” Tả Kha Hành nhanh chóng xác định, người xuất hiện ở nơi này chính là Yến Đế, Đạo Quân Tể Tấn Trần của Bất Diễn Thần Đình.

Giờ phút này Tả Kha Hành đâu còn nhớ đến Cù Thương, hắn nhanh chóng bước đến mấy bước khom người thi lễ, “Tả Kha Hành của Bách U Thần Đình kính chào Yến Đế.”

Tể Tấn Trần nhìn thoáng qua Tả Kha Hành, thở dài nhưng không lên tiếng.

“Lam thành chủ, Bách U Thần Đình ở chỗ này không ngừng bắt người, đã bắt ít nhất hơn nghìn người rồi. Chỉ cần là người bị Cù Thương nhìn trúng, đều sẽ bị bắt đi, ai dám phản kháng, lập tức bị giết chết,. Người bị hắn bắt đi toàn bộ đều biến mất tăm, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”

“Đúng, Chúng Thần Chi Địa đã sớm không còn là Chúng Thần Chi Địa trước đó nữa, nơi này ai mạnh là có thể giết người khác. Chỗ sâu trong thần tiệm Chúng Thần Chi Địa không biết đã có bao nhiêu thi thể rồi.”

Tựa như nhìn thấy Lam Tiểu Bố cường đại, ngay cả Tả Kha Hành cũng phải sợ hãi, lập tức có người đứng dậy, nói ra những tội ác của Bách U Thần Đình.

Đến sau đó, nói ra chẳng những có Bách U Thần Đình, Kính Phương Thần ĐÌnh, KHuê Hà Thần Đình, thậm chí còn có người của Quy Hành Thần Đình ở nơi này tùy ý giết chóc.

Thế nhưng bây giờ khắp nơi ở Thần giới đều đang tách ra, rất nhiều tán tu không có chỗ để đi, chỉ có thể đến Chúng Thần Chi Địa.

Lam Tiểu Bố càng nghe sắc mặt càng khó coi, hắn biết thực lực của mình rất yếu, không thể quản được nhiều như vậy. Thần giới rõ ràng đang đi đến con đường cùng, cho dù là vận may giới vực hay quy tắc giới vực, thậm chí là đạo đức nhân luân đều đang từ từ bị phá vỡ. Khó trách người đến Đại Hoang Thần Đạo thành càng ngày càng nhiều, rất nhiều người còn không có chỗ để đi.

“Yến Đế, ngươi chính là…” Nhìn thấy Tể Tấn Trần không nói lời nào, chỉ thở dài, trong lòng Tả Kha Hành trầm xuống, hắn hoài nghi Tể Tấn Trần đã bị mấy người bên cạnh Lam Tiểu Bố hãm hại.

Cũng may lúc này, Yến Đế Tể Tấn Trần cuối cùng cũng nói chuyện, “Lam thành chủ, ta nghĩ Thần giới…”

Nói được mấy chữ, Tể Tấn Trần không thể nào nói tiếp được nữa. Thần giới sắp sụp đổ , nói thứ gì cũng đều vô ích, hoặc là không có chút ý nghĩa nào.

Lam Tiểu Bố lại giống như đã hạ quyết tâm gì đó, “Yến Đế, ta biết ngươi là Đạo Quân một phương, có được một đại thần đình. Nhưng đến thời điểm tồn vong của Bất Thanh Thần Giới, ta cảm thấy nếu như Bất Thanh Thần Giới không thay đổi, có lẽ chính là Bi Lâm Thần Vực thứ hai.”

Bình Luận (0)
Comment