Không khí ẩm ướt và nóng bức.
Khi cô tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong lồ ng ngực nóng như lửa.
Cả người bủn rủn, cô nhẹ nhàng động đậy một chút rồi nhắm mắt lại.
“Dậy rồi?”
Cô chẳng có tí sức nào, trên người vừa mỏi lại vừa đau.
“Dạ.”
“Bữa sáng muốn ăn gì?”
Trong lòng cô có hơi khó chịu. “Không muốn ăn.”
Quan Tinh Hòa cảm thấy đầu mũi có chút ấm áp. Là do anh hôn.
“Anh làm cho em một cái bánh mì kẹp thịt trứng được không, mấy hôm trước có mua một cái khuôn.”
Quan Tinh Hòa tức giận đến mức xoay người đi.
Cả người Hạ Chước cứng đờ, bây giờ mới cảm nhận được lửa giận của cô gái.
“Đừng giận nữa mà.” Giọng nói của anh trầm xuống, kèm theo chút an ủi.
Giọng nói trầm thấp của anh phảng phất trong bầu không khí hơi lạnh, như cào nhẹ trái tim Quan Tinh Hòa.
Mặt cô hồng lên, xoay người lại.
“Em không có giận.”
Hạ Chước đứng lên: “Vậy để anh đi mua thuốc.”
“Ôi, đừng.” Quan Tinh Hòa ngăn anh lại: “Anh ngồi xuống với em là em khỏe lên ngay thôi.”
Mặt cô bất giác đỏ lên.
Cơ thể anh dừng lại một chút, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi xuống, ôm cô vào ngực.
“Sau này anh sẽ luôn nghe lời em.”
Cô bị mềm lòng trước giọng điệu tủi thân đó của anh, giơ tay lên bóp mặt anh.
“Sao lại thấy có vẻ như em bắt nạt anh vậy nhỉ.”
Rõ ràng cô mới là người bị bắt nạt cơ mà. Anh im lặng, tinh tế hôn lên khóe mắt cô. Quan Tinh Hòa có hơi ngứa, hơi co người lại.
Ánh mặt trời vừa phải, xuyên qua khe hở của màn cửa, lọt vào từng chút một, xua tan đi hơi lạnh cuối thu.
Cả căn phòng trở nên ấm áp.
Anh thực sự rất dịu dàng.
Quan Tinh Hòa thở dài, cả cơ thể ghé vào chăn: “Mở TV xem đi.”
Vừa xem TV, vừa mát xa. Đúng là thoải mái.
Sau khi chiếu hết phim truyền hình, thì bản tin buổi chiều được lồng vào.
Trong một ô nhỏ ở góc dưới bên phải, có người đang khoa tay múa chân làm ngôn ngữ ký hiệu.
Quan Tinh Hòa nghĩ đến Chu Liêu Viễn, quay đầu hỏi: “Anh ơi, sao anh lại biết ngôn ngữ của người khiếm thính vậy?”
“Lúc nhỏ nhìn thấy nên học thôi.”
“Đơn giản vậy sao?” Quan Tinh Hòa nháy mắt: “Vậy anh dạy em vài câu đi.”
Cô nghiêng người qua, làn da trắng như kem của cô lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Hầu kết của Hạ Chước lăn mạnh hai lần.
“Em thích anh” nói như thế nào?” Ánh mắt của cô rất sáng, nổi bật lên ánh sáng mùa thu ngoài cửa sổ.
Đột nhiên Hạ Chước nghĩ đến rất lâu trước đây, năm cô mười sáu tuổi, cũng từng hỏi mình vấn đề như vậy.
Hồi đó bản thân anh nghĩ cô muốn dùng động tác tay để làm cho người khác nhìn, nên mới cứng rắn từ chối cô.
Chẳng lẽ, từ lúc đó?
Trái tim của anh rung lên mạnh mẽ, vươn tay làm một động tác tay. “Kiểu như vậy.”
Lần này, anh sẽ dạy cho em.
Cô gái tò mò mở to mắt, nhìn theo anh lặp lại động tác tương tự.
“Như vậy à?”
“Ừ.”
Cô chống tay, giọng điệu thoải mái: “Em nhớ năm lớp mười cũng từng hỏi anh rồi mà, sao anh không dạy em?”
Cô hạ mắt xuống, hai má hơi hồng lên: “Thực ra… hồi đó em muốn thử lòng anh, muốn biết khi đó anh có thích em không.”
“Kết quả lại chẳng thèm dạy em, làm em khó chịu lâu lắm đó.”
Trong lòng anh như bị búa đánh vào, suy nghĩ chấn động đến mức làm anh muốn ngất đi. “Thử lòng… sao?”
Anh có hơi bối rối, lẩm bẩm nói: “Anh, anh không biết.”
Hóa ra từ lúc đó cô đã có tình cảm với anh rồi, không chỉ có mình trái tim anh bị làm loạn.
“Anh đã nghĩ, em muốn làm cho người khác xem.”
Quan Tinh Hòa nhìn khuôn mặt lạnh lùng vừa mới giật mình của anh, đang ngơ ngác nhìn cô.
Phần lớn nỗi buồn bỗng chợt biến mất, “xì” một cái cười thành tiếng.
“Anh đúng là bình giấm tinh mà, từ hồi đó mà đã bắt đầu ăn giấm chua rồi cơ à.”
*Ăn giấm: ghen
Cô nhẹ nhàng dựa vào vai anh.
Hương thơm nhẹ của đóa sơn chi, cùng với bầu không khí triền miên, chậm rãi tiến vào trong lòng Hạ Chước.
Cô nói: “Hóa ra chúng ta đã bỏ lỡ nhau lâu đến vậy.”
Cũng may là sau đó, không bao giờ vụt mất nữa.
Trái tim anh như bị nhẹ nhàng cào lấy, giọng nói mềm mại của cô gái như được rót đầy mật đường, nhẹ nhàng rót vào tim anh.
Vào một mùa thu đẹp đến vậy, cây sồi ngoài cửa sổ vẫn xanh um tùm, tươi tốt như trước.
Mà trong ngực anh, là người con gái mà anh yêu nhất trên đời.
“Anh sẽ dạy em cái khác đi.”
“Hửm?” Quan Tinh Hòa ngồi thẳng dậy: “Là cái gì?”
“Ví dụ thế này.” Hạ Chước làm động tác chậm, chậm rãi làm một động tác tay: “Cái này có nghĩa là… anh yêu em.”
“À à.” Cô gái cười rộ lên: “Anh cố ý đúng không, muốn em làm động tác này cho anh xem chứ gì.”
Ánh mắt của anh đầy dịu dàng, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của cô, nhẹ giọng nói: “Làm một lần cho anh xem đi, được không?”
Quan Tinh Hòa bị choáng váng đến từng hơi thở, mím môi, bắt chước anh làm động tác đó một lần.
Anh đến gần rồi hôn cô thật mạnh: “Dạy em cái khác nhé.”
Động tác lần này của anh cực kỳ chậm, vô cùng kiên nhẫn.
“Học được chưa?”
Quan Tinh Hòa nháy mắt vài cái: “Hiểu rồi, nhưng mà cái này có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là Em đồng ý.”
Vào một ngày mùa thu của tháng mười, ánh mặt trời ló dạng, xuyên qua lớp bụi, chiếu sáng căn phòng mờ tối.
Hạ Chước xuống giường, nửa quỳ.
“Quan Tinh Hòa, em có đồng ý lấy anh không?”
Chiếc nhẫn kim cương giữa hai tay anh như tỏa ra ánh hào quang, như ngôi sao lóe sáng trong đêm tối.
Cô giật mình ngồi trên giường, chưa từng nghĩ đến, không kịp đề phòng với bất ngờ như vậy.
Bốn phía im lặng, như có thể nghe thấy tiếng lá cây chậm rãi rơi xuống ngoài cửa sổ.
Quan Tinh Hòa cũng nghe thấy tiếng tim đập của bản thân.
Từng chút từng chút, chưa bao giờ mạnh mẽ đến vậy, âm thanh ở xung quanh như tiếng trống reo hò truyền vào tai cô.
Nhìn người đàn ông nửa quỳ trước mặt, trong đôi mắt đen đó, như có băng tuyết được hoàn tan. Có phải mùa xuân đã đến rồi không?
Đáy mắt Quan Tinh Hòa hơi xót, chậm rãi làm động tác tay anh vừa mới dạy cô lúc nãy.
“Em đồng ý.”
~~
Mùa thu qua đi, hai người bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.
Lúc đầu Quan Thành Vũ hy vọng hai người làm lễ đính hôn trước, nhưng Quan Tinh Hòa ngại phiền phức, quyết định chỉ cử hành lễ kết hôn thôi.
Trong gia đình của họ, hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người, mà còn liên quan đến mối quan hệ giữa mọi người và mối quan hệ của dòng họ trong tương lai.
Thiệp mời đã được làm xong, để biểu hiện lòng thành, tên của tất cả khách khứa, tất cả đều được viết bằng tay.
Quan Tinh Hòa viết đến mức tay có hơi đau.
Thật ra họ hàng bên này của nhà họ không nhiều lắm nhưng lại có rất nhiều quan hệ lễ nghĩa qua lại.
Có rất nhiều khách khứa, thậm chí cô còn không biết ai với ai.
“Em để xuống đi, lát nữa anh sẽ viết.” Hạ Chước kéo tay cô, cầm đầu ngón tay hơi sưng đỏ của cô, nhẹ nhàng vuốt v3.
“Không cần đâu, chỗ anh cũng còn rất nhiều mà.” Quan Tinh Hòa nhìn qua: “Cố Miễu, Trình Sở, khéo thật nha, không ngờ lại trùng tên với nghệ sĩ dương cầm em yêu thích.”
Mắt cô sáng lên: “Anh còn nhớ không? CD anh đưa em hồi trung học ấy, là của Trình Sở đó.”
“Ừ, anh nhớ.”
“Nhưng, còn Cố Miễu là ai?”
Hạ Chước vò đầu cô: “Em biết “Sang Ngu” không?
“Từng nghe rồi, là một công ty trò chơi nổi tiếng.” Quan Tinh Hòa hiểu ra trong nháy mắt: “Cố Miễu này là tổng giám đốc của “Sang Ngu” đúng không?”
“Ừ, CTO, người này khá tốt, gần đây hai công ty có hợp tác.”
Quan Tinh Hòa gật đầu: “Đúng là cần phải mời, Trình Sở là vợ anh ấy nhỉ.”
“Đúng vậy.” Hạ Chước suy nghĩ: “Nhưng hình như anh từng nghe thấy Từ Doanh nói về người này rồi, hình như phu nhân của tổng giám đốc Cố cũng làm về mặt âm nhạc thì phải.”
Đột nhiên Quan Tinh Hòa ngồi thẳng dậy: “Sao anh không nói sớm!”
“Không phải là Trình Sở thật chứ a a a a a.” Cô kích động vứt cả bút, đi tới đi lui trong phòng: “Không được rồi, em muốn lên mạng tra thử xem rốt cuộc có đúng không đã.”
“Ôi chao, điện thoại của em đâu rồi? Vừa nãy còn đặt ở đây mà? Đâu rồi đâu rồi?”
Hạ Chước vươn tay: “Đây.”
Để ở sau lưng cô.
Khóe miệng Quan Tinh Hòa không kiềm chế được nhếch lên, càng nghĩ càng thấy có thể.
Cô nhanh chóng mở công cụ tìm kiếm và gõ “Chồng của Trình Sở” vào.
Tìm được một list thông tin dài, nhưng lại chẳng có một thông tin nào hữu dụng.
Tất cả đều là tin đồn năm xưa.
Có nhà vi- ô -lông Chu Ngạn Thời, cùng với các tin lá cải, dù sao thì cũng chẳng có chút tin tức gì liên quan đến Cố Miễu cả.
Quan Tinh Hòa nhún vai xuống: “Chắc là không phải đâu.”
Thật mất hứng.
“Không sao đâu.” Hạ Chước vỗ vai cô: “Không chừng có lẽ do hai người họ khiêm tốn nên không muốn cho tất cả mọi người biết về mối quan hệ của họ.”
“Vây khi nào anh gặp thì hỏi giúp em nhé?” Quan Tinh Hòa lại được thêm chút hi vọng.
“Được.” Anh vân vê ngón tay của cô: “Còn mỏi không? Hôm qua có mua bánh ngọt để trong tủ lạnh đấy, em lấy ăn đi, rồi nghỉ ngơi, chỗ này cứ để anh viết.”
“Anh tốt nhất.” Cô giống như một em bé, hoạt bát chạy ra chỗ tủ lạnh, lấy một đống kem và bánh ngọt chạy ra.
“Không cho anh viết của em đâu, sức lao động phải chia đều chứ.” Cô vừa cười vừa ăn một muỗng kem, lại la lên “ôi trời” trong chớp mắt.
“Sao vậy?” Hạ Chước bỏ bút xuống, lo lắng nhìn qua.
“Ôi, cảm giác có chút đau.” Cô che miệng: “Chắc là bị sâu răng rồi.”
Biết thế đã không ăn nhiều đồ ngọt như vậy nữa.
“Há miệng ra để anh nhìn thử nào.” Hạ Chước cúi đầu: “Có vẻ… bị sâu răng rồi.”
“Đừng ăn nữa.” Anh để kem với bánh ngọt vào trong tủ lạnh: “Đến bệnh viện.”
“Đừng đừng đừng, em không muốn đi.” Quan Tinh Hòa che miệng: “Nhịn một chút là được.”
“Không được.”
Một khi đối mặt với vấn đề nguyên tắc như vậy, Hạ Chước lập tức trở nên rất kiên định.
Nhìn cô gái nhíu chặt mày, anh ngồi xổm xuống, dỗ dành, an ủi nói: “Đi thử xem, chữa răng chắc chắn không cần phải tiêm đâu, đừng sợ.”
Quan Tinh Hòa vẫn không muốn đi.
“Không đi thì càng ngày càng nghiêm trọng hơn đó, sau này có thể đến kem cũng không thể ăn được nữa.”
Bây giờ cô mới miễn cưỡng gật đầu.
“Em… không muốn đến bệnh viện, không thì em gọi điện cho anh Tuyển nhé, không phải anh ấy cũng mở một phòng khám nha khoa sao?”
Có người quen thì bản thân cũng sẽ không còn sợ hãi nữa.
“Được, vậy em hỏi tình hình đi.”
Quan Tinh Hòa do dự gọi điện thoại cho Lâm Tuyển.
“À, lịch khám hôm nay anh kín hết rồi.”
Bây giờ Quan Tinh Hòa mới nhẹ nhàng thở ra, bên kia vẫn còn nói: “Nhưng bệnh nhân vẫn chưa đến, bây giờ có thể rút chút thời gian ra để xem cho em trước, em đến đây đi.”
Hạ Chước ở bên cạnh nghe rõ ràng, xoay người muốn đi lấy chìa khóa xe.
Quan Tinh Hòa không còn cách nào khác, chỉ có thể ngắt điện thoại, kì kèo mặc áo khoác vào.
Dọc đường, cô cúi đầu tra baidu.
“Sâu răng phải trị thế nào?”
Càng đọc càng thấy sợ, cuối cùng khi xuống xe, ngay cả bước chân cũng không nhấc lên được.
“Anh ơi, em sợ lắm.”
Rõ ràng phòng khám còn rất xa, cô lại như ngửi được mùi nước khử trùng nồng nặc.
Hạ Chước khẽ thở dài. Anh không hiểu những chuyện này, cũng không biết nên an ủi thế nào.
Chỉ có thể nhẹ nhàng bế cô lên: “Nếu đau thì sẽ được tiêm thuốc tê, không sao đâu.”
Quan Tinh Hòa nghe có thể dùng thuốc tê, trong lòng cũng thoải mái hơn.
“Ok, được rồi, đi thôi nào.”
Phòng khám của Lâm Tuyển rất lớn, sáng sủa mà sạch sẽ, vừa vào cửa đã có một cô gái dịu dàng ra đón.
Nghe cô nói đến tìm Lâm Tuyển, thái độ càng thêm dịu dàng, ân cần, đưa cô vào một căn phòng.
“Bác sĩ Lâm, bệnh nhân của anh đến rồi.”
Lâm Tuyển ngước mắt lên, thấy đôi mắt trốn tránh của cô gái, mặt không khỏi thêm ý cười.
“Ừm… là bệnh nhân của tôi, vào đi.”
Anh ấy cũng nhận ra Hạ Chước, vào sinh nhật Ngô Nhược lần trước, hai người đã từng gặp nhau một lần.
Giọng điệu anh ấy có vài phần trêu chọc: “Đi khám răng mà còn sợ đến mức muốn người khác đi cùng à.”
Lâm Tuyển đeo khẩu trang, chỉ để lộ một đôi kính: “Nằm lên đó đi, để anh xem thử tình hình.”
Quan Tinh Hòa cam chịu nằm lên trên.
Hạ Chước đứng bên cạnh cau mày.
“Há miệng nào.”
Đèn chiếu sáng chói mắt khiến Quan Tinh Hòa có cảm giác đồ plastic đang chạm nhẹ vào răng của mình.
“Ừm… có hơi sâu răng, còn vài cái răng khôn cũng phải nhổ đi.” Giọng nói của Lâm Tuyển dịu dàng: “Để anh lấp chỗ bị sâu cho em trước nhé.”
Anh ấy xoay ghế, lấy bản ghi chép từ dưới ngăn kéo thứ hai lên.
“Ngày mốt anh rảnh, em có muốn nhổ răng khôn đi không?”
Quan Tinh Hòa nhắm mắt, cắn răng nói: “Nhổ… nhổ có đau không?
Mặt Lâm Tuyển mang ý cười: “Em nói xem?”
Quan Tinh Hòa hít sâu một hơi: “Có được tiêm thuốc tê không?”
“Không được.” Lâm Tuyển đeo khẩu trang, Quan Tinh Hòa mở mắt, chỉ có thể nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của anh ấy.
Không hiểu sao cô lại càng thêm sợ hãi.
Mũi cô sụt sịt, không hiểu sao trong mắt lại nổi lên một tầng nước.
Đột nhiên Hạ Chước mở miệng: “Đừng dọa cô ấy.”
Anh đi qua, giọng nói trầm thấp, bàn tay ấm áp bao phủ bàn tay cô: “Có thể được tiêm đấy.”
“Thật sao?”
Nhiệt độ một đường truyền từ mu bàn tay xuống đáy lòng, Quan Tinh Hòa cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nhưng rốt cuộc thì Hạ Chước cũng không phải bác sĩ, cô quay đầu sang, chứng thực nhìn về phía Lâm Tuyển: “Thật đúng không?”
Đôi mắt hạnh của cô gái như mang sương mù mênh mông, như ánh mặt trời vào một ngày thu, lại như cất giấu chút ánh nước nhạt nhạt.
Lâm Tuyển không ngờ cô lại sợ đến vậy.
Anh ấy ho một cái, vội vàng bổ sung: “Có thể tiêm.”
“Lúc tiêm thuốc tê, có đau không?”
“Cái này…” Lâm Tuyển có hơi do dự.
Một cây kim cắ m vào, bạn nói thử xem có đau không?
Hạ Chước nhìn đôi mắt long lanh trong suốt nước của cô gái, quay đầu nói với Lâm Tuyển: “Hình như tôi cũng có răng khôn, ngày mốt anh có rảnh không? Lấy giúp tôi.”
“Được…” Lâm Tuyển hơi do dự, chớp mắt: “Vậy lúc đó hai người cùng nhau đến đi, làm cho anh ấy trước, chắc em sẽ không thấy sợ nữa.”
“Đến lúc đó tiêm thuốc tê có đau không, chờ anh ấy ra sẽ nói cho em.”
Vậy chắc là có thể nhịn được, Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng thở ra, anh dũng hy sinh há miệng: “Đến đi.”
Phần lớn bệnh nhân của Lâm Tuyển đều là người trưởng thành, đây là lần đầu tiên gặp người nhát gan đến vậy.
“Hôm nay không tiêm thuốc tê.” Anh ấy sửa sang lại dụng cụ: “Cái này của em cũng không nghiêm trọng lắm, chắc là chỉ cảm thấy đau một chút thôi.”
Quan Tinh Hòa nhìn về phía Hạ Chước xin giúp đỡ: “Anh làm đi.”
Cô cần thêm chút sức mạnh.
Lâm Tuyển đưa một cái ghế dựa với một cái bàn cho Hạ Chước, vào ngồi trước mặt Quan Tinh Hòa.
Cô nắm chặt tay Hạ Chước, nghe giọng nói trong trẻo của Lâm Tuyển.
“Bây giờ phải loại bỏ phần răng bị sâu của em trước.”
Anh ấy cầm một dụng cụ mà Quan Tinh Hòa chưa từng nhìn thấy, nó có cái đầu nhọn như mũi khoan, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “rè rè”.
Khi âm thanh đó đến gần, cơ thể Quan Tinh Hòa run lên.
“Anh, em sợ.”
“Đừng sợ.”
“Đừng sợ.”
Hai người cùng lên tiếng, tầm mắt chạm nhau trong không khí, Hạ Chước hạ mắt xuống, đôi mắt đen không rõ.
Anh nhẹ nhàng nắm chặt tay cô.
“Đừng sợ.”
Lâm Tuyển mím chặt môi, không nói gì, bắt đầu chữa trị.
Động tác của anh ấy rất nhẹ nhàng, không hề xảy ra đau đớn như trong tưởng tượng.
Cảm giác hơi đau như vậy, Quan Tinh Hòa có thể chấp nhận được.
Để lấy một miếng sâu răng nhỏ ra, việc điều trị phải mất hơn một giờ.
Đến khi được về nhà, Lâm Tuyển ngồi trên ghế thân thiện nhắc nhở cô những biện pháp phòng ngừa sâu răng cần chú ý.
“Trong vòng một giờ không được ăn gì cả, nhớ hai giờ chiều ngày mốt phải đến gặp anh đấy.”
Hạ Chước: “Tôi nhớ rồi.”
Khi đi ra, trời đã gần tối, hoàng hôn rực đỏ bao trùm cả một vùng trời.
Dọc đường đi không một tiếng động, không một ai nói gì.
Quan Tinh Hòa vẫn còn đắm chìm trong cảm giác lần đầu tiên điều trị răng miệng, cúi xuống nghĩ xem cuốc cuộc lấy răng khôn ra có đâu không, tiêm thuốc tê sẽ tiêm vào chỗ nào trên người.
Ngay cả khi xe đã vào đến nhà để xe cô cũng không để ý.
Mãi đến khi có tiếng “cành cạch”, tiếng dây an toàn bị mở ra, cô mới phản ứng lại là đã đến rồi.
“À, tới rồi à.” Cô thả điện thoại xuống, chuẩn bị xuống xe, thì tay lại bị nắm lại.”
Hơi thở nóng bỏng của anh tiến đến.
Mặt cô truyền đến cảm giác ấm áp khi chạm nhẹ vào má, môi được hôn lên.
Hạ Chước khẽ cắn lên môi cô, vừa hơi tê lại hơi đau.
Quan Tinh Hòa nhìn anh, quở trách: “Anh làm gì vậy?”
Anh dừng lại, dựa vào bên cạnh cô thở hổn hển.
Bên tai Quan Tinh Hòa là giọng nói kìm nén của người đàn ông.
“Em có mấy anh trai?”
“Hai… hai người.”
Cô lại bị hôn, lần này anh không còn dịu dàng như trước kia, mà lại cắn lên đôi môi mềm mại của cô.
“Mấy hả?”
Quan Tinh Hòa nắm chặt quần áo anh, đáy mắt nổi lên tầng hơi nước: “Một, một.”
Lúc này anh mới thấy hài lòng.
Trong chỗ để xe tư nhân, chẳng có một ai.
Tim cô đập thình thịch.
Mọi thứ xung quanh như dừng lại trong nháy mắt, chỉ để lại hương thơm như có như không trên người cô gái, lặng yên không một tiếng động tiến vào cõi lòng Hạ Chước.
Thùng xe chật hẹp mà hô hấp của hai người đan xen lại cực kỳ rõ ràng.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Quan Tinh Hòa mơ mơ màng màng.
Cô thất thần ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngọn đèn vàng ấm áp trong nhà để xe, tiến vào từng chút một.
Tất cả trở nên mông lung đến kiều diễm.
Cô chìm vào giấc ngủ, ý thức trở nên mơ hồ, cô được kéo vào một cái ôm ấm áp.
Không biết từ khi nào, cô lại trở về phòng.
Nụ hôn ấm áp dừng lại trên trán cô.
“Ngủ ngon, ngủ đi.”
Cô đột nhiên nghĩ đến, lần đầu tiên Hạ Chước hôn cô, anh cũng quý trọng chạm vào trán cô như vậy.
“Anh ơi.”
“Ơi?”
“Ngủ ngon.”
~~~~
Ngày mốt chính là ngày nhổ răng.
Quan Tinh Hòa dậy từ sớm, lúc ăn trưa, ngay cả món sườn xào chua ngọt yêu thích nhất cũng không đụng đến một chút nào.
Hạ Chước múc cho cô một bát canh, dịu dàng nói: “Anh đi cùng với em mà, đợi lát nữa anh nhổ trước, rồi sẽ nói cho em biết có đau không nhé?”
Trong lòng bàn tay Quan Tinh Hòa đầy mồ hôi.
“Anh ơi.” Cô nâng mắt lên nhìn anh: “Anh có cảm thấy em rất nhát gan không.”
Sợ tiêm, sợ bác sĩ, giống một đứa trẻ chưa từng lớn lên.
Hạ Chước khẽ cười: “Không đâu, Tinh Tinh của anh là một cô gái dũng cảm mà.”
Mỗi người đều có chỗ yếu đuối của riêng mình, họ chỉ sử dụng bản lĩnh của họ ở những nơi khác nhau.
Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng thở ra.
Nghe xong lời an ủi của anh, trong lòng cô cũng tốt hơn.
“Lát nữa mà có đau, nhớ nói cho em biết nha.”
Bóng dáng của cô phản chiếu trong đôi mắt đen của Hạ Chước.
“Yên tâm.”
Khi tới phòng khám, Lâm Tuyển đã chuẩn bị tốt rồi.
“Tình trạng miệng của cậu tốt lắm, trừ răng khôn ra thì không còn vấn đề gì khác nữa, để tôi tiêm thuốc tê cho cậu trước.”
Quan Tinh Hòa đứng ở bên cạnh nín thở nhìn.
Cô nhìn mũi kim dài đó tiêm thẳng vào trong miệng của Hạ Chước, nhìn anh chẳng hề chớp mắt, đôi mắt vẫn dịu dàng nhìn vào cô.
Tiêm xong thuốc tê, phải đợi khoảng một lúc.
Hạ Chước ngồi xuống: “Không đau đâu, bây giờ trong miệng có hơi tê, còn lại thì không có cảm giác gì khác đâu.”
Giọng nói của anh trầm thấp, như một làn nước dịu dàng trong trời tuyết lạnh, nhẹ nhàng tiến vào đáy lòng Quan Tinh Hòa.
Cô hít sâu một hơi, sự sợ hãi từ trong đáy lòng cũng phai nhạt đi.
Lâm Tuyển mỉm cười nhìn cô: “Vào đây, đến lượt em.”
Hạ Chước nhéo tay cô.
Quan Tinh Hòa nhìn hai tay đang nắm lấy nhau của hai người, cố gắng thở ra một hơi.
Vì muốn cô bớt căng thẳng, Lâm Tuyển còn đặc biệt treo một cái ipad ở phía trên, cho cô xem một chương trình giải trí gần đây.
Sau khi đi ra từ phòng khám, nơi chân trời chỉ còn lại những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn.
Đúng lúc đó Lâm Tuyển cũng tan làm, buồn cười nhìn hai người.
“Buổi tối mẹ anh nói muốn làm gì đó ngon, xem ra hai người không có cơ hội ăn rồi.”
Quan Tinh Hòa che miệng, nhẹ nhàng liếc mắt sang trừng anh ấy.
Anh ấy cũng không để ý: “Hôn lễ đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
Quan Tinh Hòa gật đầu.
“Anh cũng chuẩn bị quà xong rồi, đúng lúc mẹ anh nói muốn gặp em, theo anh về nhà một chuyến nhé.”
“Được.”
Lo hai người mới nhổ răng xong, Lâm Tuyển lái xe đưa họ về.
Về đến nhà thì cũng chưa muộn.
Ngô Nhược làm một bàn đồ ăn lớn, thấy họ đến thì vui mừng chạy ra đón: “Nào, vào đây ngồi đi.”
“Dì.” Quan Tinh Hòa cắn bông, nói chuyện vẫn hơi ngọng nghịu.
“Ôi trời, bị sao vậy?”
Lâm Tuyển cười nói: “Hai người mới nhổ răng xong, không thể ăn mấy món này được.”
Ngô Nhược trừng mắt liếc nhìn anh ấy: “Vậy mà con lại chọn nhổ răng cho hai đứa lúc này sao? Đồ ăn mẹ đã làm xong hết cả rồi, con nhìn đi, sườn xào chua ngọt, nấm và gà quay đều là món mà mấy đứa thích ăn đấy.”
“Vô tình hẹn đúng ngày hôm nay.” Lâm Tuyển nói: “Trùng hợp thôi mà mẹ.”
Bọn họ chưa thể ăn được gì, Ngô Nhược chỉ có thể pha cho họ một ấm trà nóng.
Trà ấm chảy xuống yết hầu, cả người đều trở nên ấm hơn.
“Tinh Tinh, lên phòng với dì một chuyến.”
Tay Ngô Nhược rất ấm, dẫn Quan Tinh Hòa đi chậm lên trên.
Tới phòng, bà đưa cho cô một hộp nhỏ.
“Đây là đồ cưới dì chuẩn bị cho con.”
Là đồ đã từng đồng ý với cô hồi trước.
Mắt Quan Tinh Hòa có hơi nóng lên.
Ngô Nhược chìa tay ra, do dự phủ lên hai má cô: “Đừng khóc, con gái khi gả đi là chuyện vui vẻ cơ mà.”
“Ngày đó… Dì sẽ không đi.”
“Vì sao vậy ạ?” Quan Tinh Hòa ngước mắt, ánh sáng của những vì sao ngoài cửa sổ tiến vào.
Đáy mắt cô như cất giấu ánh nước nhàn nhạt.
“Dì… có chút việc.”
Bà biết, ngày đó mẹ ruột của Quan Tình Hòa nhất định sẽ đến.
Hôn lễ của con gái nhà họ Quan, nhất định sẽ có rất nhiều người.
Cảnh tượng như vậy, ít nhiều sẽ có hơi xấu hổ.
“Dì ơi.” Quan Tinh Hòa lau mắt, gằn từng chữ: “Con hy vọng dì sẽ đi.”
“Hơn nữa… con cũng không mời bà ấy, nếu dì cũng không đi, vậy người thân của con cũng sẽ chẳng còn mấy nữa.”
Ngô Nhược sửng sốt, sau đó mắt cũng đỏ lên.
“Được rồi. vậy dì… sẽ đi.”
Khi về, bầu trời đã được bao phủ bởi ánh trăng sáng.
Đột nhiên Lâm Tuyển gọi cô lại.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của anh ấy cũng trở nên ấm áp: “Đến lúc đó, nếu có người bắt nạt em thì cứ nói cho anh Tuyển”.
Sau đó anh ấy liếc mắt lên nhìn Hạ Chước.
Hai má của người đàn ông đẹp trai vẫn còn hơi sưng, Lâm Tuyển nhịn không được cười khẽ: “Nhưng anh cũng cảm thấy, chẳng ai có thể bắt nạt em được cả.”