Khó Chạm Đến [Khó Phàn] - Nam Lăng Nhất Biệt

Chương 75

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa thu dường như đang lặng lẽ trôi qua giữa những tán lá rơi trong gió.

Mùa đông ở thành phố Hải đặc biệt lạnh giá, tuyết rơi hết lớp này đến lớp khác, bầu trời và mặt đất hoàn toàn trắng xóa.

Khi Quan Tinh Hòa bước ra khỏi phòng hòa nhạc, cô đã nhìn thấy Hạ Chước từ xa.

Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen xám, sau lưng là tuyết mùa đông trắng xóa.

Anh dựa lưng vào xe, hơi cụp mắt xuống gọi điện thoại, trên vai có một lớp bông tuyết mỏng dính lên.

Quan Tinh Hòa lặng lẽ bước tới, giày đi tuyết của anh giẫm lên để lại những dấu chân nhỏ trên mặt đất.

Hương thơm lạnh lẽo của cây sơn dầu lướt qua, Hạ Chước ngước mắt lên, mới phát hiện ra cô.

“Ừm, cứ như vậy đi.” Anh cúp điện thoại, cau mày nhìn cô, “Sao em không quàng khăn.”

"Trong phòng hòa nhạc nóng quá, sợ cởi ra rồi quên mang về."

Quan Tinh Hòa luôn có chút quên trước quên sau, chiếc mũ duy nhất cũng đã bị mất nhiều lần.

Những thứ đó đều là do Hạ Chước mua cho cô, cô không nỡ.

"Hơn nữa không phải lúc nào anh cũng đến đón em sao? Ngày nào cũng đi bộ một quãng đường ngắn như vậy, sẽ không bị lạnh." Cô xoa xoa cánh tay anh một cách âu yếm.

Hạ Chước thở dài, bất lực nói: "Anh không thể nói lại."

Anh cúi người mở cửa xe cho cô, "Buổi tối muốn ăn gì?"

"Hay là chúng ta đi ăn canh Malatang đi?" Đôi mắt Quan Tinh Hòa sáng lên, "Nghe nói gần đây có một nhà hàng rất ngon."

*Món Malatang bắt nguồn từ tỉnh Tứ Xuyên, tên của nó trong tiếng Trung giản thể được viết là 麻辣烫; bính âm: málàtàng, nghĩa “tê cay nóng”

麻辣烫原创资讯-食品代理网

Tay đang cầm vô lăng của Hạ Chước hơi khựng lại.

"Anh về nhà nấu cơm cho em."

Cứ hễ nghĩ đến lần nhập viện vừa rồi, anh luôn cảm thấy những thứ bên ngoài không sạch sẽ.

Quan Tinh Hòa vươn tay gạt bông tuyết trên vai, một tay bị Hạ Chước nắm lấy.

"Để anh tự làm, đừng để tay bị lạnh."

"Haiza, không sao đâu, vì lần trước em ăn quá nhiều đồ ăn sống, còn canh Malatang thì đã được nấu chín." Thấy anh không động đậy, Quan Tinh Hòa không khỏi bĩu môi, cúi người nhẹ nhàng áp vào vai anh.

"Anh à, người ta đều nói quán có tên là MalaTang Viên Mãn, có nghĩa là những cặp đôi đi ăn cùng nhau cuối cùng có thể có kết cục tốt đẹp viên mãn."

Vào mùa đông, giọng nói của cô gái nhẹ như lông hồng, phe phẩy vào trong lòng Hạ Chước.

Viên mãn?

Yết hầu của anh hơi động, anh thỏa hiệp: "Được rồi, đi thôi."

MalaTang ở trong một con hẻm nhỏ, bên đường không có chỗ đậu xe, Hạ Chước chỉ có thể đậu xe ở một trung tâm mua sắm gần đó.

Hai người bước xuống xe, chậm rãi đi tới.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, những bông tuyết đều chuyển sang gam màu ấm áp.

Rõ ràng là một mùa đông lạnh giá như vậy, nhưng trong lòng của Quan Tinh Hòa lại cảm thấy ấm áp hơn.

Hạ Chước nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ bé của cô vào trong túi, chậm rãi xoa xoa vài lần.

"Lần sau vẫn là nên quàng khăn."

Quan Tinh Hòa đụng nhẹ anh một cái, cười nói: "Em thấy anh bây giờ không phải là anh trai, mà là một người mẹ giới tính nam.” Càm ràm cực kỳ.

"Vẫn phải mua một cái dày hơn."

Quan Tinh Hòa chớp mắt, sự chú ý đã bị phân tán thành công, "Tại sao?"

Anh cúi xuống và áp đôi môi ấm áp của mình vào lên.

Những bông tuyết mát lạnh rơi trên má Quan Tinh Hòa, nhưng trên môi, trong trái tim, dường như từng lớp ánh nắng tràn vào, dần dần làm tan chảy bông tuyết.

Anh trầm giọng nói: "Chọn loại dày hơn và che miệng em lại."

Khuôn mặt của Quan Tinh Hòa đỏ bừng vì nụ hôn vừa rồi, nhưng bây giờ sự khó xử của cô đã biến thành ngại ngùng.

Hạ Chước khẽ nở một nụ cười, đầu ngón tay cọ cọ vào đôi môi mọng nước của cô, "Đùa thôi."

"Mẹ nam thì là mẹ nam."

Chỉ cần cô có thể ở bên cạnh, mọi chuyện đều tốt đẹp.

Giọng nói có chút khàn khàn, nhàn nhạt chui vào lỗ tai, Quan Tinh Hòa bị dụ dỗ đến chóng mặt.

"Không chọc em nữa."

Vì sao luôn cảm thấy bản thân cô luôn là người bị chiếm tiện nghi.

Trong con hẻm nhỏ phủ đầy tuyết, một vài ký tự viết tay màu đỏ tươi trải ra xa xa, như thể chúng trở thành màu sáng duy nhất trong đêm đông tuyết trắng này.

Cửa hàng chật hẹp đông người qua lại, cô chủ nỏ nụ cười tươi đưa cho họ hai chiếc giỏ nhựa.

"Muốn ăn gì thì đặt vào đó."

Quán tuy nhỏ nhưng đồ ăn nhiều.

Hàng chục ô vuông nhỏ với nhiều màu sắc khác nhau được sắp xếp theo trình tự.

Quan Tinh Hòa nhìn thấy thứ cô thích thì bỏ vào giỏ nhựa, ngửi thấy mùi thơm, bụng kêu lên một tiếng yếu ớt.

Cô quay đầu lại thì thấy Hạ Chước ở bên cạnh cô chỉ mới gắp được có hơn một nửa.

"Anh ăn chút này đủ không?"

Hạ Chước liếc nhìn chiếc giỏ nhựa đầy ắp của Quan Tinh Hòa, "Đủ."

Trong cửa hàng không có chỗ ngồi, hai người chỉ có thể di chuyển ghế và ngồi dưới tán cây ngoài trời.

May mắn thay, bên cạnh có một lò than lửa, nên cũng không quá lạnh.

MalaTang nhanh chóng được mang lên.

Nước canh màu trắng đặc quánh lại có một lớp dầu ớt nổi lên trên, húp một ngụm canh vào ngày đông lạnh giá, chỉ thấy bụng ấm lên.

Quan Tinh Hòa ăn một miếng bò viên.

"Anh, ngon không?"

“Ừ.” Anh cũng nhấp một ngụm canh, cẩn thận cân nhắc các loại gia vị trong canh.

Lần sau nếu cô muốn ăn, anh sẽ ở nhà làm thử.

Lò than bên cạnh chân phựt cháy, khiến chân người ta cảm thấy ấm áp.

Quan Tinh Hòa nói: "Anh à, hay là ngày mai anh không cần đến đón em? Công ty của anh ở xa quá."

“Không sao.” Anh dùng đầu ngón tay dừng lại, “Anh muốn đón em.”

"Nhưng vì thế mà mỗi ngày anh đều phải dậy sớm hơn nửa tiếng."

Hạ Chước nói, "Khi còn học đại học, anh thức dậy lúc năm giờ mỗi ngày."

Thức dậy sớm đối với anh mà nói, thật sự chẳng là gì cả.

Quan Tinh Hòa không thể thay đổi được anh, chỉ có thể thở nhẹ ra.

Lúc nãy xúc động lấy đồ ăn, gắp rau đầy cả đĩa, nhưng thực tế thì sự thèm ăn của Quan Tinh Hòa không lớn đến vậy.

Khoảng nửa bữa, cô hơi no.

Sau khi miễn cưỡng ăn thêm vài ngụm, cô cảm thấy thức ăn đã gần đến cổ họng.

Hạ Chước khẽ thở dài, dùng đũa ăn hết thức ăn thừa trong bát của cô.

Qua một lát, chỉ còn lại chút canh trong hai bát MalaTang.

Hạ Chước đưa khăn giấy cho cô, xoay người bước vào cửa hàng thanh toán.

Quan Tinh Hòa lặng lẽ giật mạnh ống tay áo của anh, "Anh, nhìn xem."

Những bức tường vuông được bao phủ hoàn toàn những tờ giấy note, những mặt tường của cửa hàng được trang trí bằng những màu sắc lộng lẫy.

Quan Tinh Hòa lặng lẽ nghiêng người để xem xét.

"Hy vọng sẽ được ở bên Tiểu Nguyệt mãi mãi 10.10.2019"

Bà chủ thối tiền cho Hạ Chước và cười hỏi: "Hai người có muốn viết không? Tôi lấy một tờ giấy cho cậu."

“Được ạ.” Quan Tinh Hòa liếc mắt nhìn Hạ Chước, “Viết hay không?

Anh trầm giọng nói: "Được."

Bà chủ lấy hai mảnh giấy, Quan Tinh Hòa chợt nghĩ đến Lễ hội đèn lồ ng năm đó, cô và Hạ Chước đã thả hai chiếc đèn lồ ng Khổng Minh ở bên đường.

Giờ đây, điều ước của cô đã thực sự trở thành hiện thực.

Bước ra khỏi cửa hàng, Quan Tinh Hòa nắm tay anh, đột nhiên hỏi: "Anh à, anh còn nhớ Lễ hội đèn lồ ng năm đó không, chúng ta cùng nhau viết lên đèn Khổng Minh ấy?"

"Ừm."

Sao mà không nhớ được.

 “Lúc đó anh đã ước điều gì?” Ánh trăng sáng nhàn nhạt rơi vào đôi mắt như mỉm cười của cô.

Hạ Chước động động những ngón tay của mình và đan xen chúng thật chặt vào các ngón tay cô.

"Ước nguyện mà nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa."

Tuyết rơi lặng lẽ.

Giọng anh mơ hồ đung đưa trong đêm tuyết, nhưng bên trên có một hơi ấm nhàn nhạt.

"Nhưng bây giờ, điều ước của em đã trở thành sự thật."

    ~~

Các thiệp mời đám cưới đã được gửi đi, ngày cưới được định vào tháng 4 năm sau.

Trong tòa nhà văn phòng cao nhất trung tâm thành phố, có một không khí tưng bừng.

"Hạ tổng kết hôn, mời mọi người đến chung vui, đều không cần đi phong bì đâu, chỉ cần mang theo lời chúc phúc đến."

Từ Doanh nói rồi trao từng chiếc thiệp và quà tặng kèm theo.

Sau khi phát thiệp xong, anh trực tiếp mở cửa vào phòng Hạ Chước.

Chú rể đang cuối đầu xem tài liệu, "Đều phát hết rồi ??"

"Mình có thể không hoàn thành nhiệm vụ cậu giao cho mình sao? Nhưng một chú rể mới như cậu không chịu đi phát, để mình đi phát, cứ như mình kết hôn vậy."

Đầu bút của Hạ Chước gõ nhẹ vào tờ giấy, "Bọn họ sợ mình."

Anh đi phát, sợ không ai dám đi đám cưới.

“Cậu cũng biết người khác sợ cậu, mỗi ngày đều tự khiến cho mình như người chết.” Từ Doanh ngồi cà la phất phơ trên ghế trước mặt Hạ Chước, nhẹ nhàng xoay một vòng và nhìn thấy tờ quảng cáo trên bàn, chợt dừng lại.

“Cậu muốn mua nhà?” Anh lấy tờ quảng cáo mở ra xem một chút, “biệt thự” mua để làm phòng tân hôn? “Căn nhà bây giờ cậu đang sống không phải rất tốt rồi sao, cũng đủ lớn rồi.”

Hạ Chước hơi mím môi, "Bây giờ nơi ở đó cách xa phòng hòa nhạc."

Sau khi tốt nghiệp, Quan Tinh Hòa được nhận vào một dàn nhạc nổi tiếng và trở thành một trong những nghệ sĩ vĩ cầm.

Nơi diễn tập của dàn nhạc hơi xa nhà, nhưng Hạ Chước rất thích dậy từ sáng sớm để đưa cô đi làm.

Chỉ là Quan Tinh Hòa đã quen với việc ngủ nướng, thường mệt mỏi ngủ bù trên xe.

“Chậc chậc chậc.” Từ Doanh lấy ra một điếu thuốc đưa lên chóp mũi ngửi.

Gần đây anh đã bỏ thuốc lá, chỉ khi anh muốn hút thuốc, anh mới lấy một điếu ngửi một chút.

Hạ Chước nói: "Gần đây có một người cần bán gấp. Mình đã xem qua rồi, có vẻ ổn."

Từ Doanh nằm ngả ra ghế: "Mình nhớ rằng hình như Cố Miễu cũng sống ở đấy. Cậu có thể đến thăm nhà anh ấy."

Hai công ty đã đi vào hợp tác chặt chẽ, mối quan hệ ngày càng tốt đẹp.

 “Đúng rồi.” Hạ Chước hỏi, “Mình vẫn luôn ngại hỏi, vợ của Cố Miễu có phải là nghệ sĩ piano Trình Sở không?”

“Chuyện này mình thực sự không biết.” Từ Doanh ngồi thẳng dậy, “Mình chỉ biết rằng là làm về âm nhạc. Mình đã gặp chị ấy một lần, rất đẹp”.

Hạ Chước đã gặp Trình Sở một lần vào nhiều năm trước.

Tại buổi tiệc ký kết tiếng người ầm ĩ, chị ấy đã mỉm cười và ký vào đĩa CD mang ý nghĩa cực kỳ quan trọng kia cho anh.

Đã qua rất lâu, gương mặt chị ấy dần mờ đi trong trí nhớ của Hạ Chước.

"Hôm khác, mình thử nói chuyện với Cố Miễu xem xem mình có thể đến nhà anh ấy ngồi chơi được không."

"Này, vậy thì cứ gọi điện cho mình, cùng nhau đi."

"Được."

Hôm nay tâm trạng của Hạ Chước đặc biệt tốt, từ khi sống chung với Quan Tinh Hòa, anh luôn về nhà đúng giờ.

Sau khi tan làm, đi ra khỏi văn phòng.

Tất cả các nhân viên vẫn đang ngồi ở bàn làm việc của họ.

Thấy anh bước ra, mấy người xô đẩy nhau, không nói được lời nào.

Hạ Chước dừng lại, "Sao vậy ??"

Có người bị xô đẩy đến mức loạng choạng, lỡ tay va vào ống đựng bút, “bịch bịch”, rơi hết bút ra ngoài. Người đó căng cứng vì lo lắng.

Hạ Chước nhíu mày.

Người đó nhanh chóng ngồi xổm xuống và nhặt chiếc bút lên.

“Hạ, Hạ, Hạ Tổng, tôi không cố ý."

Hạ Chước nói, "Ừ."

Người đó run rẩy đứng dậy, một tay cầm bút, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

“Có chuyện gì vậy?” Hạ Chước nhìn đồng hồ.

Dáng vẻ có chuyện gấp.

"Tôi chỉ muốn nói." Người đó hít sâu một hơi, "Chúc mừng tân hôn."

Cánh tay của Hạ Chước dừng lại, đột nhiên môi anh cong lên.

Lúc thường anh không thể hiện rõ vui buồn, nhưng bây giờ lại nở nụ cười như thế này, phản chiếu ánh nắng mùa đông hiếm hoi ngoài cửa sổ, lộ ra một chút đẹp trai tự nhiên.

“Cảm ơn.” Giọng điệu của anh thật sự chân thành.

Nghe giọng điệu nhẹ nhàng hiếm có của Hạ Chước, người đó hiển nhiên sửng sốt và gãi đầu. "Không, không cần."

Thành thật mà nói, Hạ Chước thực sự là một ông chủ tốt, mặc dù yêu cầu công việc cao nhưng mức lương của anh cũng rất cao.

Thực ra, trong thâm tâm, họ vẫn tôn trọng anh.

Hạ Chước hơi ngồi xổm người xuống nhặt cây bút rơi trong góc.

Một tiếng "cạch", chiếc bút cuối cùng được bỏ vào ống đựng bút.

Giọng anh mang theo chút ấm áp, "Hôm nay mọi người tan làm sớm đi."

Cửa thang máy đóng lại, dường như anh nghe thấy một vài tiếng reo hò bị kìm nén từ xa.

Anh cười bất lực, điện thoại trong túi anh rung lên đúng lúc.

Đó là tin nhắn từ Quan Tinh Hòa.

"Tan làm chưa?"

Hạ Chước: "Đang trong thang máy rồi?"

Quan Tinh Hòa: "Thiếp mời anh đã gửi hết chưa?"

Hạ Chước "Phát rồi, bọn họ đều nói sẽ đến. Em muốn ăn gì, chút nữa anh mua một ít về."

Quan Tinh Hòa: "ăn anh (khuôn mặt ngây thơ của mèo con)"

Hạ Chước tim đập loạn, nhanh chóng đạp ga.

Cây nhựa ruồi bên đường lướt nhanh trong ánh mắt.

Anh mở cửa ra.

Ánh đèn mờ mờ chiếu rọi ra, trong nhà trống trải, chỉ có máy đun nước trong bể cá phát ra tiếng tí tách.

Hạ Chước đi chậm lại.

"Tinh Tinh, em có ở nhà không?"

Một giọng nói yếu ớt từ đằng xa truyền đến trong phòng, "Có ạ."

Tất cả âm thanh của cô gái đều bị hủy diệt bởi tiếng mở cửa của Hạ Chước.

Hạ Chước sững sờ một lúc.

Đó là buổi tối hoàng hôn, ánh sáng màu đỏ thẫm xuyên thấu vào trong.

Cô lặng lẽ đứng trước tấm gương soi toàn thân, lộ ra nửa bờ vai, váy cưới mỏng tựa ánh trăng, điểm thêm vài vì sao, tựa như mây mù che khuất dáng người xinh đẹp của cô gái.

“Sao anh lại vào?” Cô có vẻ hơi kinh ngạc, đôi mắt hơi mở to.

Yết hầu của Hạ Chước lăn lộn một chút, "Anh ..."

Tim anh đập rất nhanh, nhất thời có chút không nói nên lời, chỉ ngây người nhìn cô.

Mọi thứ xung quanh cô như mờ đi, trong mắt anh dường như chỉ còn một màu duy nhất.

Anh bước tới từng bước.

Quan Tinh Hòa đơn giản xoay người lại, chiếc cổ trắng như thiên nga, bờ vai thẳng tắp với xương quai xanh lộ ra, có một vẻ đẹp thanh tú.

Cô nhẹ nhàng nói: "Anh ơi, giúp em kéo khóa."

Đầu ngón tay của Hạ Chước run lên.

Anh chợt hiểu rằng trong nhiều bộ phim truyền hình, vì sao chú rể sẽ luôn ứa nước mắt khi lần đầu tiên nhìn thấy cô dâu mặc váy cưới.

Bởi vì vào lúc này, anh cũng có cảm giác như vậy.

Khi còn trẻ, cô là tất cả tình yêu và ước muốn của Hạ Chước, là màu sắc duy nhất trong thế giới tăm tối của anh.

Giờ đây, sự rực rỡ này đã dần dần đi vào cuộc sống của anh.

Cô gái anh yêu nhiều năm sắp trở thành cô dâu của anh.

Thân thể Hạ Chước vẫn còn lạnh, đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào lưng cô, khiến cô run lên một hồi.

 “Xuỵt.” Cô quay người lại, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của người đàn ông, trở nên không biết nói sao, “Anh ơi, này, anh bị sao vậy ??

Cô đưa tay vuốt má anh, "anh ... khóc à?"

“Không.” Anh quay lại, có một chút lấp lánh trong khóe mắt sắc bén.

Quan Tinh Hòa nhếch mép cười, kéo tay anh lắc lắc: "Anh nghĩ cầm váy cưới có đẹp không?"

Đôi mắt anh âm thầm nhìn sang một bên.

"Đẹp."

Quan Tinh Hòa giả vờ không vui, "Này, anh vẫn chưa xem."

 Anh mím môi quay lại.

Mặt trời lặn đã dần lặn, ánh trăng buông xuống, khuôn mặt cương nghị của người đàn ông có một vài dấu vết yếu đuối.

Cảm xúc trong đôi mắt đen của anh giống như đêm đen không thể xóa nhà, dày đặc và nặng trĩu.

"Đẹp."

Quan Tinh Hòa mỉm cười, trên má thấp thoáng hai lúm đồng tiền nhỏ xinh xắn.

"Đây là một trong những bộ váy cưới thôi. Hôm nay đưa đến tận vài bộ, em sẽ thử tất cả cho anh xem, được không?"

Giọng anh khàn đi “Ừm”

“Vậy thì anh đợi em.” Cô chạy lon ton vào phòng thay đồ, rèm vải bay phấp phới dưới ánh trăng.

Cô lại ló ra khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nở nụ cười thật tươi, "Chờ chút, đừng khóc."

Hạ Chước giận dữ quay lưng lại một nửa, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Căn phòng yên lặng, nhưng chiếc cổ thiên nga duyên dáng của cô gái thỉnh thoảng lại hiện lên trong tâm trí anh.

Còn có ... trong đêm tối, ngón chân trắng hồng khẽ co lên.

Anh đột nhiên cảm thấy hơi nóng, dùng một tay giật mạnh chiếc nơ của mình.

“Anh thấy bộ này có đẹp không?” Cô mở tấm rèm vải, chiếc váy cưới màu hồng khói lấp lánh ánh đèn.

Tóc cô xõa tung, khi cô quay lưng lại, một tấm lưng trắng như tuyết lộ ra giữa những kẽ hở trên mái tóc đen, trắng đến gần như làm xao động trái tim của Hạ Chước.

“Không có khóa kéo.” Anh siết chặt tay, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Em không thể tự kéo được." Cô xoay người, giọng nói nhẹ nhàng, "Anh lại đây giúp em một chút đi."

Hạ Chước bước tới, ngón tay dừng lại một chút.

Tấm lưng tr ắng nõn, mịn màng, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, tựa như một viên ngọc mịn, có ánh nhũ h oa lệ.

Trái tim của Hạ Chước run lên, không kiểm soát được.

“Anh làm sao vậy?” Cô gái quay đầu lại, bị anh hôn nhẹ lên môi.

Những chiếc váy xếp tầng như đám mây được trải dài trên mặt đất.

Cô được nhấc lên, chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng trong chốc lát.

Chị trăng lặng lẽ ẩn mình trong mây.

Không khí ướt át và nóng bỏng.

...................................................... .... .........

Không biết đã mất bao lâu thì căn phòng khôi phục lại sự im lặng.

Quan Tinh Hòa sụp đổ.

Sau khi tắm xong, cô lười biếng nằm dưới chăn bông, một cánh tay trắng nõn dang ra.

"Lấy cho em chiếc váy ngủ màu hồng đó."

Hạ Chước mở tủ, cẩn thận tìm kiếm, "Không có cái nào màu hồng."

“Sao lại không, là cái có chút ren.” Hai má Quan Tinh Hòa đỏ bừng, không biết là do vừa rồi hoạt động quá kịch liệt, hay là do vừa mới tắm xong.

Hạ Chước nhìn cô một cái.

Đó là đôi mắt mà Quan Tinh Hòa quen thuộc nhất, tối và sâu, như thể một con sói đói nhìn thấy một con cừu nhỏ.

Cô nhanh chóng trở mình, quấn lấy chăn bông rồi ló đầu ra, "Ngày mai em đi diễn tập."

"Lần trước, vết đỏ trên cổ, che chắn lâu lắm mới che khuất được."

Hạ Chước nắm chặt hai tay, khẽ thở dài rồi quay lại tìm cho cô một chiếc áo ngủ trong cam chịu.

Anh luôn rất nghiêm túc khi tìm đồ, như để tránh bỏ sót, anh mở từng cái một rồi gấp lại.

Cuối cùng anh kiên quyết nói: "Thật sự không có."

“Làm sao có thể.” Quan Tinh Hòa mở chăn bông, “Vậy thì chắc là nằm trong tủ của anh?”

Tủ quần áo của Hạ Chước ở bên kia giường, Quan Tinh Hòa mang dép vào, chạy tới.

Vẫn chưa nghe Hạ Chước ngăn cản, cánh cửa tủ quần áo đã được mở ra.

Tủ quần áo của Hạ Chước không lớn, những bộ quần áo sẫm màu được treo thành dãy, trong đó viền màu vàng tươi đặc biệt dễ thấy.

Quan Tinh Hòa ngồi xổm xuống, khăn tắm hơi tuột xuống, cô nhanh chóng kéo lên, nắn lại.

"Cái này là cái gì?"

Màu vàng tươi giống như chiếc lá xanh được sinh ra trong thế giới tăm tối, đang từ từ hé mở.

Quan Tinh Hòa chớp mắt và không chắc chắc hỏi lại, "Đây là ... một chiếc khăn?"

Đôi mắt anh hơi né tránh, một lúc lâu sau anh mới phát ra tiếng "ừm".

Quan Tinh Hòa cầm chiếc khăn choàng mềm mại, đánh giá trên dưới.

Cô bật cười, giọng điệu như đột nhiên cao lên, "Đan cho em?"

Từng mũi len còn hơi sơ sài.

Hạ Chước biết giặt giũ, nấu ăn cũng rất ngon, nhưng đối với những công việc thủ công tỉ mỉ này, thật sự không ổn.

Thử vài lần, cũng móc hư mất mấy sợi mấy đường, cuối cùng cũng hoàn thành một chiếc tử tế.

Anh cụp mắt xuống, những đường khâu thô ráp nằm trên ngón tay thon dài và thanh tú của cô gái, có một cảm giác tủi thân khó tả.

"Anh đi mua cái mới cho em."

Anh đưa tay ra định cầm lấy lại nhưng bị cô gái khéo léo tránh ra.

"Đừng." Cô siết chặt chiếc khăn. "Em thích cái này hơn, tốt hơn cái đi mua sẵn."

Đó là anh đã đan cho cô bằng chính tay của mình.

Quan Tinh Hòa mừng quá, ngẩng mặt lên cười với anh, "Ngày mai em quấn khăn đi ra ngoài."

"À, không, bỏ đi bỏ đi, lần sau hai chúng ta đi chơi cùng nhau nhé, em hay quên trước quên sau, nếu ngày mai em làm mất cũng không hay đâu."

Cái miệng nhỏ của cô lảm nhảm về kế hoạch, dường như chiếc khăn thô ráp xấu xí này là món quà tuyệt vời gì đó.

Trái tim của Hạ Chước lặng lẽ như tan ra.

Anh nhẹ nhàng bước đến và ôm cô vào lòng.

“Nó không đẹp lắm.” Anh chạm vào má cô, trầm giọng nói: “Sinh nhật của em vào năm sau, anh sẽ đan cho em một chiếc đẹp hơn.”

“Được rồi.” Cô áp má vào vai anh, “Vậy thì em sẽ dùng cái này trước, đợi năm sau sẽ đẹp hơn”.

Tuyết rơi ngoài cửa sổ không phát ra tiếng động, như sắp bao trùm toàn bộ thành phố.

Nhưng Hạ Chước ôm lấy cô, khiến cô lại cảm thấy mình đã chiếm được cả thế giới.

Chiếc váy ngủ màu hồng cuối cùng cũng được tìm thấy trong phòng thử đồ.

Hạ Chước đang thu dọn đồ cưới bên cạnh, khóe mắt anh nhìn thấy váy lụa trên người cô gái đung đưa từ bên này sang bên kia, giống như vảy của một cô tiên cá.

Hạ Chước cảm thấy cổ họng khô rát.

Nghĩ đến những gì cô vừa nói, anh cứng đờ quay mặt đi chỗ khác, lôi ra một tờ quảng cáo từ trong chiếc túi trên bàn.

“Xem thử cái này đi."

"Cái gì?"

Cô lật vài trang, có chút kinh ngạc, "Biệt thự? Anh muốn chuyển đi?"

“Ừ.” Mùi hương thoang thoảng bay tới, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.

Hạ Chước buộc mình không được nghĩ về bất cứ điều gì khác.

"Mua một cái mới, làm phòng tân hôn."

Quan Tinh Hòa chạy lại, "Nhưng em nghĩ căn nhà bây giờ khá tốt."

Vì cô đến gần, hương thơm của cây dành dành dường như đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.

Hầu kết của anh chuyển động, "Vậy thì cách đoàn nhạc của em gần hơn."

"Ngoài ra, biệt thự lớn hơn và có sân, khi ở đó sẽ thoải mái hơn."

Cô lớn lên trong một ngôi nhà như vậy từ khi còn nhỏ.

Anh không muốn cô giảm chất lượng cuộc sống của bàn thân vì cô ở bên anh.

Anh muốn cho cô những gì tốt nhất mà anh có thể có được.

Ngoài cửa sổ có tuyết rơi, nhưng bên trong lại ấm áp.

Trái tim của Quan Tinh Hòa như được ngâm trong nước ấm, hơi ấm như tràn ra.

"Anh, anh thật tốt."

Cô vòng tay ôm lấy anh, "chụt" một cái, mạnh mẽ hôn lên má anh.

Thân thể Hạ Chước đông cứng lại.

Nỗ lực cố gắng kiềm chế từ nãy đến giờ, dường như bị nụ hôn nhẹ nhàng này phá vỡ.

Hơi thở ấm áp như một sợi tơ mảnh, đan xen vào nhau và bao bọc lấy nhau.

Quan Tinh Hòa chỉ cảm thấy mình đang bị kiềm chế, tất cả những ký ức sau đó đều trở nên hỗn loạn và rối rắm.

Màn đêm ngoài cửa sổ dường như dài vô tận.

    ~~

Căn biệt thự đã được đặt cọc nhanh chóng.

Trang trí ban đầu theo phong cách mới của Trung Quốc, Hạ Chước biết Quan Tinh Hòa thích sự ấm áp và tươi sáng, vì vậy anh quyết định phá bỏ trang trí ban đầu và làm lại.

"Em còn nhớ đối tác mà lần trước anh nói với em không? Anh ấy nghe nói chúng ta dọn đến nên mời chúng ta đến nhà anh ấy chơi."

Quan Tinh Hòa chớp mắt, "Là người đó hả, anh Cố sao?"

“Ừm.” Hạ Chước quay tay lái, “Đến lúc đó em còn có thể gặp vợ của anh ấy.”

"Em nghĩ không thể trùng hợp như vậy chứ?" Quan Tinh Hòa mở một túi sôcôla nhỏ ra, "Chắc là trùng tên thôi, nhưng không phải anh nói trước đây họ đều học nhạc sao? Vậy chắc cũng có chủ đề nói chuyện."

"Ừ." Hạ Chước được đút cho một thanh socola, rất ngọt, hơn nữa giọng nói của anh cũng có chút mơ hồ: "Hẹn nhau khoảng vào cuối tuần, em có rảnh không?"

“Cuối tuần này đúng lúc không có việc gì.” Quan Tinh Hòa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, “Đúng rồi, anh nhân tiện ghé qua cửa hàng tiện lợi trước mặt đi, em muốn mua một thứ.”

Hạ Chước nói: "Băng vệ sinh sao? Anh đã mua cho em rồi, cất vào ngăn kéo."

Quan Tinh Hòa trợn to mắt, "Làm sao anh biết?"

Thích thú trước giọng điệu ngạc nhiên của cô, anh hơi nhếch lên khóe miệng, "Em có cái gì mà anh không biết."

"Về nhà anh sẽ pha cho em một ly trà gừng đường đỏ. Bắt đầu uống hôm nay, em sẽ không bị đau bụng vào ngày mai hoặc ngày kia."

Trong tháng mười hai lạnh giá và đầy tuyết ngoài cửa sổ, giọng điệu của anh nhẹ nhàng và bình tĩnh, khẽ lay động lòng của Quan Tinh Hòa.

Cô ngọt ngào trong trái tim cô, như thể đột nhiên thêm một người trong cuộc sống của cô, lúc nào cũng đặt cô trong tim, hiểu hết những chuyện nhỏ nhặt của cô, biết hết tất cả những suy nghĩ kỳ lạ của bản thân.

Quan Tinh Hòa lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ bên má, "Em biết rồi."

Khi hai người về đến nhà, cô giúp việc bán thời gian mới đến đã nấu đồ ăn cho họ rồi lặng lẽ rời đi.

Hạ Chước ăn nhanh hơn Quan Tinh Hòa, anh bước vào bếp và nhanh chóng thái lát gừng.

Vào mùa đông, gừng băm nhỏ quyện với mùi thơm của đường đỏ, theo hơi nước trong không khí tỏa ra trong căn hộ lạnh lẽo.

Quan Tinh Hòa nhấp một ngụm và cảm thấy ấm áp khắp người.

Hạ Chước gọi điện thoại, đang đứng trên ban công, anh hơi nghiêng đầu, giọng nói có chút trầm thấp.

Ánh mắt bình tĩnh của anh rơi trên người cô, nhìn cô đang từ từ uống cạn cốc trà gừng đường đỏ anh mới quay lưng lại.

"Ừm, nơi khác có lẽ phải gia cố thêm một chút..."

Quan Tinh Hòa ở trong phòng, sau khi uống trà gừng xong thì đang rửa cốc bằng nước ấm, điện thoại trong túi rung lên.

Cô lau tay và thấy rằng đó là tin nhắn Thời Tuế gửi đến.

"Tinh Tinh, cậu đã chơi Vân Kính chưa?"

Đó là một trò chơi được phát triển bởi công ty của Hạ Chước vào năm ngoái và Quan Tinh Hòa chưa bao giờ chơi thử nó.

Ban đầu công ty của họ chỉ phát triển một số game chơi đơn lẻ, lúc đó Quan Tinh Hòa vẫn chơi một thời gian, nhưng hiện tại công ty đang lớn mạnh từng ngày và dần dần phát triển thành game online nên Quan Tinh Hòa có chút bối rối.

Cô trả lời lại: "Chưa chơi nữa"

Thời Tuế: "Cậu nhìn cái này, có giống cậu không?"

Đính kèm là một bức ảnh thiếu nữ nhỏ tuổi mặc áo lụa đứng trong mây mù, một đôi tay ngọc cầm cây đàn tì bà.

Quan Tinh Hòa: "Giống chỗ nào?"

Thời Tuế: "Nhìn đôi mắt to kia, nhìn cái má lúm đồng tiền nhỏ kia, nhìn cái nhạc cụ kia, có gì không giống? Mình nghi ngờ rằng nhân vật này là do anh Hạ dựa vào cậu tạo ra đó."

Quan Tinh Hòa: "Không thể nào, mình chơi violin, không phải đàn tì bà?"

Thời Tuế: "Làm ơn, đây là một trò chơi có bối cảnh tu tiên. Nếu đột nhiên thêm một cây vĩ cầm mà không có lý do, cậu sẽ bị mắng cho đến chết. Cậu tin mình đi, lần đầu tiên mình chơi nhân vật này, mình cảm thấy giống cậu lắm. Nếu cậu không tin thì tự đi chơi đi. "

Quan Tinh Hòa nghi ngờ, trò chơi đã tồn tại trên máy tính để bàn.

Tài khoản đăng nhập ở trên thuộc về Hạ Chước, cô đã đăng xuất tài khoản ra và đăng ký một tài khoản khác.

Mơ mơ hồ hồ, lựa chọn nhân vật dựa theo nguyên mẫu là mình theo như trong miệng Thời Tuế.

Màn hình tối đi, và sau đó một hàng chữ từ từ hiện ra.

"Tiết Linh, mười tám tuổi, đại tiểu thư của Linh Kiếm Sơn Trang, giỏi âm nhạc, khúc nghê thường làm rúng động giang hồ."

Sao có thể là chính mình? Quan Tinh Hòa thản nhiên tiếp tục kéo xuống.

Cô chơi game không giỏi lắm, và chỉ mua thiết bị theo hướng dẫn.

Mọi thứ ban đầu diễn ra suôn sẻ, cho đến khi trò chơi chạm đến sinh nhật lần thứ 19 của Tiết Linh.

Có một vị thiếu gia đến hỏi cưới, người đến rất khôi ngô tuấn tú, tuổi trẻ tài cao đã thành danh, đứng cùng Tiết Linh vô cùng xứng đôi.

Trước màn hình hiện lên một dòng chữ "Có đồng ý cầu hôn không?"

Quan Tinh Hòa nhấn một cách dứt khoát? "Không"

Cô muốn đường sự nghiệp thì không nên kết hôn sớm như vậy.

Nhân vật trên màn ảnh cúi người, từ chối lời cầu hôn của một chàng trai danh gia vọng tộc.

Người nhỏ đại diện cho Tiết Linh chậm rãi đi lên núi.

Linh Kiếm Sơn Trang được bao quanh bởi cây xanh, có những đàn chim quây quần, bên con suối nhỏ, một người đàn ông trẻ mặc áo đen đang quay lưng về phía cô.

Trên màn hình xuất hiện một dòng chữ nhỏ "Có muốn tiến lên phía trước bắt chuyện không?"

Chẳng lẽ là nhiệm vụ phụ gì sao?

Quan Tinh Hòa nhấn một cách dứt khoát? "Đồng ý"

Công tử áo đen chậm rãi quay đầu lại, khóe mắt có chút đỏ lên.

"Em đồng ý gả cho anh ta rồi??”

Quan Tinh Hòa vẫn chưa đoán ra được là ai nên nhanh chóng dùng chuột bấm vào góc trên bên phải của Công tử áo đen.

"Úc Trì, được chủ nhân của Linh Kiếm Sơn Trang nhận nuôi vào năm mười tuổi, Tiết Linh bạn thanh mai trúc mã."

Quan Tinh Hòa hơi bối rối.

Úc Trì này chắc sẽ không có bất kỳ mối quan hệ giấu diếm nào với Tiết Linh chứ?

Có tiếng ồn ào ngoài cửa.

Hạ Chước bước vào, trên người có chút lạnh lẽo mùa đông, "Em làm sao vậy?"

Quan Tinh Hòa cười và nói, "Em đang chơi game của anh."

Hạ Chước dừng một chút, sau đó cúi xuống nhìn một cái.

Anh có chút mất tự nhiên quay người lại, "Em đi tắm, buổi tối ít chơi game, không tốt cho mắt."

Quan Tinh Hòa nheo mắt và có chút nghi ngờ về những gì Thời Tuế vừa nói.

Không phải chứ, thực sự có một nguyên mẫu?

Vậy thì Úc Trì này chính là anh?

“Này, đừng đi.” Quan Tinh Hòa nắm lấy tay anh, ngẩng đầu lên nói, “Vừa rồi Tuế Tuế nói với em rằng cảm thấy trò chơi này hơi là lạ.”

Cô rõ ràng cảm giác được tay anh cứng đờ trong giây lát, trong lòng cô càng thêm chắc chắn.

"Sau đó, em đã đăng ký một tài khoản và thử chơi."

Anh im lặng vài giây trước khi hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó ... em cảm thấy vai Tiết Linh có chút kỳ lạ."

"Kì lạ chỗ nào."

“Cảm giác.” Cô vươn tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh, “Có hình mẫu.”

Cô đứng dậy, vòng tay qua eo anh và nói với giọng ấp a ấp úng, "Có phải là em không?"

Hạ Chước cứng đờ trong chốc lát, thật lâu sau mới phát ra một tiếng "ừm" nhẹ.

“Thật sao?” Quan Tinh Hòa tò mò ngẩng đầu hỏi: “Vậy thì anh là Úc Trì.”

"Xem...như vậy đi."

Khi nằm trên giường bệnh, không hiểu sao anh lại nghĩ đến việc tạo một nhân vật trò chơi dựa trên cô.

Đó phải là một nữ thần.

Sở hữu tất cả vẻ đẹp trên đời này, cho nên anh đã cho Tiết Linh xuất thân gia thế tốt nhất, ngoại hình động lòng nhất, hôn nhân ... đẹp đẽ nhất.

Từ Doanh nhìn vào cài đặt của anh và nói, "Tiết Linh quá hoàn hảo đến mức người chơi sẽ không mua nó. Mình đã thêm một nhân vật phụ về cô ấy, cậu nghĩ sao?"

Đó chính là Úc Trì, u ám và trầm mặc, từ nhỏ đã lớn lên trong Linh Kiếm Sơn Trang, ngưỡng mộ Tiết Linh suốt mấy chục năm.

Biết mình muốn cầu hôn con nhà danh giá, nên hoàn toàn hắc hóa, bước vào con đường tà ma, sau đó không tiếc tự hủy võ công để cứu Tiết Linh và bị rơi xuống vách núi.

Kể từ đó, anh trở thành tâm ma của Tiết Linh.

Đó cũng là khoảng thời gian u ám duy nhất trong cuộc đời tươi sáng của Tiết Linh.

Nhưng Hạ Chước sẽ không trở thành Úc Trì, anh sẽ luôn ở bên cạnh cô.

Nghe xong những lời này của anh, Quan Tinh Hòa im lặng một lúc lâu.

Căn phòng yên tĩnh, Quan Tinh Hoà đang nép trong lồ ng ngực của anh, dường như nghe được nhịp tim đều đặn và ổn định của anh, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, dường như dần dần trở thành cùng một tần số.

"Nếu đã vậy thì Tiết Linh là do anh thiết lập ra, tại sao ngay từ đầu anh không để cô ấy ở bên Úc Trì?"

"Vốn dĩ anh ... không muốn thiết lập nhân vật Úc Trì này, Tiết Linh là một cô gái kiêu ngạo con cưng của trời, đáng lẽ phải ở cùng một người xứng đôi với cô ấy."

Cũng giống như cô, trước kia không thể thuộc về anh.

Quan Tinh Hòa cười và nói, "Tại sao không? Anh ấy và Tiết Linh là thanh mai trúc mã, một ngày nào đó, Tiết Linh sẽ phát hiện ra anh ấy tốt như thế nào."

Thời gian là món quà của Thượng đế ban tặng cho tất cả mọi người.

Cũng giống như những người không thuộc về bạn, theo thời gian cuối cùng sẽ biến mất khỏi cuộc đời bạn.

Và những người yêu thương bạn, cho dù nó đã trôi qua bao lâu, sẽ luôn ở bên bạn cho đến cùng trời cuối đất. Giống như anh vậy.

Bình Luận (0)
Comment