Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ

Chương 56

Sân bay Đồng Thành không lớn, thế nên khu food court cũng không lớn bằng những khu nhà hàng trong sân bay quốc tế. Lục Hoài Nghiên dẫn Giang Sắt vào một tiệm mì.

Cô nhóc này rất thích ăn mấy món có nước.

"Lý Thuỵ và Châu Thanh đã từng ăn ở tiệm mỳ này, đều khen rất ngon." Lục Hoài Nghiên quét mã, đưa điện thoại sang cho Giang Sắt chọn món, "Em chọn đi."

Trên màn hình là menu của tiệm mì, Giang Sắt nhận lấy điện thoại, chọn một tô mì măng chua và một đĩa động phộng ngâm giấm. Lúc cô bấm thoát khỏi menu, vừa hay nhìn thấy tin nhắn của Châu Thanh gửi cho anh, [Thưa sếp, chuyến bay hai tiếng sau chỉ còn lại khoang phổ thông thôi ạ. Nếu sếp đồng ý tôi sẽ xác nhận lại với hãng hàng không ạ.]

Châu Thanh là một trong những trợ lý đặc biệt của Lục Hoài Nghiên. Giang Sắt trả điện thoại lại cho anh, hỏi, "Lần này là trợ lý Châu đi công tác cùng anh à? Khoang hạng nhất của anh chẳng còn nữa rồi."

Lục Hoài Nghiên có khoảng mười người trợ lý, nhưng chỉ có Châu Thanh là người làm việc cứng nhắc và quy tắc nhất. Nếu có Lý Thuỵ ở đây, chắc chắn anh ta sẽ bỏ ra một cái giá gấp mười, thậm chí gấp hai mươi lần để tìm ra người có "lòng tốt" nhường lại ghế ngồi ở khoang hạng nhất, không cần phải hỏi ý Lục Hoài Nghiên có đồng ý ngồi khoang phổ thông hay không.

Lục Hoài Nghiên ngồi đối diện cô như chẳng mấy để tâm, chỉ hờ hững ừ một tiếng, "Cậu ta và trợ lý Hứa đi cùng anh."

Anh rót cho cô một tách trà, "Dự án bên Đồng Thành đều do Lý Thuỵ phụ trách theo dõi. Anh để cậu ấy ở lại đây, nếu bên cửa tiệm sườn xám cần hồ sơ gì thì em cứ liên lạc trực tiếp với cậu ta để lấy."

Giang Sắt tháo bao tay, vuốt nhẹ tách trà ấm, nói, "Sao anh lại biết em cần xử lý chuyện của cửa tiệm sườn xám?"

"Anh đoán." Lục Hoài Nghiên hỏi, "Em định xử lý cửa tiệm đó thế nào?"

Anh lúc nào cũng đoán trúng suy nghĩ của cô.

Giang Sắt ngước mắt nhìn anh, "Đương nhiên là làm theo quy trình rồi. Mấy bữa nữa em sẽ ký hợp đồng giải phóng mặt bằng, sau này sẽ không còn địa chỉ số 39 ngõ Cẩm Tú nữa."

Trước giờ Lục Hoài Nghiên không để ý đến những chuyện liên quan đến Trương Nguyệt và cửa tiệm sườn xám, vì cô nên anh mới quan tâm ít nhiều. Nghe thế, anh gật đầu nói, "Được, anh sẽ bảo Lý Thuỵ chuẩn bị giấy tờ đầy đủ cho em."

Mì đã được mang lên, Lục Hoài Nghiên tháo đũa giúp cô. Mùi chua chua nong nóng xộc thẳng vào khoang mũi, anh bật cười hỏi, "Cái mùi gì mà kỳ cục vậy?"

"..."

Giang Sắt cầm đũa khuấy mì, ngước mắt liếc nhìn anh, "Măng chua, anh chưa ăn bao giờ à?"

Ánh mắt cô nhìn sang như có ánh nước long lanh, mang theo ý trách móc, lại có đôi phần giận dỗi.

Lục Hoài Nghiên nhìn cô chằm chằm không chớp mắt lấy một cái, đến khi cô cúi đầu, anh mới thong thả lên tiếng, "Hôm đó em cố ý gọi cho anh một ly rượu chua như thế, chẳng phải đã biết anh không thích ăn chua rồi sao?"

Ý anh là, anh chưa từng ăn món măng chua này bao giờ.

Thấy anh lại nhắc đến ly rượu mơ kia, Giang Sắt chẳng thèm đoái hoài đến anh nữa, cầm đũa thong thả ăn hết nửa tô mì.

Cô đã qua cơn đói, thế nên ăn nửa tô là quá nhiều.

Khi vừa đặt đũa xuống, suy nghĩ của cô đã bắt đầu trôi xa. Nhớ đến lúc trước ở tiệm mì Đông Lai Thuận, anh từng ăn hết tô mì còn thừa của cô.

Giang Sắt cầm tách trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt lại dời sang chỗ anh.

Lục Hoài Nghiên ngắm cô ăn một lúc lâu, hiển nhiên không thể bỏ qua ánh mắt ấy của cô, anh nheo mắt lại, hỏi, "Vừa nãy nhìn anh chằm chằm, em đã nghĩ gì thế?"

Giang Sắt đáp, "Không có gì."

Lục Hoài Nghiên khẽ cười, "Có phải em đang nghĩ, có nên bảo Lục Hoài Nghiên giúp mình ăn nốt nửa tô mì này không? Tránh cho người trong sân bay nói mình mặt thì rõ là xinh đẹp mà lại lãng phí đồ ăn."

Giang Sắt, "..."

Cô đẩy tô mì về phía trước, giọng điệu thản nhiên, "Thế anh ăn đi."

Lục Hoài Nghiên thật sự nhận lấy tô mì, không thèm đổi đũa đã bắt đầu giải quyết nửa tô mì còn lại của cô.

Dáng ăn của anh rất tao nhã, dù đang ngồi trong một quán ăn bình dân ồn ào thế này, anh vẫn có thể ăn uống một cách ung dung.

Giang Sắt thong thả uống trà, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn anh. Đợi anh ăn xong, cô liền hỏi, "Măng chua ngon không?"

Lục Hoài Nghiên cầm tách trà bên cạnh lên nhấp liền mấy ngụm, lúc đặt tách trà xuống, anh cố gắng ghìm xuống mới không véo cằm cô, tủm tỉm đáp lại, "Biết rõ mà còn hỏi. Không ngon, nhưng ít ra vẫn bảo vệ được danh tiếng cho đại tiểu thư."

"..."

...

Rời khỏi tiệm mì, Lục Hoài Nghiên đưa Giang Sắt đi thẳng đến phòng chờ VIP.

Chuyến bay đã được đổi, thời gian của anh khá dư dả, đương nhiên sẽ không thả cô đi sớm như thế.

Hai trợ lý đi cùng anh lần này đều biết Giang Sắt.

Sếp tổng nhà mình bỗng dưng lên cơn như thể bị ma nhập, đòi đổi chuyến bay ngay trước giờ lên máy bay. Sau khi biến mất một tiếng, anh lại dẫn theo một cô gái trở về. Dù cả hai người trợ lý đã được đào tạo bài bản nhưng cũng không thể giấu được vẻ ngạc nhiên trên gương mặt.

Ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía Giang Sắt cũng mang theo ẩn ý sâu xa.

Lục Hoài Nghiên chẳng bận tâm đến thái độ không chuyên nghiệp của hai trợ lý, sau khi dặn dò một câu "Đi pha hai ly hồng trà", anh liền đuổi bọn họ ra rồi đóng cửa phòng lại.

Chẳng mấy chốc, hồng trà đã được mang lên. Căn phòng trong sảnh chờ VIP này có cửa kính, một nửa trong suốt, một nửa bóng mờ. Lúc Châu Thanh bước ra, cậu ta nhác thấy sếp Lục nhỏ lấy một viên kẹo từ trong túi ra, xé vỏ rồi bỏ vào tách hồng trà của cô Giang Sắt.

Sếp Lục nhỏ mang kẹo theo bên người...

Sếp Lục nhỏ mang kẹo theo bên người là vì người khác...

Gương mặt vốn dĩ lúc nào cũng nghiêm túc của Châu Thanh vô thức lộ ra vẻ khó tin.

Viên kẹo chìm trong tách hồng trà kia có vị đào, đó là viên kẹo mà ông chủ tiệm mì đã tặng bọn họ khi rời khỏi tiệm.

Lúc ấy, Giang Sắt còn thắc mắc không biết tại sao anh lại chọn lấy một viên kẹo, hoá ra là để dành cho cô.

Nhấp một ngụm trà nóng, vị ngọt tạm thời chưa kịp tan ra.

"Anh còn nhớ khi ông cụ Phó đưa Phó Uẩn về nhận tổ quy tông, ông ấy đã nói gì về món nợ phong lưu của mình với bên ngoài hay không?" Giang Sắt lắc nhẹ tách trà, ánh mắt nhìn chăm chăm vào viên kẹo màu cam đang xoay tròn bên trong, "Ông Lục có từng bày tỏ ý kiến gì về món "nợ" ấy không?"

Lục Hoài Nghiên đang vứt giấy gói kẹo, nghe thấy thế liền ngoảnh đầu lại nhìn cô, "Sao tự nhiên em lại tò mò chuyện này?"

Giang Sắt ngước mắt khỏi tách trà, mặt không biến sắc, "Trước đó không phải nhà họ Phó đã ngỏ ý muốn tiếp tục kết thông gia với nhà họ Sầm hay sao? Ba mẹ em lo lắng chuyện cưới xin của đàn em, nên đã hỏi thăm em về Phó Uẩn."

"Đúng là có chuyện này, nhưng Sầm Dụ không đồng ý, thế nên vẫn chuyện này vẫn chưa đâu vào đâu. Hiện giờ Phó Uẩn có khả năng sẽ kết thông gia với nhà họ Chu, còn về món nợ phong lưu mà em nói..." Lục Hoài Nghiên nhấp ngụm hồng trà, cất giọng hờ hững, "Đến tận bây giờ ông nội vẫn không tin chuyện đó, ông không thích ông cụ Phó, đã bao lần mắng ông ấy già mà không nên nết. Hai con vẹt mà ông nuôi mỗi lần nghe tên của ông cụ Phó là lại mắng một câu "Không biết xấu hổ".

Mấy chuyện này đúng là lần đầu tiên Giang Sắt được nghe, "Từ trước tới giờ em chưa từng nghe ông Lục mắng ông Phó lần nào cả."

Lục Hoài Nghiên phì cười, "Là vì ông nội không muốn phá huỷ hình tượng của mình trong lòng em, sao có thể mắng người ở trước mặt em được? Lần sau có dịp đến nhà cũ chơi, em nhớ tìm mấy con vẹt của ông nội, nó có thể tiết lộ không ít câu chuyện thú vị đấy."

Nói đến đây, không biết Lục Hoài Nghiên lại nghĩ đến chuyện gì, anh nhìn Giang Sắt một lúc, thờ ơ lên tiếng, "Có một dạo ông nội rất mong em sẽ làm cháu dâu của ông ấy. Thế nên, sau khi em và Phó Uẩn đính hôn, ông nội đã mắng ông Phó trọn hai ngày liền."


Anh vừa dứt lời, Giang Sắt chợt ngớ người.

Ông cụ Lục đúng là rất thích cô, nhưng kể từ sau lễ trưởng thành, cô rất ít khi sang nhà cũ của nhà họ Lục chơi, không ngờ ông cụ vẫn luôn nhớ đến cô.

Ánh mắt Lục Hoài Nghiên vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô, hai người nhìn nhau một lúc, bầu không khí như có gì đó đang cuộn trào. Giang Sắt cúi đầu dời tầm mắt, cất giọng bình tĩnh, "Ông Lục đã mắng ông ấy thế nào?"

Lục Hoài Nghiên cũng rủ hàng mi, giấu đi ánh mắt của mình, giọng anh vẫn thờ ơ như cũ, "Mắng ông ấy âm hiểm. Lúc trước, khi ông ấy để Phó Uẩn đính hôn với em, chú Sầm và dì Quý coi thường Phó Uẩn nên không đồng ý, muốn ông cụ Phó chọn một ứng cử viên khác trong nhà họ Phó. Ông cụ Phó đã lấy chuyện em bị bắt cóc ra thương lượng mới khiến bọn họ đồng ý."

Lấy chuyện cô bị bắt cóc ra để thương lượng?

Giang Sắt bất ngờ ngước mắt lên, "Nhà họ Phó biết chuyện em từng bị bắt cóc sao?"

Lục Hoài Nghiên gật đầu, "Chuyện này anh cũng mới nghe ông nội nói dạo trước. Ông cụ đoán ngày xưa nhà họ Sầm cũng từng tìm nhà họ Phó giúp đỡ, chỉ có điều người tìm được em trước lại là anh và chú Mạc."

So với nhà họ Lục, nhà họ Sầm có quan hệ thân thiết với nhà họ Phó hơn, thế nên việc họ đến tìm nhà họ Phó giúp đỡ cũng là điều dễ hiểu.

Hôm ấy, ông cụ Phó có cho Phó Uẩn và Phó Tuyển tìm cô không?

Nếu hôm đó người tìm được cô đầu tiên không phải là Lục Hoài Nghiên...

Giang Sắt chậm rãi uống hết tách hồng trà trên tay.

Vị ngọt của trà đã bắt đầu lan toả, cô uống đến ngụm cuối cùng mà vẫn còn nửa viên kẹo chưa kịp tan hết. Giang Sắt ngậm luôn nửa viên kẹo cùng với ngụm trà cuối cùng.

Cô ngước mắt lên, thấy Lục Hoài Nghiên vẫn còn đang nhìn mình, lại nghe thấy anh cười tủm tỉm hỏi, "Em còn muốn hỏi gì về nhà họ Phó và Phó Uẩn nữa không?"

Người đàn ông dựa vào ghế sofa, khuôn mặt mỉm cười mang theo vẻ lười nhác pha chút dí dỏm.

Giang Sắt lắc đầu, tiến tới hôn khẽ lên khoé môi anh.

Hai cánh môi vừa được hồng trà thấm ướt, vừa ấm vừa mềm, hơi thở cũng nóng ẩm.

Quả táo Adam của Lục Hoài Nghiên khẽ dịch chuyển, anh siết chặt eo cô không để cô trốn thoát, bình tĩnh cất giọng, "Không sợ bị camera giám sát quay lại hả?"

Trong phòng chờ VIP có camera giám sát, ngay trên góc trần nhà, chĩa thẳng về phía bọn họ.

Giang Sắt bảo không sợ.

Lục Hoài Nghiên cúi mắt nhìn cô một lúc, anh hơi nhấc chân, vòng tay ôm lấy eo cô dời sang vài bước, đưa cô đi vào góc chết của camera giám sát và cửa kính một cách khéo léo.

Anh cúi đầu cạy mở hàm răng cô, mạnh mẽ cướp lấy nửa viên kẹo trong miệng cô.

Ở bên ngoài phòng chờ VIP, trợ lý của anh đang đứng chờ lệnh. Âm thanh thông báo từ loa phóng thanh liên tục truyền vào từ ngoài cửa.

Ban đầu, Lục Hoài Nghiên vốn chỉ muốn khẽ chạm vài cái rồi thôi, nhưng cô vừa quấn người lại vừa quyến rũ, khiến nụ hôn dần trở nên ướt át, nóng bỏng, suýt chút nữa đã không thể dừng lại được.

Người đàn ông đứng thẳng người dậy, đưa tay lau đi vệt nước bên khoé môi cô, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh ánh nước của cô, giọng anh đã khàn đi, "Hình như hôm nay em có hơi phấn khích thì phải?"

Giang Sắt khe khẽ thở dốc, đến khi vẻ mơ màng trong đôi mắt dần tan đi, đôi tay đặt trên vai anh từ từ trượt xuống, vuốt lại góc áo sơ mi nhăn nhúm của anh, giọng cô đã quay trở lại vẻ bình tĩnh vốn có, "Tới giờ anh lên máy bay rồi."

...

Khi cô quay trở lại căn hộ cũng vừa khéo qua mười một giờ, bữa tiệc Nguyên tiêu bên kia của Quách Thiển cũng vừa kết thúc.

Quách đại tiểu thư làm Holmes cả đêm nay, thế nên khi cô gọi điện sang, giọng cô nàng vô cùng hào hứng.

"Sắt Sắt, trong điện thoại của cô ấy quả nhiên có ảnh tốt nghiệp ở Bác Đức năm xưa. Mình đã gửi Wechat cho cậu rồi đó." Quách Thiển tò mò hỏi cô, "Nhưng mà cậu tìm mấy tấm ảnh này làm gì thế?"

"Xác minh lại một suy đoán." Giang Sắt hời hợt bỏ qua chủ đề này, hỏi tiếp, "Lúc cậu nhắc đến Phó Uẩn trước mặt cô ấy, cô ấy có sợ không?"

"Sợ thì không, nhưng vẻ mặt đúng là có hơi khác thường, cứ như không muốn nhắc đến tên Phó Tuyển và Phó Uẩn vậy." Quách Thiển nhún vai, "Mình là người thương hương tiếc ngọc nên dĩ nhiên là không hỏi thêm nữa. Trông điệu bộ kia của cô ấy thì dù có hỏi cũng chưa chắc chịu trả lời."

Giang Sắt ừ một tiếng, "Nếu cô ấy không muốn nói thì đừng ép."

Cúp điện thoại, Giang Sắt bấm xem ảnh chụp mà Quách Thiển gửi sang.

Đó là một tấm ảnh chụp tập thể của cả khoá. Ảnh tốt nghiệp của Bác Đức có ảnh cá nhân, ảnh lớp, và ảnh cả khoá. Cô gái kia học khoa nhạc, khác lớp với Phó Tuyển và Phó Uẩn, ảnh chụp chung mà cô ấy có cũng chỉ là tấm ảnh chụp tập thể cả khoá thế này.

Ảnh chụp đã hơn mười năm trước nên không rõ nét, ánh sáng lại không đủ, nên không thể nhìn rõ gương mặt của từng người. Nhưng...

Giang Sắt nhìn chằm chằm gương mặt mơ hồ kia, cô vô cùng chắc chắn, chàng trai đứng dưới gốc cây hợp hoan ngày hôm đó chính là Phó Uẩn.
Bình Luận (0)
Comment