Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ

Chương 57

Vừa ăn Tết xong, vợ chồng ông bà Giang Xuyên và Dư Thi Anh và Giang Xuyên lại quay về cuộc sống bận rộn như trước. Mãi cho đến ngày 28 tháng 2 hôm ấy, hai người mới treo biển tạm đóng cửa một ngày, đưa Giang Sắt đến Thượng Hải xem Giang Dã thi đấu.

Từ Đồng Thành đến Thượng Hải chỉ mất hai tiếng lái xe, cả nhà ba người đi thẳng tới hội trường thi đấu tụ hợp với Giang Đường. Cả mùa giải diễn ra phải hơn một tháng, mà cả nhà ai cũng có công chuyện riêng của mình, thế nên đã hẹn nhau nhất định sẽ đi coi trận thi đấu thứ nhất của Giang Dã, còn mấy trận khác thì đành tuỳ duyên.

Theo như lời ông Giang Xuyên nói, ai biết thằng Dã nó đánh được mấy trận, có khi đánh xong trận đầu nó cũng khăn gói về nhà mất rồi.

Nhà họ Giang có một nhóm chat trên Wechat, tên là Nhà số 48 đường Lê Viên.

Ông Giang Xuyên đã nói thẳng lời đó trong group chat của gia đình, trêu Giang Dã la làng ỏm tỏi, gửi liên tù tì mấy tin nhắn thoại vào group.

Giang Sắt không rành mấy về lĩnh vực eSport, nhưng trước đây cô đã từng nghe trong nhóm bạn bè ở Bắc Thành có vài cậu ấm đập tiền mở câu lạc bộ, đào tạo mấy đội tuyển eSport để tham gia thi đấu.

Trong đó có bạn học cấp ba của thiếu gia nhà họ Cốc - cũng chính là người từng có ý đồ dơ bẩn với cô.

Giang Sắt nhìn quanh một vòng, không thấy đội tuyển của người kia đâu, có lẽ cả đội đã bị giải tán rồi.

Hai tháng trước, ba nhà họ Cốc, họ Trương và họ Hồ như gặp phải tam tai. Hàng loạt bê bối như làm giả số liệu, sản phẩm không đảm bảo an toàn liên tiếp bị phanh phui. Các ngân hàng trước đó đã đồng ứng cho vay giờ đây lại đổ xô rút vốn lại, dòng vốn bị cắt đứt, khiến cổ phiếu công ty bắt đầu lao dốc không phanh.

Tuần trước, Giang Sắt đã bán sạch toàn bộ hợp đồng quyền chọn của mình. Nhờ đó mà số tiền trong tài khoản chứng khoán của cô cũng đã tăng gấp mấy lần.

Quách Thiển thường gọi điện nói với cô, Quách Tụng và nhóm bạn đang suy đoán không biết mấy gia tộc này rốt cuộc đã đắc tội với người nào.

"Anh mình nói, người nọ chắc chắn đã chuẩn bị đối phó với ba nhà này từ lâu rồi, nếu không sẽ không canh thời gian chuẩn từng giây từng phút như thế. Thủ đoạn vừa ác vừa độc, chặt hết đường lui của người ta."

Giang Sắt không chỉ biết người đó là ai, mà cô còn biết cả lý do vì sao anh lại ra tay với ba gia tộc kia.

Cô nói với giọng thản nhiên, "Sản phẩm của bọn họ vốn đã có vấn đề. Mỗi một dữ liệu nghiên cứu về lĩnh vực Y sinh đều phải đảm bảo tính chính xác. Bọn họ vì muốn tăng tỷ lệ thành công cao để đẩy giá cổ phiếu lên cao mà không ngần ngại làm giả số liệu. Nếu đã chọn cách gieo mầm bệnh thì bây giờ bọn họ phải tự nhận lấy quả đắng."

Quách Thiển nói, "Anh mình nói, người này có thể tìm ra được chứng cứ làm giả số liệu của bọn họ chắc chắc cũng là người làm trong lĩnh vực Y sinh, là đối thủ cạnh tranh trực tiếp đấy."

Đối thủ cạnh tranh trực tiếp?

Tập đoàn Lục thị quả thật có một vài bệnh viện chuyên điều trị các bệnh nan y và mấy viện nghiên cứu có liên quan. Nhưng những viện nghiên cứu này đều hoạt động mang tính chất phi lợi nhuận, tất cả kết quả nghiên cứu đều được chia sẻ miễn phí với giới y khoa, vốn không thể xem là đối thủ cạnh tranh trực tiếp.

Nghĩ lại, cũng may là có Lục Hoài Nghiên gây khó dễ với bọn họ, nếu không hôm nay cô không biết sẽ lại gặp phải mấy kẻ khó ưa nào nữa.

Giang Sắt ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra, nhắn cho Lục Hoài Nghiên một tin Wechat, [Cám ơn anh.]

Chỗ ngồi của gia đình bọn họ là do huấn luyện viên của Giang Dã đã nhờ ban tổ chức giữ lại, đối diện với khán đài thi đấu, có tầm nhìn tốt. Sau khi gửi tin nhắn xong, cô bèn cất điện thoại vào túi, tập trung quan sát sân khấu thi đấu bên dưới.

Mấy cô nhóc ngồi trước mặt bọn họ hiển nhiên là fan ruột của eSport, cầm trên tay mấy lá cờ nhỏ, trên cờ vừa khéo in logo tên đội tuyển của Giang Dã.

Một cô nhóc cột đuôi ngựa phẩy nhẹ chiếc cờ trên tay, nói với cô bạn ngồi bên cạnh, "Mấy cậu đã xem phỏng vấn mấy hôm trước của Tiểu Dã chưa?"

"Xem rồi, phóng viên hỏi cậu ấy sẽ làm gì nếu giành được quán quân? Cậu ấy nói cậu ấy đã bàn bạc với gia đình, trước hết sẽ đổi cho chị gái mình một chiếc xe sang."

"Mình cũng xem rồi, mấy cậu nói xem sao mà Tiểu Dã lại ấm áp thế chứ? Muốn được làm chị gái của cậu ấy ghê!"

Giang Dã là át chủ bài của team, luôn có lượng fan rất đông, một phần là nhờ kỹ thuật, một phần khác là nhờ gương mặt của cậu. Một chàng trai vừa có ngoại hình vừa có kỹ thuật tốt, hơn nữa lại còn rất ấm áp, không khó khiến người ta yêu mến. Thế nên cậu cũng có rất nhiều fan "chị".

Giang Sắt và Giang Đường vẫn chưa xem buổi phỏng vấn mà mấy cô nàng kia đang thảo luận, nhưng hai người đều biết người chị mà Giang Dã nhắc đến chính là Giang Sắt. Trong nhà, người chê cái chiếc xe điện Mini của Giang Sắt nhiều nhất chính là Giang Dã.

Sau khi vào hội trường thi đấu, Giang Đường đã tháo khẩu trang xuống. Nghe thấy mấy cô nhóc ngồi phía trước tranh nhau đòi làm chị của Giang Dã, chị bật cười thành tiếng, quay sang nói với Giang Sắt, "Có nhiều người hâm mộ chúng ta lắm đấy."

Nhớ đến chàng trai thề thốt sẽ kiếm thật nhiều tiền cho cô xài, Giang Sắt cũng cong tít đôi mắt, cười nói, "Làm chị của Tiểu Dã thích thật mà, mấy cô ấy hâm mộ cũng đúng thôi."

Đúng lúc này, điện thoại bỗng rung lên, Wechat có một tin nhắn thoại mới.

Ở đây quá ồn, Giang Sắt cụp mắt nhìn lướt qua, rồi lấy tai nghe đeo vào, bên tai nhanh chóng truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Hoài Nghiên, "Cám ơn anh cái gì?"

Mấy hôm nay anh ở Hong Kong bận đến tối tăm mặt mày, nhưng ngày nào cũng nhín chút thời gian để gọi điện cho cô. Nếu ngày nào rảnh thì anh sẽ nói chuyện với cô được nửa tiếng, hôm nào bận thì anh chỉ nói được vài phút rồi vội vàng cúp máy.

Hôm nay anh sẽ về Bắc Thành, Giang Sắt nhìn đồng hồ.

Lúc này hẳn là anh đang ở trên máy bay.

Đương lúc suy nghĩ miên man, ánh đèn trong hội trường bỗng tắt ngóm, giai điệu sôi động tràn đầy nhiệt huyết bỗng chốc vang lên, thành viên của hai đội tuyển bắt đầu bước vào sân.

Giang Sắt vừa liếc mắt đã trông thấy Giang Dã, cô vội tháo tay nghe xuống, cất điện thoại vào lại túi, chuẩn bị tập trung xem thi đấu.

Bên trái của cô là ghế trống, nhưng kế bên ghế đó đã có người ngồi.

Cô đặt tay lên tay dựa của ghế, ánh mắt tập trung nhìn về phía màn hình lớn, chăm chú lắng nghe MC giới thiệu luật chơi.

Đúng lúc này, Giang Sắt nhác thấy người đang ngồi cách một ghế phía bên trái bỗng nhiên đứng dậy.

Có người tới.

Cô chỉ nghe một tiếng "két", người nọ đã ngồi xuống vị trí ngay bên cạnh cô, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô.

Đó là kiểu nắm tay mười ngón đan chặt vào nhau vô cùng quen thuộc. Mỗi khi nắm tay nhau, anh rất thích dùng ngón cái vuốt ve phần da thịt mịn màng nơi hổ khẩu* của cô.

* Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

Khoảnh khắc làn da cảm nhận được đầu ngón tay của anh, Giang Sắt thoáng sững sờ.

Cô bỗng nhớ đến một bộ phim dân quốc mà mình từng xem khi bé. Trong hôn lễ của nam nữ chính, bọn họ đã chơi một trò chơi. Cô dâu bị bịt mắt, tìm chú rể của mình bằng cách nhận biết từng bàn tay.

Sau mấy lượt như thế, khi chú rể đưa tay sang, cô dâu vừa nắm lấy đã nhận ra đây là chồng mình.

Vào lúc này, trong ánh sáng mờ ảo của hội trường thi đấu, ngay khi Lục Hoài Nghiên vừa nắm lấy tay cô, Giang Sắt chẳng cần quay đầu cũng đoán được người đến chính là anh.

Lớp chai mỏng trên máy đầu ngón tay của anh vô cùng quen thuộc đối với cô.

Giang Sắt nghiêng đầu nhìn sang.

Và anh cũng đang nhìn cô, vẫn là gương mặt sắc nét với đôi mắt sâu thẳm, ý cười dịu dàng bên khoé môi đã làm dịu đi hơi thở lạnh lùng trên người anh.

Giang Sắt hấp háy đôi mắt, khé hé môi toan hỏi sao anh lại đến đây?

Thế nhưng, khi lời nói đến bên môi, cô lại thấy không cần phải hỏi nữa.

Anh đến đây xem thi đấu chắc chắn không phải vì Tiểu Dã, chỉ có thể là vì cô.

Hôm qua lúc gọi điện cho nhau, cô có nhắc đến chuyện hôm nay sẽ đi xem thi đấu với anh.

Người đàn ông khẽ véo mấy đầu ngón tay của cô, ý cười trên gương mặt càng sâu thêm, anh như đang hỏi cô: Ngạc nhiên lắm à, đại tiểu thư?

Giang Sắt lẳng lặng dời tầm mắt, nghiêng đầu tiếp tục xem thi đấu.

Nhưng bàn tay lại để mặc cho anh nắm.


Trận đấu này kéo dài gần một tiếng đồng hồ, hai người cứ thế nắm tay nhau suốt một tiếng đồng hồ. Trong hội trường đông người nên khá bí bách, lòng bàn tay Giang Sắt cũng trở nên âm ẩm, dinh dính.

Team của Giang Dã đã chiến thắng trong trận đấu này, mấy cô nhóc ngồi ở hàng ghế đằng trước phấn khích vẫy lá cờ trên tay, liên tục gọi vang tên Tiểu Dã.

Bầu không khí trong hội trường bất ngờ trở nên sục sôi.

Lục Hoài Nghiên lại véo lên ngón tay Giang Sắt một cái, lúc cô quay sang, anh khẽ thì thầm bên tai cô, "Anh phải ra sân bay đây."

Ánh mắt Giang Sắt chợt sững lại.

Từ Hong Kong có chuyến bay thẳng sang Bắc Thành, nhưng anh lại chọn nán lại Thượng Hải hai tiếng là vì muốn cùng cô xem Tiểu Dã thi đấu sao?

Cô khẽ ừ một tiếng rất nhỏ.

Có lẽ thật sự rất vội, Lục Hoài Nghiên chỉ khẽ hôn lên mu bàn tay cô một cái rồi buông ra, men theo lối đi chật hẹp trên khán đài rời khỏi hội trường.

Bầu không khí sôi động của hội trường đạt đến đỉnh điểm ngay khi bóng anh dần khuất xa.

Giang Sắt chầm chậm rời mắt, mu bàn tay vừa được anh hôn vẫn còn ngứa râm ran.

...

Sau khi cuộc thi kết thúc, cả nhà năm người chọn một nhà hàng ở Thượng Hải để tổ chức một bữa tiệc liên hoan linh đình.

Cơm nước xong xuôi, Giang Dã quay về khách sạn chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo, còn Giang Đường lên xe của trợ lý trở về Bình Thành.

Giang Sắt và ông bà Giang Xuyên, Dư Thi Anh quay về Đồng Thành.

Tháng Ba cận kề, sau một trận rét đậm, không khí mùa xuân của toàn thành phố đã bắt đầu hồi sinh, tiết trời cũng dần ấm lên.

* Mùa xuân ở Trung Quốc thường bắt đầu từ quá nửa tháng 3, kéo dài đến cuối tháng 5.

Buổi tối, khi quay lại nhà trọ, Giang Sắt nhận được điện thoại của Trịnh Hoan, chị ấy nói đã điều tra ra chủ của xưởng bia kia.

"Là một quả phụ ngoài năm mươi, tên là Điền Hương Nghi. Chủ trước của xưởng bia là Thẩm Thương - cũng chính là chồng của bà ấy. Thẩm Thương chính là người đã mua lại xưởng bia khi đó. Ba năm trước, sau khi Thẩm Thương chết, Điền Hương Nghi đã tiếp nhận xưởng bia này. Hai vợ chồng đều là dân nơi khác đến, đi theo chị gái của Thẩm Thương cũng chính là Thẩm Tố đến huyện Bách. Người chủ đầu tiên của xưởng bia tên là Liên Thâm, là nhân tình của Thẩm Tố. Bà con xung quanh đều đồn rằng, lúc Thẩm Tố cặp với Liên Thâm, bà ta còn dắt theo một 'của nợ'."

Ánh mắt Giang Sắt khẽ dao động, "Của nợ?"

"Chính là Thẩm Thác - con trai của Thẩm Tố. Chú Vu cầm ảnh của cô đưa đến hỏi thăm mấy người dân sống lâu năm ở gần xưởng bia. Tuy không chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng chàng trai trên tấm ảnh có khả năng chính là Thẩm Thác. Mười ba năm trước, sau khi Thẩm Thác được người ta đón đi thì không còn quay lại nữa. Khi ấy cậu ta vừa tròn mười sáu tuổi, tuổi tác và ngoại hình hoàn toàn trùng khớp. Cũng chính vào năm ấy, Thẩm Thương bỗng có một khoản tiền mua lại xưởng bia kia."

Chú Vu là cảnh sát hình sự đã về hưu, có kinh nghiệm điều tra phá án vô cùng phong phú. Ông nói có thể, thì có nghĩa là chắc chắn chín mươi phần trăm.

Giang Sắt hỏi, "Chú Vu đã điều tra về vụ án của Liên Thâm chưa?"

"Đã điều tra rồi." Trịnh Hoan nói, "Liên Thâm nghiện rượu nặng. Lúc không uống rượu thì là người bình thường, đến khi rượu vào rồi lại biến thành súc sinh. Mấy năm theo ông ta, Thẩm Tố thường xuyên bị bạo hành, chuyện này không phải là bí mật gì ở nơi đó. Liên Thâm từng có mấy lần say rượu ngã ao suýt chết. Thế nên năm đó khi nhận được tin báo án, cảnh sát đã kết luận ngay là bị đuối nước, không để lại nhiều hồ sơ điều tra vụ án. Chú Vu bảo khó mà điều tra thêm được chuyện gì, trừ phi có thể tìm được nhân chứng chứng minh đó không phải là tai nạn đuối nước ngoài ý muốn."

"Thẩm Tố hiện giờ đang ở đâu?"

"Chết rồi, bà ta đã chết vì bệnh trước khi Liên Thâm gặp tai nạn một năm."

Giang Sắt không mấy bất ngờ về tin tức Thẩm Tố đã chết, "Thế còn Triệu Chí, có tin tức gì của anh ta không?"

"Người này thì lại rất khó điều ra, vì anh ta chỉ làm ở xưởng bia được vài tháng rồi nghỉ. Huyện Bách ấy mỗi năm có không ít dân tứ xứ đến rồi lại đi, dù cho người dân sống lâu năm ở đó có nhớ người tên Triệu Chí thì cũng sẽ không thể nào nhớ được dáng vẻ của anh ta thế nào. Chú Vu đang tìm công nhân từng làm ở xưởng bia cách đây mười lăm năm trước, chỉ cần tìm được đồng nghiệp từng làm cùng anh ta, chúng ta có thể biết được liệu Triệu Chí có phải là Triệu Chí Thành hay không."

Triệu Chí Thành không giống với hai mẹ con Thẩm Tố và Phó Uẩn.


Người có thể lọt vào mắt xanh của ông cụ Phó, dù Giang Sắt không biết Thẩm Tố như thế nào cũng có thể đoán được bà ta là một mỹ nhân. Phó Uẩn lại có vẻ ngoài tuấn tú, hai mẹ con anh ta chắc chắn sẽ khiến người khác có ấn tượng khá sâu.

Triệu Chí Thành lại trông rất bình thường, hơn nữa còn ù lì ít nói. Nếu anh ta thật sự là Triệu Chí, lại chỉ làm việc ở xưởng bia mấy tháng, quả thật rất khó có thể để lại ấn tượng gì.

Giang Sắt nheo mắt, "Nếu Điền Hương Nghi là mợ của Phó Uẩn, liệu chúng ta có thể điều tra từ bà ấy không?"

"Chú Vu nói Điền Hương Nghi là một người hiền lành, hoặc cũng có thể nói là cực kỳ nhát gan. Bà ta và Thẩm Thương có một đứa con gái, hiện đang học cấp ba. Cuộc sống của bà ta chỉ xoay quanh con gái mình, nhà máy bia cũng chẳng kinh doanh được mấy. Mà hình như bà ta cũng chẳng hề thiếu tiền, tôi đoán là do người cháu trai đại gia kia đã chu cấp tiền cho hai mẹ con bọn họ." Trịnh Hoan nói đến đây thì dừng lại, "Cũng chính vì nguyên nhân này mà bọn tôi không tiếp cận bà ấy. Nếu Phó Uẩn thật sự là người đó, e là bên phía Điền Hương Nghi vừa có động tĩnh, chắc chắn anh ta sẽ nhận ra có người đang điều tra về mình."

Giang Sắt hờ hững ừ một tiếng.

Mười năm trước, Phó Uẩn mười chín tuổi, đang học đại học ở Bắc Thành, ngày ngày đều có tài xế của nhà họ Phó đưa đón. Với tính cách của ông cụ Phó, khi ấy Phó Uẩn có muốn lén lút rời khỏi Bắc Thành cũng rất khó. Mọi chuyện ở Dung Thành hẳn là có Thẩm Thương xử lý cho anh ta.

Nhưng Thẩm Thương đã chết.

Hiển nhiên, Trịnh Hoan cũng đã nghĩ đến chi tiết này, "Còn về vụ án mười năm trước, chẳng phải chúng ta vẫn chưa điều tra ra vị khách hàng thần bí đứng phía sau hợp đồng làm ăn lớn kia sao? Bây giờ chúng ta đã có một hướng điều tra mới - Thẩm Thương."

Giang Sắt ừ một tiếng, liếm khoé môi, hỏi câu cuối cùng trong tối nay, "Cái chết của Thẩm Thương vào ba năm trước thế nào? Vẫn là tai nạn ngoài ý muốn sao?"

Trịnh Hoan bật cười với giọng điệu kỳ lạ, "Đúng như cô đoán, là tai nạn ngoài ý muốn."

...

Nói chuyện với Trịnh Hoan xong, trời đã rạng sáng, đã qua tháng Ba rồi.

Giang Sắt không ngủ được, trong nhóm chat gia đình có hơn mười tin nhắn chưa đọc, đa phần là mấy bao lì xì của ông Giang Xuyên và bà Dư Thi Anh gửi vào nhóm. Mỗi lần gửi lì xì, họ đều nói phải tranh nhau mới vui, nhưng lần nào bọn họ cũng chia đều làm ba, ba chị em ai cũng có phần.

Cô bấm vào đọc từng tin nhắn, bấm mở từng bao lì xì của ông Giang Xuyên và bà Dư Thi Anh.

Thoát nhóm chat, cô vừa định bấm vào khung chat của Lục Hoài Nghiên để xem tin nhắn mới.

Đúng lúc này, chuông điện thoại lại vang lên.

Nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, Giang Sắt không khỏi nghĩ không biết có phải do mình bơ anh lâu quá nên người này mới gọi đến để hỏi tội hay không.

Tin nhắn kia không cần đọc cũng biết là tin thông báo anh đã đến Bắc Thành.

Giang Sắt nhận điện thoại, chưa kịp mở miệng đã nghe anh nói, "Thắng rồi nên em vui đến không ngủ được đúng không?"

Anh đang nói đến cuộc thi của Giang Dã.

Giang Sắt chẳng thèm đáp lại, hỏi sang chuyện khác, "Sao anh lại đến xem Tiểu Dã thi đấu?"

"Hôm qua lúc nói chuyện điện thoại với em, em đã nhắc đến chuyện đến Thượng Hải xem cậu ấy thi đấu tận hai lần, giọng điệu còn rất mong chờ." Lục Hoài Nghiên thong thả đáp, "Nên anh muốn sang để xem cùng em."

Giọng anh hơi khàn, vừa trầm vừa ấm, nghe như vừa được mài giũa qua lớp cát sỏi.

Cũng chỉ có hai trường hợp mới khiến người đàn ông này có chất giọng như thế.

Cô rủ hàng mi, "Anh uống rượu à?"

Lục Hoài Nghiên khẽ cười, "Thế mà em cũng nghe ra à? Ừm, về đây rồi sao có thể không uống rượu được chứ. Nhưng đại tiểu thư cứ yên tâm, anh chưa say."

Tuy chưa say, nhưng đã thấm hơi men.

Người đàn ông mở đèn áp tường trong phòng thay đồ rồi chậm rãi bước vào, vừa tháo cà vạt vừa cởi cúc áo sơ mi.

Hai đầu điện thoại đều vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng hít thở của nhau, chỉ còn lại tiếng sột soạt khe khẽ và mơ hồ kia.

Nghe thấy tiếng mở khoá thắt lưng "lách cách" và tiếng kéo khoá xoèn xoẹt, Giang Sắt mới nhận ra anh đang cởi quần áo.

Những âm thanh này quá đỗi quen thuộc, vì cô đã từng tự tay cởi ra giúp anh.

Cô hơi khựng lại, "Lục Hoài Nghiên, anh đang thay đồ sao?"

"Ừm, vừa nãy trong tiệc rượu bất cẩn dính phải chút mùi khó chịu." Lục Hoài Nghiên ném chiếc áo sơ mi bị dính mùi nước hoa đi, thong thả mặc vào một chiếc áo len cashmere, nói với cô, "Lát nữa cho em nghe cái này hay lắm."

"..."

Giang Sắt im lặng một lúc, lại hỏi, "Anh muốn cho em nghe cái gì?"

Lục Hoài Nghiên bật cười, như biết tỏng suy nghĩ của cô, anh hỏi, "Vừa mới nghĩ đến chuyện không dành cho trẻ em đúng không?"

Giang Sắt lặng thinh không đáp.

Lục Hoài Nghiên lại nói, "Có phải em nghĩ anh say nên nổi hứng, trốn vào phòng thay đồ để phone sex với em đúng không?"

Giang Sắt, "..."

"Cũng không phải là không được, đại tiểu thư có muốn không?"

"Lục Hoài Nghiên."

Lục Hoài Nghiên không trêu cô nữa, anh gỡ lấy một chiếc áo măng tô mặc vào rồi bước ra khỏi phòng, ung dung đi xuyên qua cửa sau ở tầng một, đi thẳng về phía nhà kính nơi ông cụ Lục dùng để nuôi chim.

Con vẹt xanh yêu quý của ông cụ đã gục gặc sắp ngủ, nghe thấy có tiếng người bước vào, nó bỗng mở to đôi mắt sáng quắc, cảnh giác quan sát người vừa mới đến.

Đám vật mà ông cụ nuôi con nào con nấy đều như thành tinh, không có đứa nào mà không sợ Lục Hoài Nghiên.

Con vẹt xanh vốn cực kỳ oai phong trong giới vẹt vừa ngửi thấy hơi thở quen thuộc kia, vội vàng phẩy phẩy cánh lấy lòng.

Lục Hoài Nghiên mở loa ngoài, nói với Giang Sắt, "Em gọi thử Phó Kinh Nghiêu đi."

Phó Kinh Nghiêu là tên của ông cụ Phó, Giang Sắt chưa kịp lên tiếng, chú vẹt kia đã nhanh mồm nói như suối tuôn, "Già mà không nên nết, đạo đức giả, đê tiện!"

Giang Sắt, "..."

Nửa đêm nửa hôm, anh cố ý gọi sang chỉ để cô nghe một con chim mắng ông cụ Phó ư?

Giang Sắt rướn khoé môi, hỏi, "Lục Hoài Nghiên, bộ anh rảnh lắm hả?"

Giọng cô vang vọng ra bên ngoài, cái tên "Lục Hoài Nghiên" vừa được thốt ra, chú vẹt xanh lại tiếp tục liến thoắng, "Thằng nhãi con, thằng nhãi con ưa chọc gan người ta!"

Giang Sắt khẽ cười, "Chú vẹt này của ông Lục chỉ biết mắng người thôi sao?"

Lục Hoài Nghiên kéo chiếc ghế mây ra, bắt chân ngồi xuống, ung dung nói, "Anh đang chuẩn bị dạy nó khen người đây. Em muốn nó khen em thế nào khi nghe thấy tên em?"

"Để anh nghĩ xem..." Anh nhàn nhã ngả người ra ghế, ánh mắt lướt qua nóc nhà bằng kính trong suốt, lẳng lặng ngắm nhìn vầng trăng hình lưỡi liềm trên bầu trời đêm, thong thả lên tếng, "Cô nàng vô tâm, cô nàng cáu kỉnh, cô nàng xấu tính hay bơ người ta, em thích cái nào hơn?"

*** Jeongie:

Anh Lục ảnh hay có mấy hành động nhỏ xíu soft xỉu luôn á huhu!!
Bình Luận (0)
Comment