Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiễn người, Châu Thanh vội quay trở lại xe. Vách ngăn ở hàng ghế sau đã được hạ xuống, cậu ta vừa ngước lên, trông thấy Lục Hoài Nghiên đang nhắm mắt ngả người ra lưng ghế, vẻ mặt mệt mỏi, hơi thở khẽ khàng. Châu Thanh không biết anh đã ngủ hay chưa, bao lời muốn nói cũng nghẹn lại ở cổ họng.
Đúng lúc này, người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau bất ngờ lên tiếng, "Có phải cô ấy không chịu lên chuyên cơ về Đồng Thành đúng không?"
Châu Thanh gật đầu, "Cô Giang Sắt đã mua vé bay sang Thượng Hải, rồi từ Thượng Hải lại nối chuyến về Đồng Thành, tính ra thì cũng chỉ đáp trễ hơn so với chuyến bay ban đầu tầm một tiếng."
Lục Hoài Nghiên "Ừ" một tiếng, anh mở mắt ra, rồi nói, "Cô ấy có nói khi nào quay về không?"
"Cô Giang Sắt chỉ nói ngày mai cô ấy sẽ trở về, nhưng cụ thể là khi nào thì cô ấy lại không nói."
Lục Hoài Nghiên lại hờ hững đáp ừ một tiếng rồi rơi vào im lặng.
Châu Thanh vô thức quan sát sếp của mình qua kính chiếu hậu.
Tuy làm việc bên cạnh sếp Lục nhỏ đã lâu, nhưng đây đúng là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy sếp của mình có vẻ mặt như vậy khi nhận được tin nhắn Wechat của cô Giang vào chiều hôm nay.
Châu Thanh không biết phải hình dung cảm giác ấy như thế nào.
Giống như một người mà bạn từng nghĩ họ sẽ vĩnh viễn bất khả chiến bại, bỗng dưng lại có điểm yếu, và khi đâm mạnh vào điểm yếu đó, họ sẽ đau đớn, hoảng loạn và khó chịu.
Chẳng hiểu sao cậu ta bỗng nhớ lại khung cảnh ở trong phòng chờ khách VIP tại sân bay Đồng Thành, nhớ đến viên kẹo mà sếp Lục nhỏ đã thả vào tách hồng trà của cô Giang.
Châu Thanh chưa bao giờ nhìn thấy sếp mình có dáng vẻ dịu dàng như thế.
Vậy mà, cô Giang lại đành lòng nói chia tay với sếp Lục nhỏ.
Nếu mà có Lý Thuỵ ở đây, chắc hẳn cậu ta sẽ nói một câu, "Thuỵ đây cạn lời*."
* Phiên âm tiếng Trung của respect, nhưng nó cũng có hai nghĩa, một là nghĩa gốc là respect - tôn trọng, nghĩa khác nữa chính là chính là cạn lời, bất lực.
Châu Thanh khẽ hắng giọng, hỏi Lục Hoài Nghiên, "Sếp à, vậy lát nữa mình quay về bệnh viện hay sao ạ?"
"Trở về nhà cũ trước đã." Lục Hoài Nghiên áp mu bàn phủ lên mí mắt, cất giọng hờ hững, "Cậu điều tra xem chuyến bay từ Đồng Thành về đây vào ngày mai của cô ấy lúc mấy giờ."
Giang Sắt vẫn chưa đặt vé chuyến về, cô vẫn chưa biết tình huống của Trương Nguyệt như thế nào, phải chờ nhìn thấy được Trương Nguyệt thì cô mới có thể quyết định thời gian quay về.
Nhà của Hà Miêu nằm ngay khu dân cư cũ Liên An, cách khu nhà cũ của Trương Nguyệt không xa.
Trước khi đến nhà Hà Miêu đón người, Giang Sắt đã hẹn gặp Phương Thương.
"Tên này không chỉ theo dõi mỗi chị chủ Trương mà còn rình rập mấy cô gái sống một mình khác. Tôi cũng có suy đoán giống như cảnh sát, đây là một tên tội phạm chuyên nghiệp, chuyên ra tay với những cô gái sống một mình."
Phương Thương cho Giang Sắt xem một đoạn video, đó là video được trích xuất từ camera hành trình. Người đàn ông trong video đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, lưng hơi còng, tướng đi khập khiễng, đang lén la lén lút đi theo sau một cô gái trẻ.
Người này... hẳn không phải là người của Phó Uẩn.
Quả thật chỉ là trùng hợp.
"Có thể tìm ra tên này không?" Giang Sắt nói, "Gã ta bị chị chủ Trương doạ, chắc chắn sẽ tìm người khác để ra tay, cũng có thể gã sẽ đổi địa điểm, tốt nhất là nên tìm ra gã càng sớm càng tốt. Tên này có thể tránh camera giám sát thuần thục như thế hẳn là một tên lành nghề, hơn nữa còn rất quen thuộc với con phố này, có khi là cư dân sống tại nơi này."
Phương Thương cười nói, "Người của chúng tôi đang truy tìm, nếu tìm được sẽ bắt gã ta đến giao cho cảnh sát. Loại cặn bã này, dù cô không nói thì bọn tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Về phần chị chủ Trương, tôi nghe nói có người đang điều tra về chị ấy."
Ánh mắt Giang Sắt hơi dao động, "Điều tra về chị ấy?"
"Ừm, chủ yếu là điều tra những chuyện trước khi chị ấy đến Đồng Thành, từng làm việc ở thành phố nào, có bạn trai hay không, mẫu người đàn ông là gì." Phương Thương nhún vai, "Nghe giống như có người theo đuổi bí ẩn nào đó đang muốn tìm hiểu về chị ấy."
Người theo đuổi?
Giang Sắt nhíu mày, "Anh có tra ra là người nào điều tra chị chủ Trương không?"
Phương Thương gật đầu đáp, "Là một đại gia bất động sản bình thường. Hình như trước đây người đó cũng khá quan tâm đến khu dân cư cũ gần đường Phú Xuân. Anh ta từng đi xem mấy khu chung cư, trong đó có cả khu chung cư cũ mà cô từng ở đấy. Về sau có lẽ là không có ý định mua khu đó nữa nên cũng không thấy có động tĩnh gì hết."
Khu nhà cũ gần đường Phú Xuân.
Giang Sắt chớp mắt thật khẽ, "Phiền anh theo dõi sát sao tên đại gia bất động sản ấy, đừng để người đó điều tra ra quá khứ của chị chủ Trương."
Phương Thương cười đáp, "Được, tôi sẽ cho người tung hoả mù gã ta."
"Cám ơn anh. Còn vụ án ở Dung Thành kia, anh không cần phải điều tra nữa. Mấy tháng tiếp theo, nhờ anh sắp xếp vài người theo dõi bên đường Phú Xuân giúp tôi." Giang Sắt lấy một tấm chi phiếu từ trong túi xách ra đưa cho anh ta, "Đây là thù lao của nhóm các anh."
Phương Thương ngớ người, "Không cần đâu, sếp Lục nhỏ đã..."
Giang Sắt nhìn anh ta, thản nhiên cất giọng, "Anh đang làm việc cho tôi hay là cho anh ấy?"
Làm việc cho ai?
Sếp Lục nhỏ cũng đã nói từ trước, về sau anh ta sẽ làm việc cho cô Giang Sắt.
Phương Thương bình tĩnh nhận lấy tấm chi phiếu kia, cười nói, "Đương nhiên là làm việc cho cô rồi."
Nói chuyện với Phương Thương xong, Giang Sắt đến thẳng nhà Hà Miêu đón Trương Nguyệt.
Lên xe, Giang Sắt nổ máy, vừa đánh tay lái vừa hỏi Trương Nguyệt, "Chị có cần về nhà lấy đồ đạc không?"
"Không, chị đã đem mọi thứ cần thiết khi đến nhà Tiểu Miêu rồi."
"Vậy tối nay chị cứ ở tạm nhà em một đêm, ngày mai em sẽ đưa chị đến Bắc Thành. Đến đó sẽ có người sắp xếp một nơi an toàn cho chị."
"Được." Trương Nguyệt ngắm nhìn bóng đêm dần buông bên ngoài cửa sổ xe, "Người theo dõi chị... có phải có liên quan đến người mà em muốn tìm không?"
"Người bị chị doạ bỏ chạy thì không phải, nhưng đúng là có người đang điều tra chị. Chị đừng lo..." Giang Sắt cất giọng bình tĩnh, "Chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi, sẽ không để chị lánh "bão" lâu đâu."
Trương Nguyệt nghe thấy thế thì cười, rút con dao gấp từ trong túi áo khoác ra, nói, "Chị không sợ, hôm qua khi cầm con dao này đuổi tên kia chạy đi, chị còn chẳng sợ tí nào."
Chị là người đã từng dạo qua cõi chết, lúc cầm con dao này để bảo vệ bản thân, chị đã không còn sợ hãi.
Khi một người đến cả cái chết còn không sợ, họ sẽ thấy mình không còn gì để sợ nữa.
Không ngờ chị cũng có một mặt dũng cảm như thế.
Giang Sắt liếc nhìn con dao trong tay chị, cong cong khoé môi, "Nhưng chị vẫn quá hấp tấp, lần sau chị phải chờ đến khi cảnh sát đến nơi rồi hẵng mở cửa."
"Chị sợ gã ta bỏ chạy." Trương Nguyệt gấp con dao lại, "Hơn nữa, hàng xóm của chị rất tốt bụng, mấy hôm trước thấy chị lắp đặt camera trước cửa, bọn họ còn dặn chị nếu gặp chuyện gì thì phải hô to lên. Họ còn bảo nhà cũ nên cách âm kém, chỉ cần chị hét to lên là bọn họ có thể nghe thấy."
Nói đến đây, giọng chị có chút tiếc nuối, "Chị vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn bọn họ."
Giang Sắt quay sang nhìn chị.
Trương Nguyệt ở căn nhà kia đã tám năm, gần như không qua lại với hàng xóm xung quanh, nhưng bây giờ chị lại trở nên thân thiết với hàng xóm hai bên.
Hà Miêu kể tối hôm qua lúc bắt trộm, hai nhà hàng xóm đều chạy ùa ra giúp đỡ, trong đó còn có một dì cầm theo cái nắp nồi trên tay.
"Đợi mọi việc kết thúc, chị quay về cám ơn bọn họ cũng không muộn."
Trương Nguyệt khẽ ừ một tiếng, sau vài giây im lặng, chị bỗng lên tiếng, "Cái người đang điều tra về chị có phải là do người đã từng cho A Thành tiền và bia phái đến không?"
Giang Sắt gật đầu, "Rất có thể là do người kia phái đến."
"Cô Giang à, có phải em đã biết người đó rồi ai rồi phải không?" Trương Nguyệt nuốt nước miếng, cất giọng hỏi tiếp, "Gã ta điều tra chị là vì A Thành sao?"
Giang Sắt liếm khoé môi, đáp, "Đúng vậy, nhưng gã vẫn chưa biết quan hệ giữa chị và Triệu Chí Thành, nếu gã biết, chị sẽ gặp nguy hiểm. Đây cũng chính là lý do em muốn đưa chị sang nơi khác lánh bão."
"Chị không sợ nguy hiểm." Trương Nguyệt cụp mắt nhìn chằm chằm con dao gấp trên tay, vẻ mặt không chút sợ hãi, "Nếu có thể thông qua chị mà bắt được gã đó thì chị sẵn lòng, sẵn lòng làm mồi nhử."
Giang Sắt lẳng lặng nhìn con đường nhựa nhuộm trắng xoá dưới ánh đèn pha, "Không cần đâu, em đã có mồi nhử thích hợp hơn."
Lúc về đến ngõ Hương Thụ đã là hai giờ sáng.
Hai người đều mệt rã rời, sau khi Trương Nguyệt vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi, Giang Sắt cũng về phòng tắm rửa mặt. Khi ánh mắt lướt nhanh qua con dao cạo râu mà Lục Hoài Nghiên thường dùng đang đặt trên bồn rửa mặt, cô hơi khựng lại một chút, rồi vươn tay cầm con dao kia lên.
Lưỡi dao bén ngót chầm chậm lướt qua từng đầu ngón tay.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận lưỡi dao ấy.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, mãi một lúc lâu sau, cô từ từ nhấc mí mắt lên, thả cây dao cạo râu trở lại chỗ cũ.
Lần này cô về Đồng Thành trong im lặng, ngay cả ông Giang Xuyên và bà Dư Thi Anh đều không biết cô đã về.
Hôm sau, cô đưa Trương Nguyệt về Bắc Thành, giao chị ấy lại cho Trịnh Hoan.
Trịnh Hoan nói, "Tôi lười tìm chỗ ở cho chị ấy quá, thôi cứ để chị ấy ở cùng tôi vậy. À đúng rồi, lần trước cô có nhờ tôi điều tra một chuyện, cô tiểu thư nhà họ Chu kia sống rất có quy luật, hơn nữa còn rất chăm chút cho nhan sắc bản thân. Cứ cách hai ngày là cô ta lại đến spa để làm đẹp."
Chị ấy lôi ra một xấp tài liệu, Giang Sắt lật xem vài trang rồi cất luôn xấp tài liệu vào túi xách.
Trịnh Hoan đưa mắt nhìn đồng hồ, bắt chéo chân, hỏi, "Không ngồi chơi thêm một lúc sao? Trời vẫn chưa tối mà."
"Tôi phải về xử lý chút chuyện." Giang Sắt nói xong liền nhìn sang Trương Nguyệt, "Chị Trịnh Hoan trước đây là cảnh sát, có chị ấy bảo vệ thì chị cứ yên tâm."
Trương Nguyệt gật đầu, "Đừng lo cho chị, cô Giang à, em sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Giang Sắt cầm túi xách lên, cười đáp, "Không đâu."
...
Lúc lái xe về đến Tân Hoà Mansion, sắc trời đã sụp tối.
Giang Sắt đi tắm sơ qua, tiện tay thu dọn hết đồ đạc của Lục Hoài Nghiên. Ở đây, đâu đâu cũng toàn là dấu vết của anh. Quần áo trong phòng thay đồ, kính mắt đặt trên tủ đầu giường, ngay cả trên sofa ngoài phòng khách cũng có chiếc chăn bằng nhung mà anh rất thích choàng lên người cho cô.
Dọn được một nửa, khoá cửa bên ngoài bất ngờ vang lên một tiếng "bíp" rất nhỏ.
Có người đang nhập mật khẩu để mở cửa.
Giang Sắt ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn cánh cửa từ từ được đẩy ra từ phía bên ngoài.
Người đàn ông vừa bước vào nhà đã liếc mắt nhìn cô, ngay sau đó lại nhìn sang chiếc vali đang đặt bên chân cô, bên trong đều là đồ mà trước kia anh đã bảo quản gia mang tới.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, tựa lưng lên cánh cửa một lúc lâu, không nói không rằng nhìn cô đăm đăm.
Ánh mắt sâu thăm thẳm vô cùng nặng nề.
Giang Sắt quay mặt sang chỗ khác, cô đi đến bồn rửa rót một ly nước, cất giọng điềm tĩnh, "Anh đến đúng lúc lắm, em đã thu đọn đồ đạc của anh xong rồi. Anh muốn mang đi luôn hay để mai quản gia tới lấy?"
Lục Hoài Nghiên vẫn luôn không rời mắt khỏi cô, anh tháo kính xuống, tiện tay đặt sang một bên, sải bước đi về phía cô.
Anh bước từng bước chậm chạp, đế giày da gõ lên sàn nhà bằng gỗ, âm thanh trầm đục từng nhịp từng nhịp tiến đến gần cô.
Khi bóng dáng cao lớn của người đàn ông che khuất ánh đèn trên đỉnh đầu, Giang Sắt đặt ly nước sang một bên, ngước mắt nhìn anh, rồi nói, "Những thứ em để ở chỗ anh..."
Giang Sắt bỗng mất tiếng, ánh mắt lơ đãng lướt sang, nhìn bàn tay anh đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình, cô chợt sững người.
Đến khi cô hoàn hồn lại, nụ hôn của anh đã ập xuống.
Giang Sắt nghiêng đầu toan tránh đi, nhưng lại bị anh siết chặt cằm, không thể nào tránh được, môi lưỡi đã bị anh chiếm lấy ngay lập tức.
Anh hôn rất sâu, cũng rất dữ dội.
Phát hiện bàn tay anh đang luồn vào trong váy của cô, Giang Sắt thở dốc kêu lên, "Lục Hoài Nghiên!"
Tiếng rên khe khẽ nức nở trong khoang miệng anh, ngay lập tức, hàng mi của cô khẽ run lên.
Anh quá quen thuộc với cơ thể của cô, chỉ vài cái vuốt ve nhẹ nhàng đã đủ khiến cả người cô mềm nhũn.
Lục Hoài Nghiên mổ nhẹ lên môi cô, rồi lại nghiêng đầu mút khẽ thuỳ tai cô, từ tốn cất giọng, "Em có cảm nhận được cơ thể của em thích anh thế nào không?"
Giang Sắt quay mặt sang chỗ khác, nhịp thở gấp gáp, "Anh muốn làm một lần cuối trước chia tay sao? Cũng được thôi."
Lục Hoài Nghiên khẽ bật cười bên tai cô, anh rút tay ra khỏi làn váy, chống hai tay ở hai bên sườn cô, bình tĩnh nhìn xoáy thẳng vào đôi mắt hạnh xinh đẹp kia, anh lên tiếng, "Ánh mắt rõ ràng là có tình cảm với anh, chỉ có nơi này..."
Anh nhấc tay phải lên, nhẹ nhàng nắm chặt lại, cảm nhận nhịp tim đang đập trong lồng ngực của cô, gằn từng chữ một, "Chỉ có nơi này là tàn nhẫn nhất."
Những đường nét trên gương mặt anh vô cùng sắc nét, lại mang theo vẻ ngạo nghễ trời sinh, mỗi khi anh nhìn thẳng vào một ai đó, ánh mắt sắc lẹm như dao.
Giang Sắt không hề nhìn thấy chút dục vọng nào trong ánh mắt anh, anh vốn hoàn toàn không có ham muốn vào lúc này.
"Giang Sắt, rốt cuộc là em tàn nhẫn với anh, hay là em đang tự làm tổn thương bản thân mình?"
Giang Sắt ngước lên nhìn anh, vẻ mặt bướng bỉnh không nói một lời.
Lục Hoài Nghiên buông tay, nhẹ nhàng cạy môi cô ra, nhìn cái răng khôn ẩn núp bên trong của cô, rồi anh nói, "Nếu cái răng khôn ấy không làm em đau, em sẽ không cho phép người ta nhổ nó. Thế anh đã từng làm em đau chưa? Lúc em cần anh, anh đã từng vắng mặt lần nào không? Chẳng lẽ anh còn không bằng một cái răng khôn của em sao?"
Người đàn ông chậm rãi thở hắt ra, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười nói tiếp, "Em muốn làm người xấu, anh làm đồng mưu của em, em muốn phát tiết, anh để cho em cưỡi. Có thứ gì em muốn mà anh chưa từng cho em không? Tim anh gần như muốn xé ra từng mảnh để cho em xem rõ ràng, dù có là sói hoang thì cũng phải được thuần hoá đôi chút chứ?"
Anh hiểu rõ cô.
Nếu muốn bước vào trái tim cô, anh phải dành cho cô một tình cảm chân thành và sự lựa chọn kiên định. Mãi mãi là chỗ dựa vững chắc của cô, luôn đặt cô lên hàng đầu, bất kể tương lai phía trước là địa ngục hay thiên đường.
Kể từ khi xác định rằng mình muốn có được cô, anh chưa bao giờ do dự một giây phút nào.
Cô vẫn luôn là sự lựa chọn hàng đầu của anh.
Cô rõ ràng đã thích anh rồi.
Lục Hoài Nghiên nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Ban đầu, chẳng phải chính đôi mắt này đã thu hút anh hay sao?
Vừa bướng bỉnh vừa tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với tất cả mọi người.
Anh hơi rướn cằm, đôi môi ấm áp khẽ đáp lên mi mắt cô, giọng anh dịu dàng như đang dỗ dành, "Em rút lại lời đã nói đi, chúng ta sẽ trở lại như xưa. Sắt Sắt, rút lại lời đã nói đi em."
Hơi thở ấm áp của anh phả lên mí mắt của Giang Sắt, nóng đến nỗi hốc mắt cô cay xè.
Giang Sắt rủ mắt, lên tiếng, "Lục Hoài Nghiên, ngày mai bảo quản gia đến dọn đồ của anh về đi."
Bầu không khí bỗng chốc chìm vào im lặng.
Trong tầm mắt hướng xuống, đôi giày da của người đàn ông hơi lùi về sau một bước.
Hơi thở ấm áp của người đàn ông đang quanh quẩn bên cô cũng dần dần tản ra.
Lục Hoài Nghiên khẽ cười, anh chỉ hỏi cô một câu, "Có phải em nghĩ rằng anh không biết đau đúng không?"
Giang Sắt lặng thinh.
Anh cũng không chờ mong cô sẽ lên tiếng, nói xong, anh vội quay gót đi về phía huyền quan. Khi đặt tay lên tay vặn cửa, anh lại chậm rãi nói thêm một câu, "Đến cả tình cảm giữa chúng ta mà em còn có thể tuỳ tiện vứt bỏ như vứt một chiếc giày rách, thế thì em cần gì phải bận tâm đến mấy món đồ vặt vãnh của anh? Cứ vứt hết đi."
Giọng anh cực kỳ bình tĩnh, tiếng bước chân lúc rời đi cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Sau một tiếng "cạch", cánh cửa đã được khoá lại.
Sàn nhà được lát bằng những thanh gỗ dài màu trắng theo hình xương cá.
Giang Sắt cúi đầu nhìn xuống, không hiểu sao, bỗng dưng lại nhớ đến cơn đau nhói khi bị mắc xương cá ở cổ họng hồi còn bé.
Mỗi lần nuốt xuống như có vật gì đó cứa vào vết thương.
Cô đưa tay cầm lấy ly nước đặt trên bàn, chậm rãi uống hết chỗ nước còn lại.
...
Điện thoại trong túi áo khoác liên tục vang lên.
Lục Hoài Nghiên không nhận máy, đến khi thang máy xuống tầng một, anh mới lấy điện thoại ra xem.
Là bà Hàn Nhân gọi đến.
Anh ấn nút nghe máy, lần đầu tiên anh không chờ bà lên tiếng mà đã nói ngay, "Con xin lỗi mẹ, hiện tại con không tiện nói chuyện."
Giọng anh chẳng khác gì bình thường, nhưng bà Hàn Nhân vẫn có thể nhận ra điều bất thường.
"Nghiên à, con làm sao thế?" Bà dè dặt hỏi, "Có phải xảy ra chuyện gì rồi không con?"
"Không có ạ, con cũng không sao." Nhận ra bà đang lo lắng, Lục Hoài Nghiên khẽ cười một tiếng, đáp, "Con chỉ hơi đau họng nên không muốn nói chuyện nhiều mà thôi.
Nghe thấy thế, bà Hàn Nhân nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Thế mẹ không nói nữa, về nhà nhớ bảo quản gia chưng lê cho con ăn nhé. Nếu còn đau quá thì mời giáo sư Triệu đến khám. Châu Thanh nói mấy hôm nay con không ngủ ngon, tối nay con cũng đừng thức khuya nữa, ngủ một giấc cho thật ngon nhé."
Lục Hoài Nghiên yên lặng lắng nghe, cuối cùng mới ừ một tiếng, nói với bà, "Con biết rồi, người đừng lo."
Xe anh dừng ở dưới khu nhà, Châu Thanh đang đứng hút thuốc ngoài xe.
Thấy anh xuống, cậu ta vội vàng bóp tắt điếu thuốc trên tay, mở cửa ghế sau cho anh.
Lục Hoài Nghiên cúi người ngồi vào xe, Châu Thanh theo sau ngồi vào ghế phụ. Cậu ta đang cúi đầu thắt dây an toàn, bỗng nghe thấy người ngồi phía sau đột nhiên lên tiếng, "Cậu có thuốc lá không? Cho tôi một điếu."
Châu Thanh sững người.
Sếp Lục nhỏ đã cai thuốc từ lâu.
Có khi tham dự tiệc tùng bên ngoài lỡ ám mùi khói, anh sẽ quay về văn phòng tắm rửa sơ qua rồi mới đến tìm cô Giang Sắt.
"Có ạ." Châu Tranh rút một hộp thuốc lá từ trong túi ra, xoay người đưa cho anh, "Nhưng không phải là hiệu mà anh từng hút trước đây."
"Không sao."
Lục Hoài Nghiên mở hộp thuốc ra, rút một điếu ngậm hờ bên môi, ngón tay trượt nhẹ lên đá mài của bật lửa, đưa đầu thuốc vào ngọn lửa bùng lên rồi hít một hơi thật sâu.
Nicotin theo hơi thở đi vào phổi, anh hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt nương theo làn khói trắng xám lượn lờ ra bên ngoài ngắm nhìn cánh cửa kính ở tầng một.
Thấy anh nhìn đăm đăm về phía mà mình vừa rời khỏi, Châu Thanh đánh mắt ra hiệu với tài xế hiện tại đừng nói gì cả.
Trong gạt tàn dần dần bị lấp đầy bởi những đoạn tàn thuốc trắng xám.
Đến khi không biết đã là đầu lọc thứ mấy bị bóp tắt, Châu Thanh mới nghe thấy người nọ cất giọng trầm khàn --
"Đi thôi."
***
Tác giả:
Tác giả spoil là Trịnh Hoan và cảnh sát Mạc là một cặp trong một bộ khác của tác giả. Và tác giả chưa viết.
***
Jeongie:
Nếu có giận Sắt Sắt, mọi người chỉ được giận trong một chương thôi đấy. TT TT
*** Mình xin lỗi nếu những lời sau đây khiến các bạn buồn lòng <3
Mình không hề cấm mấy bạn đọc cv trước, vì mình biết tiến độ ra chương của mình khá chậm nên mình hiểu cảm giác muốn đọc một lèo không muốn chờ đợi của mọi người. Nên mấy bạn có thể đọc cv trước hoặc đã đọc rồi không quay lại đọc bản chuyển ngữ của mình cũng không sao.
Nhưng mà mọi người có thể đừng để mình biết là mọi người đọc cv không ạ TT TT. Vì mỗi lần đọc được mấy bình luận như thế là mình lại mất động lực, kiểu muốn tranh thủ thời gian để đăng chương mới cho mọi người đọc nhưng nghĩ lại mọi người đều đã đọc cv cả rồi, nên mình cứ làm từ từ cũng không sao đâu, thế nên tiến độ nó lại càng kéo dài hơn ấy TT^TT
Cám ơn mọi người đã đọc đến dòng này. <3