Ánh trăng ngày xuân toả ra ánh sáng dìu dịu trôi theo làn gió đêm mơn man.
Chiếc siêu xe màu xanh vô cùng bắt mắt đang lao vun vút trên đường lớn, những giai điệu của bản nhạc heavy metal sôi động thỉnh thoảng lại vọng ra bên ngoài qua ô cửa sổ xe đã được hạ xuống một nửa, hoà vào màn đêm se lạnh của khu ngoại ô phía tây.
Chiếc xe dừng lại trước một toà kiến trúc kiểu cung đình cổ kính. Dưới ánh đèn rực rỡ, lốp xe ma sát trên mặt đường phát ra tiếng rít chói tai, cửa xe bật mở hệt như một chiếc cánh đang giương lên.
Mấy nữ nhân viên trẻ tuổi mặc trang phục cung đình thời nhà Hán cung kính đứng chờ bên ngoài cửa xe, dịu dàng cất tiếng chào, "Chào Chu tổng."
Chu Minh Ly bước xuống khỏi ghế lái, giẫm lên đôi giày cao gót cao lênh khênh, cô ta đáp lại một tiếng "Ừ" đầy kiêu ngạo rồi sải bước nhanh chóng bước vào sảnh spa.
Quản lý spa đi theo sát phía sau cô ta, "Bể tắm chuyên dụng của sếp đã được chuẩn bị xong, sếp muốn ngâm mình trước hay là massage trước ạ?"
Chu Minh Ly đưa chiếc túi Birkin trên tay cho quản lý, nói, "Ngâm mình trước đã, lát nữa ngoài cuộc gọi của tổng giám đốc Phó và Ấn Lân ra thì từ chối hết cho tôi."
Giọng điệu cô ta vẫn cao ngạo như mọi khi, quản lý spa cũng đã quen với điều đó, khom người tiến lên nhận lấy chiếc túi trên tay cô ta.
Bể tắm chuyên dụng của Chu Minh Ly có một cái tên rất thơ, Bích Lưu Ly.
Trong spa thường xuyên phát những bản nhạc cổ điển du dương, đó là phong cách mà người mẹ quá cố của Chu Minh Ly đã chọn khi còn sinh thời, nhưng cô ta không thích. Vừa bước vào khu vực bể tắm riêng, Chu Minh Ly đã cho người tắt nhạc ở bên ngoài và bật nhạc riêng trong phòng của mình.
Giai điệu sôi động của bài Believer vang lên, lặp lại liên tục trong làn sương mờ lượn lờ quanh phòng.
Bước ra khỏi phòng tắm, cô ta cởi áo choàng tắm, giẫm chân trần bước vào bể tắm, nhắm mắt hưởng thụ dòng nước ấm áp từ suối nước nóng thoang thoảng hương hoa hồng, thỉnh thoảng lại cất giọng ngân nga theo điệu nhạc.
Giữa khoảng lặng trước khi giai điệu bài hát bắt đầu lặp lại một lần nữa, một giọng nói dịu dàng êm tai bất thình thình vang lên.
"Xem ra cô rất thích bài này. Believer à? Thế cô là tín đồ của ai, và ai là đức tin của cô?"
Chu Minh Ly bỗng mở choàng mắt, nhìn cô gái không biết xuất hiện ở trong phòng từ lúc nào, đang lặng lẽ đứng bên bể tắm.
"Sao cô lại vào được đây?" Cô ta sầm mặt, "Cô không phải là hội viên ở đây, ai cho cô vào?"
Giang Sắt ngạo nghễ nhìn xuống, mỉm cười nói, "Dạo trước chẳng phải cô thích sắm vai chị em tình thương mến thương với Sầm Dụ lắm sao? Chính cô đã tặng thẻ hội viên VIP của onsen spa này cho Sầm Dụ, tôi chỉ cần xuất trình thẻ với lễ tân, bọn họ chẳng nói lời nào đã cho tôi vào đây."
"Dù gì thì tôi cũng đã làm đại tiểu thư nhà họ Sầm được 23 năm rồi, bọn họ không nghi ngờ gì cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Nhân viên của cô giống hệt như cô vậy, chẳng có mắt nhìn gì cả." Cô chậm rãi bước lên trước vài bước, "Còn về bể tắm riêng này, có ai mà không biết Chu Minh Ly cô thích đóng vai "trà xanh" nhất, vừa nhìn đã biết căn phòng Bích Lưu Ly này chính là thiết kế dành riêng cho cô, thế nên tôi đã cố ý chọn căn phòng kế bên."
Lời cô ẩn ý bóng gió, trong bông có kim.
Chu Minh Ly cười lạnh, "Muốn vào một spa mà còn phải ăn trộm thẻ hội viên VIP của người khác, xem ra cuộc sống của thứ hàng nhái cao cấp cô đây cũng khó khăn lắm nhỉ. Tôi sẽ gọi bảo vệ đến!"
Vừa dứt lời, cô ta liền đứng dậy định bụng đi tới cầm lấy áo choàng tắm đang vắt trên ghế.
Sàn bể tắm khá trơn, Giang Sắt chỉ hơi nhấc chân đạp nhẹ lên vai Chu Minh Ly một cái đã dễ dàng khiến cô ta mất trọng tâm rơi tõm xuống nước một lần nữa, nước bắn tung toé ra khắp nơi.
Nước hồ bơi đầy cánh hoa hồng tràn vào miệng và mũi của Chu Minh Ly, cô ta chật vật đứng dậy, căm thù nhìn Giang Sắt, tức tối cười khẩy, "Hôm nay cô muốn vào đồn cảnh sát chơi đúng không?"
"Cô cứ thử đi." Vẻ mặt Giang Sắt chẳng mảy may xao động, "Tiện thể để mọi người ở Bắc Thành này biết cô có sở thích bỏ thuốc người khác."
Chu Minh Ly thoáng đờ ra, nheo mắt lại vờ như bình tĩnh, "Cô đang nói bậy bạ gì đấy?"
Giang Sắt lười phải xem cô ta diễn trò, ánh mắt dần lạnh đi, cô cất giọng hỏi, "Chu Minh Ly, bỏ thuốc tôi có vui không? Trilozam, trước đây đã từng có người cho tôi uống loại thuốc này, cô thấy có trùng hợp không?"
Chu Minh Ly nhìn chằm chằm Giang Sắt một hồi lâu, "Tôi không biết cô đang nói nhảm cái gì. Nếu cô có chứng cứ thì cứ việc báo cảnh sát, còn nếu không có, cô lo mà trị bệnh của mình đi, đừng có ở đây làm khùng làm điên!"
"Sao cô biết tôi không có chứng cứ? Quản gia Vu và cửa hàng trưởng của tiệm bán đường cho cô chính là nhân chứng." Giang Sắt đút hai tay vào túi áo khoác, nhìn cô ta từ trên nhìn xuống, "Còn nữa, sao cô biết tôi bị tâm thần? Dám lớn tiếng chửi bới một đứa tâm thần, cô không muốn sống nữa sao?"
Nghe cô nhắc đến quản gia Vu và cửa hàng trưởng từng làm chân sai vặt cho cô ta bằng cái giọng nhẹ nhàng bâng quơ như thế, mí mắt Chu Minh Ly run lên, sắc mặt không còn giữ được vẻ bình tĩnh như trước đó.
Giang Sắt quan sắc vẻ mặt của cô ta, ý cười trên gương mặt dần phai.
"Dự án hợp tác giữa nhà họ Phó và nhà họ Sầm đang được tiến hành ở Úc, đứa em trai vô tích sự của cô sang Úc du học vào năm trước là nhờ công Phó Uẩn sắp xếp phải không? Nghe nói cậu ta hiện đang thực tập trong dự án hợp tác giữa hai nhà có đúng không?"
Chu Minh Ly cố gắng ghìm lại lửa giận đang phừng phừng ở trong lòng.
Nhưng câu nói tiếp theo của Giang Sắt đã hoàn toàn làm sụp đổ vẻ bình tĩnh trên gương mặt cô ta ngay sau đó.
"Bảy năm trước, chính cô đã làm hỏng bức tranh đang được trưng bày trong sảnh trường học của tôi." Giang Sắt giẫm lên bậc thang trong bể onsen, để mặc dòng nước ấm áp lướt qua mu bàn chân, "Khi tôi bị nhốt trong nhà kho bỏ hoang kia, có phải cô đang vui vẻ ngâm mình trong bể nước nóng và tận hưởng âm nhạc ở đây có đúng không?"
"Tôi không biết cô đang nói gì hết."
"Cô biết đấy, sao cô lại không biết cho được." Giang Sắt lại bước xuống một bậc thang, "Cô và Phó Uẩn đã cặp với nhau từ khi nào? Bảy năm trước cô chỉ mới mười tám tuổi, cô đã thích anh ta từ khi đó rồi sao? Không, hẳn là sớm hơn mới đúng. Với tính cách của Phó Uẩn, nếu khi đó cô không khăng khăng một lòng một dạ với anh ta, anh ta sẽ không để cô làm đồng loã với mình."
Cô tấn công từng bước, mỗi một câu như một nhát búa nện thẳng vào tim, khiến nhịp tim của Chu Minh Ly vô thức tăng tốc.
Nhưng cô ta chắc chắn Giang Sắt không thể nào tìm được chứng cứ, bởi vì mấy kẻ bắt cóc kia đều đã chết, mà cô ta và Phó Uẩn cũng chưa từng xuất hiện ở nhà xưởng bỏ hoang kia.
Dù Giang Sắt điều tra ra người phá hỏng bức tranh kia là cô ta thì sao?
Ai mà chẳng có lúc lỡ tay làm hỏng đồ?
Còn về phần quản gia Vu, hàng ngày ông ta đã tuồn biết bao thông tin của nhà họ Sầm ra bên ngoài, làm sao có thể đoán được bọn họ có liên quan đến vụ án bắt cóc kia?
Dù đoán được thì sao, ông ta có chứng cứ sao?
Thóp của ông ta đang nằm trong tay Phó Uẩn, ông ta dám khai ra ư?
Chu Minh Ly từ từ định thần lại, "Nói năng không biết suy nghĩ! Nếu cô còn tiếp tục ăn nói lung tung thì tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng đấy!"
"Cô cứ kiện thử xem." Giang Sắt đi tới trước mặt Chu Minh Ly, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen thẳng ướt sũng của cô ta, "Sao lại đổi sang kiểu tóc này, chẳng phải từ nhỏ cô đã ghét để tóc đen thẳng giống như tôi sao? Còn nữa, từ khi nào lại đổi sang hương nước hoa hương hoa hồng này rồi?"
Cô vừa nói vừa cúi đầu giẫm nhẹ lên mấy cánh hoa hồng đang trôi lững lờ trên mặt nước, "Có phải cô nghĩ Phó Uẩn thích hương hoa hồng nên ngay cả khi tắm cũng phải ngâm mình trong cả bể hoa hồng như thế đúng không? Nói ra cũng khéo thật, tôi vừa mới dùng hương nước hoa này khi đi ăn với Phó Uẩn dạo trước đấy."
Cô lấy một lọ nước hoa màu hồng từ trong túi ra, xịt hai shot lên người Chu Minh Ly, rồi cất giọng hờ hững, "Thích không? Tôi tặng cho cô đấy."
Lọ nước hoa bị cô ném "ùm" vào bể tắm, mặt nước phủ đầy cánh hoa hồng bỗng chốc xuất hiện những gợn sóng lăn tăn.
Chu Minh Ly híp mắt lại, "Cô ăn cơm với anh ấy vào ngày nào?"
"Ngày thứ hai hay thứ ba gì đó sau khi tôi trở về Bắc Thành, ngày 11 tháng 3 nhỉ? Cô nhớ khách sạn hồ Song Nguyệt chứ? Chính là chỗ đó." Giang Sắt nhấc làn váy bị thấm ướt lên, ngồi xuống bên cạnh bể tắm, nhìn cô ta rồi cất giọng thờ ơ, "Lần sau gặp anh ta tôi sẽ đổi sang hương nước hoa khác. Có cần tôi báo trước với cô một tiếng không, đỡ cho cô khỏi mắc công tắm cả bể hoa hồng vô dụng này."
Ngày 11 tháng 3.
Chính ngày hôm đó, Phó Uẩn đã gọi cô ta đến, bảo cô đổi sang mùi nước hoa mới.
Đêm ấy cô ta còn tưởng cuối cùng anh ta đã không còn si mê hương thơm kia nữa, còn mừng thầm một phen.
Giang Sắt lẳng lặng quan sát vẻ mặt của cô ta, lắc đầu ra vẻ không thể hiểu nổi, "Tốt xấu gì cũng là đối thủ từ thuở còn thơ của tôi, sao cô lại trở nên như thế chứ? Làm trâu làm ngựa cho một gã đàn ông vốn chẳng yêu thương gì cô? Phó Uẩn có tài đức gì mà khiến cô si mê như thế?"
"Cô thì biết cái gì?" Chu Minh Ly như bị giẫm phải đuôi, cao giọng đáp, "Tháng này chúng tôi sẽ đính hôn, nếu anh ấy không thích tôi thì sao có thể thuyết phục ông Phó để kết hôn với tôi chứ."
"Đương nhiên là vì có thể giết cô dễ dàng hơn rồi." Giang Sắt miệng thì cười nhưng lòng lạnh lẽo, "Ngay cả cậu ruột và cháu ruột cũng đều chết dưới tay anh ta. Mà cô lại biết quá nhiều chuyện của anh ta, cô nghĩ anh ta sẽ để cô sống được bao lâu?"
Chu Minh Ly như ngừng thở.
Cô ta quả thật đã từng tham gia vào vụ án bắt cóc cách đây bảy năm trước, cô ta cũng từng nghi ngờ cái chết của Phó Tuyển là do Phó Uẩn ra tay, nhưng còn cậu ruột của Phó Uẩn?
Dù gì cũng là người lớn lên từ nhỏ với mình, Giang Sắt vừa liếc mắt đã nhìn thấu biểu cảm trên khuôn mặt của Chu Minh Ly.
"Sao? Phó Uẩn không kể cho cô nghe về chuyện cậu ruột của mình à? Số bia mà cô nhận được mỗi tháng đều là do mợ của anh ta gửi đến. Cả hai người chủ của xưởng bia đều chết trong tay anh ta. Anh ta đã hại biết bao nhiêu người, tất cả những người từng làm tay sai cho anh ta đều đã chết hết, chỉ còn lại mỗi mình cô thôi. Cô nghĩ anh ta cưới cô là vì yêu cô hay vì muốn giết cô? Còn nữa..."
Giang Sắt cố ý dừng lại nửa chừng, nhìn sang Chu Minh Ly, rồi mỉm cười nói tiếp, "Phó Uẩn đã từng nhắc đến chuyện này rất nhiều lần, rằng chỉ cần tôi đồng ý, anh ta sẽ tiếp tục hôn ước giữa chúng tôi. Cô đoán xem, nếu sau khi hai người đính hôn, tôi lại nói với anh ta rằng tôi muốn kết hôn với anh ta thì sẽ thế nào? Đâu phải cô không biết, nhà họ Sầm vốn chẳng nỡ vứt bỏ tôi. Quay trở về nhà họ Sầm, tôi sẽ kết hôn với Phó Uẩn, để cho toàn bộ người ở Bắc Thành biết cái đứa "hàng nhái cao cấp" tôi đây vẫn có thể giẫm nát "hàng thật giá thật" là cô xuống dưới chân."
"Sầm Sắt!"
Giang Sắt lôi một cây bút ghi âm từ trong túi xách ra, "Có muốn nghe nguyên văn lời Phó Uẩn nói không? Nghe thử xem anh ta đã nói gì về cô khi đi ăn cùng tôi lần trước. Đường đường là thiên kim của tập đoàn Chu thị hoá ra cũng chỉ là một con thú cưng ngoan ngoãn biết nghe lời trong mắt Phó Uẩn."
Sắc mặt Chu Minh Ly tái nhợt, ngay sau đó lại đỏ bừng lên, ánh mắt nhìn đăm đắm vào cây bút ghi âm trên tay Giang Sắt.
"Chẳng phải cô nói anh ấy là kẻ bắt cóc cô năm đó hay sao?" Giọng cô ta dần trở nên u ám, "Cô sẽ đồng ý kết hôn với một kẻ từng bắt cóc cô hay sao? Tôi không tin! Sầm Sắt à, cô sẽ không làm thế!"
Hai người bọn họ đã cùng lớn lên từ nhỏ, Chu Minh Ly cũng rất hiểu cô, cô sẽ không bao giờ kết hôn với một người từng hãm hại mình.
"Đừng đứng ở góc độ của mình mà nhìn nhận sự việc của tôi. Cô không hiểu được đâu." Giang Sắt cười nhạt, "Cô chưa từng bị bắt cóc, cô làm sao mà hiểu được? Chẳng phải trước đây cô luôn miệng mắng Sầm Sắt là một con bitch giả tạo hay sao? Tôi nói cho cô biết, so với Sầm Sắt, Giang Sắt không chỉ là một con bitch mà còn là một con điên."
Cô đưa tay chỉ vào huyệt thái dương của mình, "Chỗ này của nó có bệnh."
Ánh mắt cô rét lạnh, đôi con ngươi đen như mực, giống như họng súng đen ngòm, âm u lạnh lẽo, mang theo một vẻ điên cuồng.
Hệt như một người điên.
Chu Minh Ly nhìn cô đăm đăm.
Lửa giận phừng phừng trong lòng bỗng chốc bị dập tắt, cô ta trần trụi đứng trong bể tắm onsen, cơn gió lạnh lướt qua, Chu Minh Ly bất giác rùng mình.
"Cô nhiều lời với tôi như thế, chắc chắn không phải vì muốn làm tôi khó xử." Chu Minh Ly ngồi trở lại trong bể, khôi phục lại dáng vẻ kiêu căng như xưa, "Nói đi, cô muốn lợi dụng tôi để làm gì?"
"Trông cô bây giờ mới có nét giống đại tiểu thư nhà họ Chu mà tôi từng biết." Giang Sắt đưa chân gẩy gẩy cánh hoa hồng trên mặt bể, "Đơn giản thôi, tôi đến đây để cho cô hai lựa chọn: Hai chị em cô và tên tội phạm có thể giết chết chị em cô bất cứ lúc nào, cô chọn đi."
Chu Minh Ly nhếch môi, cất lời mỉa mai, "Cô nghĩ cô vẫn là đại tiểu thư nhà họ Sầm sao? Cô có tư cách gì bảo tôi lựa chọn? Chỉ dựa vào mấy lời vớ vẩn vừa nãy của cô sao?"
"Tôi đúng là không có tư cách, nhưng chẳng phải tôi vẫn còn anh hai và nhà họ Sầm sao?" Giang Sắt nói tiếp, "Anh hai tôi luôn canh cánh trong lòng chuyện năm xưa, chỉ muốn đền bù cho tôi bất cứ lúc nào. Tôi cũng chẳng cần anh ấy quyết sống mái gì với nhà họ Phó, thậm chí cũng chẳng cần anh ấy lật đổ tập đoàn nhà họ Chu. Tôi chỉ cần bảo anh ấy nâng đỡ đứa em trai khác mẹ của cô, để cậu ta trở thành chủ nhân tương lai của nhà họ Chu, khiến cô và Chu Ấn Lân phải sống cuộc đời tầm gửi. Chẳng phải Chu Ấn Lân đã đánh đứa em trai kia của cô đến xuất huyết dạ dày hay sao? Cô đoán xem mẹ kế và đứa em trai cùng cha khác mẹ đó sẽ làm gì hai chị em cô?"
Sau khi mẹ Chu Minh Ly mất, ba cô ta đã cưới người vợ hiện tại. Bà mẹ kế này của cô ta bên ngoài thì giả vờ dịu dàng, nhưng thực chất là một người mưu mô, con trai bà ta chỉ nhỏ hơn Chu Ấn Lân một tuổi, thế nên lại càng tham vọng.
Chu Ấn Lân là đứa chẳng làm được gì ra trò, hở ra là lại đánh người, gây chuyện.
Chu Minh Ly nhờ Phó Uẩn đưa Chu Ấn Lân sang Úc, một mặt là để ngăn em trai gây chuyện ở trong nước, một mặt hy vọng Chu Ấn Lân sẽ được "mạ vàng" nhờ vào dự án hợp tác giữa Phó thị và Sầm thị ở Úc, làm bước đệm để thuận lợi trở về kế thừa tập đoàn Chu thị.
Mặt Chu Minh Ly lạnh như băng, "Nếu cô dám đụng vào Ấn Lân..."
"Sao tôi lại không dám??" Giang Sắt lạnh lùng ngắt lời cô ta, cười nói, "Cô cứ chờ đi, vài bữa nữa hẳn là em trai cô đã có thể trở về Bắc Thành với cô rồi."
Em trai chính là điểm yếu của Chu Minh Ly, cô ta cắn răng gằn từng chữ, "Cô đã làm gì Ấn Lân rồi?"
"Cô lo cái gì? Đây chỉ mới là món khai vị mà thôi." Giang Sắt ung dung đáp lại, "Cô và em trai yêu thương nhau như thế, nếu để em trai cô biết những chuyện mà Phó Uẩn đã làm, còn biết có khả năng Phó Uẩn sẽ giết cô, cô đoán xem cậu ta có liều mạng với anh ta để bảo vệ chị gái mình hay không? Hoặc là, nếu để Phó Uẩn biết được em trai cô đã biết hết những chuyện mà hai người đã làm, cô thử đoán xem liệu anh ta có giết em trai cô để diệt khẩu hay không?"
Thấy Chu Minh Ly trợn mắt trừng trừng, Giang Sắt cười tủm tỉm nói tiếp, "Cô tức tối cái gì? Tôi cũng đâu có nói mọi chuyện sẽ phát triển theo kịch bản này, vẫn còn có kịch bản thứ hai cho cô lựa chọn kia mà."
Chu Minh Ly không đáp lại, không nói không rằng nhìn Giang Sắt chằm chằm.
"Mục tiêu của tôi chỉ có Phó Uẩn, chỉ cần cô chịu giúp tôi, tôi sẽ không làm phiền đến cô và em trai cô, thậm chí tôi còn có thể giúp cô."
"Giúp tôi?" Chu Minh Ly mỉa mai, "Cô tốt thế cơ à?"
"Không phải cô rất thích Phó Uẩn sao? Cô có muốn trong mắt, trong tim Phó Uẩn chỉ có mỗi mình cô hay không? Tôi có cách để cả quãng đời sau này của anh ta chỉ có một mình cô, chỉ có cô chuyện trò cùng anh ta, chỉ có cô mới có thể tiếp xúc với anh ta, để cô trở thành duy nhất của anh ta."
"Còn về phần em trai cô, để cậu ta thuận buồm xuôi gió tiếp nhận tập đoàn Chu thị cũng chẳng phải chuyện gì khó." Giang Sắt chậm rãi bước lên bậc thang rời khỏi bể tắm, liếc Chu Minh Ly rồi nói, "Cô cũng biết rõ tính tôi mà, tôi đã hứa thì sẽ giữ lời, thế nên mấy ngày tới cô cứ suy nghĩ cho thật kỹ. Hôm nay tôi đã đến tìm cô, nghĩa là tôi đã chuẩn bị sẵn kế hoạch sau này. Nếu cô không sợ hy sinh tính mạng của cô và em trai cô thì cứ việc kể lại chuyện ngày hôm nay cho Phó Uẩn biết. Tin tôi đi, nếu Phó Uẩn biết cuộc nói chuyện giữa chúng ta, chắc chắn anh ta sẽ mong cô chết hơn ai hết."
...
Khi nghe Giang Sắt muốn tìm Chu Minh Ly nói chuyện, Trịnh Hoan vô cùng bất ngờ, bèn hỏi cô, "Cô ta là đồng loã với Phó Uẩn đấy, cô không sợ cô ta sẽ khai ra hết mọi chuyện với Phó Uẩn sao?"
Từ lúc vào tiểu học đến trước khi chia lớp ở cấp ba, Giang Sắt và Chu Minh Ly đều là bạn cùng lớp, ngày nào cũng chạm mặt nhau. Theo cách nói của Quách Thiển chính là mối nghiệt duyên của đối thủ không đội trời chung.
Hồi bọn cô còn bé, khi ấy nhà họ Chu vẫn chưa suy, còn kinh doanh phát đạt, Chu Minh Ly lúc nào cũng ấm ức ghen tỵ vì Giang Sắt lúc nào cũng áp đảo cô ta. Trong những cuộc thi mà Giang Sắt tham gia, gần như đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Chu Minh Ly.
Một đối thủ lớn lên với nhau từ nhỏ đôi khi còn hiểu rõ bạn hơn cả người thân ruột thịt.
Tựa như Chu Minh Ly biết nếu tranh của Giang Sắt bị hỏng, chắc chắn Giang Sắt sẽ chọn đến phòng tranh sơn dầu kia vào cuối tuần để vẽ lại một bức giống hệt bức cũ. Và Giang Sắt cũng biết rõ, chỉ cần lôi Chu Ấn Lân vào chuyện này, Chu Minh Ly chắc chắn sẽ e dè không dám làm càn.
Cô đã mất hơn nửa tháng để điều tra tất cả thông tin về Chu Ấn Lân, dĩ nhiên cô sẽ không để nó phí phạm.
Huống chi, khi nghe tin Phó Uẩn sẽ giết cô ta, Chu Minh Ly tuy có vẻ hơi sốc nhưng dường như lại không mấy bất ngờ.
Sao cô ta lại không biết Phó Uẩn là hạng người gì được chứ.
Lúc trước, có lẽ cô ta sẽ không nghĩ đến chuyện này, nhưng một khi ý nghĩ này bắt đầu nhen nhóm trong đầu, Giang Sắt tin chắc cô ta sẽ sinh lòng cảnh giác.
Quả nhiên, Chu Minh Ly không hề tiết lộ chuyện Giang Sắt đến spa gặp cô ta vào ngày hôm ấy.
Thậm chí, cô còn cùng Phó Uẩn dùng bữa chỉ sau hai ngày gặp mặt Chu Minh Ly, nhận lấy thiệp mời đính hôn do chính tay anh ta đưa tới, địa điểm tổ chức chính là nhà hàng xoay ở Bắc Thành kia.
Lúc Phó Uẩn đưa thiệp sang, còn trêu với Giang Sắt rằng, "Em cứ yên tâm, anh đã nói với Minh Ly rồi, nếu em đến tham dự lễ đính hôn của chúng tôi, cô ấy không thể và cũng sẽ không làm chuyện gì khiến em khó xử."
Giọng anh ta vẫn luôn dịu dàng lịch sự như mọi khi, nhưng cách dùng từ lại thể hiện rõ phong thái của một người nắm quyền.
Sau khi ông cụ Phó đổ bệnh nặng, mọi chuyện lớn nhỏ của tập đoàn Phó thị đều do anh ta quyết định.
Đây chính là sự tự tin và kiêu ngạo mà quyền lực mang đến.
Tiệc đính hôn được tổ chức vào ngày 12 tháng 4 của mười ngày sau.
Ánh mắt Giang Sắt hờ hững lướt qua cái tên trên thiệp mời, cô bỗng sên tiếng, "Tôi vẫn chưa biết hôm đó có rảnh hay không, thôi thì tôi cứ nhận thiệp trước vậy, vài ngày nữa tôi sẽ trả lời cho anh sau."
"Có đến hay không là do em quyết định. Nếu em đến được thì tốt, còn không chúng ta lại hẹn nhau một bữa cũng được." Phó Uẩn nghiêng người tới châm cho cô một tách hồng trà, dịu dàng nói tiếp, "Nghe nói tuần trước lúc quay về Đồng Thành, em bị người ta chặn lại trên máy bay?"
Hôm ấy, Lục Hoài Nghiên lên tận máy bay để bắt người, xung quanh còn biết bao nhiêu hành khách đang ngồi đó, trong đó hiển nhiên sẽ có người biết anh, tin đồn truyền đi cũng không có gì lạ.
Giang Sắt nâng tách trà lên, bình thản đáp lại, "Anh nói sếp Lục nhỏ sao? Ừ, hôm đó tôi và anh ta có chút chuyện không vui."
Giọng cô hờ hững, vẻ mặt không muốn nói thêm lời nào.
Phó Uẩn biết rõ tính cô hơn ai hết. Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã quyết tâm tập hai bài múa cùng một lúc, nhất quyết phải múa cho được bài Thiên nga đen kia mới chịu bỏ qua. Một khi cô đã quyết thì không ai có thể ngăn cản được.
Anh ta không hỏi nữa, đổi sang chủ đề khác, "Mấy hôm trước tôi có đến thăm ông cụ Lục, nghe giọng của ông ấy thì có vẻ như chuyện vui giữa nhà họ Lục và nhà họ Quan cũng sắp cận kề."
Giang Sắt khẽ gật đầu, giọng điệu vẫn lạnh nhạt, "Tôi cũng đã nghe anh hai nhắc tới. Rất tốt, nhà họ Quan và nhà họ Lục đều có thế lực ngang nhau, xem như là môn đăng hộ đối."
Ánh mắt Phó Uẩn đảo một vòng trên gương mặt cô rồi rời đi ngay.
Đến gần cuối bữa cơm, Chu Minh Ly bỗng gọi điện đến.
Phó Uẩn vốn định từ chối cuộc gọi, lại không ngờ cô gái ngồi đối diện bỗng đặt tách trà xuống, nói với anh, "Là Chu Minh Ly sao? Tôi có thể nói vài câu với cô ấy được không?"
Dường như không ngờ đến chuyện cô muốn nói chuyện với Chu Minh Ly, người đàn ông hơi chần chừ vài giây mới ấn nút nghe máy, đưa điện thoại sang cho cô.
Giang Sắt nhận lấy điện thoại, nhẹ nhàng cất giọng, "Tôi vừa nhận được thiệp mời từ Phó Uẩn. Có lẽ tôi sẽ không tham gia tiệc đính hôn của hai người, anh hai đang ở bên Úc của tôi tự nhiên lại vứt cho tôi bao nhiêu là chuyện. Tôi bận quá nên đành phải chúc mừng trước với cô một tiếng. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Khi nào rảnh tôi sẽ mang quà đến cho cô."
Người ở đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, rồi mới cất giọng nói lời "cám ơn" vô cùng thờ ơ.
Giang Sắt mỉm cười trả điện thoại lại cho Phó Uẩn, "Tôi còn có việc phải về trước, hai người cứ từ từ trò chuyện."
Phó Uẩn hơi khựng lại, "Để anh đi cùng em."
Anh ta đặt điện thoại lên tai, dịu dàng nói một câu "Lát nữa anh tìm em sau" rồi cúp luôn điện thoại.
Hai người sóng vai nhau bước xuống lầu, đúng lúc hoàng hôn đang dần buông, những tia nắng còn sót lại trải rộng ra như những mảnh lụa vắt ngang trên bầu trời, mặt trời như lòng đỏ trứng muối đỏ ối treo lơ lửng ở phía chân trời xa xa.
Ngay trung tâm đại sảnh của tầng một là một chiếc cửa xoay bằng kính.
Khi Giang Sắt gần đi tới cánh cửa xoay mới phát hiện có một đoàn người đang bước lên bậc thang bên ngoài.
Người đi đầu mặc âu phục đi giày da, trên tay trái vắt áo vest, đang nghiêng đầu lắng nghe người đi bên cạnh nói gì đó.
Lúc giẫm lên bậc thang cuối cùng, như có cảm ứng, anh bất ngờ dời tầm mắt, nhìn về phía đằng sau cánh cửa xoay.
Ánh mắt giao nhau trong một thoáng ngắn ngủi.
Giang Sắt thản nhiên quay mặt sang chỗ khác.
Bọn họ gần như cùng lúc bước vào cửa xoay, một người hướng vào trong, một người bước ra ngoài.
Ánh chiều tà như đang khiêu vũ theo từng nhịp xoay của cánh cửa, luồng không khí bên trong chuyển động tạo thành làn gió nhẹ nhàng lướt qua, nghịch ngợm vuốt ve sợi tóc bên má cô, đồng thời cuốn lấy vạt áo vest trên khuỷu tay anh.
Cứ thế, hai bóng hình điềm nhiên lướt qua nhau, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, bước chân cũng chẳng hề chậm lại lấy nửa nhịp.
***
Bể onsen của Chu Minh Ly tương tự thế này
*** Jeongie:
Giang Sắt muốn nói chuyện Chu Minh Ly qua cuộc gọi của Phó Uẩn, nhắc đến chuyện rắc rối ở Úc của anh hai mình là muốn ám chỉ đến Chu Ấn Lân, thứ hai là muốn để Chu Minh Ly biết Phó Uẩn quan tâm Giang Sắt như thế nào. Sắt Sắt đang chơi bài tâm lý với Chu Minh Ly đấy cả nhà. ^^