Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ

Chương 69

Bước ra khỏi cửa xoay, Phó Uẩn nhìn sang Giang Sắt đang đi bên cạnh, rướn môi nói, "Nhóm người vừa nãy là sếp Lục nhỏ và cậu hai nhà họ Quan, đang đi trong cửa xoay nên không tiện chào hỏi, chỉ đành hẹn lần khác gặp nhau rồi trò chuyện sau."

Giang Sắt thờ ơ đáp lại một tiếng.

Phó Uẩn đưa cô đến bãi đỗ xe, cất giọng dịu dàng chào tạm biệt rồi cầm điện thoại quay trở về.

Ánh mắt Giang Sắt rời khỏi bóng lưng của anh ta, đôi mắt hơi cụp xuống như chất chứa tâm sự. Khi cô định mở cửa xe, phía sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói vô cùng quen tai.

"Sắt Sắt."

Cô quay đầu nhìn lại, trông thấy một chiếc limousine quen thuộc vừa lái vào chỗ đậu xe ở phía chếch đối diện.

Cửa xe được mở ra, ông cụ bước xuống từ hàng ghế phía sau, dáng vẻ quắc thước đứng bên cạnh xe, ông nở nụ cười hiền từ nhìn cô.

Giang Sắt hơi sững người, ngay sau đó, cô vội bước sang mỉm cười chào một tiếng, "Con chào ông Lục ạ."

"Ông Lục ơi!!"

Câu chào "ông Lục" của cô cùng tiếng gọi "ông Lục" réo rắt kia gần như vang lên cùng một lúc. Bước chân Giang Sắt hơi khựng lại, ánh mắt nương theo hướng vừa phát ra âm thanh.

Quan Gia Di chống nạng, bước chân khập khiễng đi về phía ông Lục Hành Thu, đi cùng cô nàng còn có một bà lão có mái tóc hoa râm, khí chất cao quý.

Bà lão kia cất giọng đầy bất lực nhưng lại không giấu được vẻ cưng chiều, "Bảo con ngồi xe lăn thì con nhất quyết không chịu, mấy anh của con với Nghiên đã vào tới nhà hàng rồi mà con vẫn còn đang cà nhắc từng bước ở đây."

Quan Gia Di cười tít mắt, "Nhân vật chính đương nhiên phải lên sân khấu cuối cùng rồi. Hơn nữa, Nghiên với mấy ông anh nhà con chắc hẳn có rất nhiều chuyện để nói với nhau, mà những chuyện họ nói con lại chẳng hiểu gì, thế nên con cũng chẳng thèm đến sớm."

Linda lắc đầu, cùng Quan Gia Di thong thả đi lướt qua một chiếc xe Jeep đồ sộ, đang định lên tiếng chào ông cụ Lục, chợt phát hiện có một cô gái duyên dáng yêu kiều đang đứng bên cạnh ông.

Cô gái ấy trông rất xinh đẹp. Đứng giữa ánh hoàng hôn, cô tựa như đoá hoa nở giữa trời tuyết mùa xuân, lại giống như một ngọn lửa rực cháy trong băng.

Một vẻ đẹp lạnh lùng, trong veo nhưng cũng vô cùng hút mắt.

Linda chưa gặp Giang Sắt bao giờ, nhưng Quan Gia Di đã từng chạm mặt cô, cô nàng chào cô theo thói quen, "Chào cô Sầm."

Vừa mới dứt câu chào, cô nàng chợt nhớ đến tin đồn bế nhầm con giữa nhà họ Sầm và nhà họ Giang khi xưa, vội vàng sửa giọng, "Cô Giang."

Quan Gia Di là người vội vàng hấp tấp, vừa quýnh lên đã bất cẩn chống nạn lên một viên đá vụn, cả người lảo đảo suýt ngã.

Giang Sắt phản ứng nhanh như cắt, lập tức bước tới đỡ lấy cô nàng.

Quan Gia Di, "Cám ơn cô."

Sau khi chống nạng lại vững vàng, cô nàng quay sang giới thiệu với Giang Sắt, "Đây là Linda, bà ngoại của tôi."

Giang Sắt đã từng nghe đến cái tên Linda này.

Không phải chỉ vì bà là một nghệ sĩ dương cầm Hoa kiều nổi tiếng, mà còn là một vị bề trên đã từng quan tâm giúp đỡ Lục Hoài Nghiên rất nhiều trong khoảng thời gian anh du học ở Anh.

Biết bọn họ chuẩn bị đến nhà hàng xoay dùng bữa tối, Giang Sắt không muốn làm mất thời gian của mọi người, cô lễ phép chào Linda một tiếng, lại hàn huyên với Quan Gia Di vài câu, sau đó chào tạm biệt ông cụ Lục.

Bãi đỗ xe không phải là nơi thích hợp để trò chuyện, ông cụ Lục gật đầu rồi nói, "Về Bắc Thành rồi mà không chịu đến nhà thăm ông, vài bữa nữa con nhớ sang chơi với ông một hôm đấy."

Ông Lục Hành Thu gặp tai nạn bất ngờ ở nhà hát, tuy không có gì nghiêm trọng, nhưng mấy hôm nay người đến nhà thăm bệnh nhiều vô kể.

Phận là con cháu, lại còn là đứa cháu từng được ông cụ Lục quan tâm nhất, về tình về lý đúng là cô phải sang nhà thăm ông một lần.

"Dạ vâng ạ." Giang Sắt mỉm cười đáp lại, "Chiều mai con sẽ sang nhà cũ thăm ông, tiện đường mang đến cho ông một phần Phật nhảy tường của Trân Bảo Trai."

Xe của cô đỗ ngay gần đó, sau khi hẹn thời gian đến nhà thăm ông cụ Lục, cô chào tạm biệt mọi người rồi đi thẳng đến chỗ đỗ xe của mình.

Sau lưng thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện của ông Lục Hành Thu, bà Linda và Quan Gia Di, cái tên xuất hiện nhiều nhất trong câu chuyện của bọn họ chính là "Nghiên". Khi cô gái kia nhắc đến cái tên này, giọng nói mang theo tình cảm khó giấu.

Giang Sắt bình tĩnh mở khoá xe, nổ máy rồi rời đi.

Trên bàn ăn, ông Lục Hành Thu không hề nhắc chuyện mình gặp được Giang Sắt ở bãi đỗ xe. Trước đây Lục Hoài Nghiên không thích ông nhắc đến cô nhóc, bây giờ ông lại đang có ý muốn hợp tác Quan Gia Di với cháu trai nhà mình, thế nên lại càng không cần phải nhắc đến chuyện này.

Tuy nhiên, Quan Gia Di lại hào hứng kể lại chuyện xấu hổ của mình ở bãi đỗ xe.

"Cũng may là có cô Giang đỡ em, nếu không là em ngã sấp mặt rồi."

Mấy anh em Quan Thiệu Sùng trêu cô nàng vài câu, còn răn dạy em gái phải sửa ngay cái tính hấp ta hấp tấp của mình.

Quan Gia Di nhấp một ngụm nước trái cây, đôi mắt lúng liếng nhìn sang anh ba Quan Thiệu Lễ nhà mình, "Cô Giang xinh đẹp vô cùng, ngay cả người khó tính như Linda mà còn khen cô ấy không ngớt miệng. Anh ba này, anh cả và anh hai đều là hoa đã có chủ rồi, chỉ còn mỗi mình đồ ngốc là anh đây vẫn chưa thoát ế thôi. Có cần em giới thiệu cô Giang với anh không? Em đảm bảo cô Giang chính là mẫu người anh thích."

Quan Thiệu Lễ và Quan Gia Di cũng gần bằng tuổi nhau, anh ta không mấy ấn tượng về Giang Sắt, nghe thấy thế thì ngẫm nghĩ một hồi. Lúc anh ta định lên tiếng, Lục Hoài Nghiên đang ngồi bên cạnh Linda bỗng buông dao nĩa xuống, kéo khăn ăn trên đùi đặt lên bàn, nói khẽ, "Con xin phép ra ngoài hút điếu thuốc."

Trong nhà hàng xoay có khu vực hút thuốc, cách phòng riêng không xa. Sau khi anh ra ngoài, Quan Thiệu Đình cũng ra ngoài theo ngay sau đó.

Vừa bước vào phòng hút thuốc, Lục Hoài Nghiên rút một điếu thuốc ngậm hờ bên môi, châm lửa, rít mạnh một hơi.

Thoáng nhìn lướt qua bóng dáng của Quan Thiệu Đình, anh ném hộp thuốc lá sang, chậm rãi nhả ra một làn khói trắng, nói, "Thèm thuốc à?"

Quan Thiệu Đình ừ một tiếng, cũng châm một điếu, đi tới bên cạnh Lục Hoài Nghiên, trả lại hộp thuốc lá cho anh rồi nói, "Chẳng phải dạo trước cậu đã cai thuốc rồi sao? Sao bây giờ lại hút lại? Tôi thấy mấy ngày nay cậu hút còn nhiều hơn trước đây."

Điếu thuốc đầu tiên vào năm mười tám tuổi của Lục Hoài Nghiên chính là của Quan Thiệu Đình đưa cho.

Anh ta lớn hơn Lục Hoài Nghiên một tuổi, kinh nghiệm hút thuốc cũng hơn anh một năm.

Về chuyện hút thuốc, Quan Thiệu Đình thật sự rất phục Lục Hoài Nghiên. Người đàn ông này rất biết kiểm soát bản thân, cũng chưa bao giờ thấy anh nghiện bất cứ thứ gì. Ngay cả hút thuốc cũng thế, hai người đã chơi với nhau biết bao nhiêu năm, nhưng hiếm khi nào Quan Thiệu Đình thấy anh hút hai điếu liên tục trong một lần.

Nhưng mấy ngày gần đây, gần như mỗi lần hút thuốc là anh sẽ hút gần nửa hộp.

Lục Hoài Nghiên nghiêng đầu ngắm nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, thản nhiên đáp, "Dạo này bị thèm thuốc lại."

Hút hết một điếu, Quan Thiệu Đình đã thoả cơn thèm thuốc nên định quay về phòng, nhưng thấy Lục Hoài Nghiên đang tựa nửa người lên cửa sổ, không có ý trở lại phòng ăn, anh ta nhướng mày, "Cậu không về phòng sao?"

"Ừ, để tôi hút thêm một điếu nữa."

Quan Thiệu Đình nhìn anh một lúc, không nói thêm gì, xoay người rời khỏi phòng hút thuốc.

Anh ta vừa đi, Lục Hoài Nghiên rút thêm điếu thuốc thứ hai ra, chậm rãi nheo mắt lại giữa làn khói xám trắng.

Lúc nãy, là cô quay mặt đi trước.

Giống hệt như lúc trên máy bay khi quay về Đồng Thành năm ngoái, mặt cô lạnh như tiền, ánh mắt nhìn anh tựa như đang nhìn một người xa lạ.

Chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi mà cô đã có thể cắt đứt sạch sẽ như thế, trái tim cô đúng là sắt đá.

Nhưng anh lại không thể ép buộc cô, với cái tính kia của cô, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không bao giờ nương tình.

Lúc trước rời khỏi nhà họ Sầm cũng thế, bây giờ cắt đứt quan hệ với anh cũng vậy.

Nhà họ Sầm bắt cô trả lại tất cả mọi thứ hòng để cô khuất phục, nhưng cô thà ở trong một căn nhà xuống cấp, lái một chiếc xe rẻ bèo cũng không chịu cúi đầu.

Bướng đến độ khiến người ta giận sôi gan.

Quai hàm Lục Hoài Nghiên bạnh ra, anh bóp tắt điếu thuốc đã hút hết một nửa rồi ném vào gạt tàn, lôi điện thoại ra gọi vào một dãy số, "Đã điều tra ra chưa?"

Không biết người ở đầu bên kia nói gì, anh cất giọng lạnh lùng, "Tiếp tục điều tra, điều tra từng người mà cô ấy đã gặp, mỗi một cuộc điện thoại mà cô ấy đã gọi, điều tra hết cho tôi."

Anh không tin chuyện kết thông gia vốn chẳng đâu ra đâu của anh và Quan Gia Di lại là lý do khiến cô một hai đòi chia tay, nhất định vẫn còn nguyên nhân khác.

Cúp điện thoại, Lục Hoài Nghiên bước ra ngoài thanh toán xong xuôi rồi mới quay trở về phòng riêng.

Quan Gia Di đã nằm viện suốt mấy ngày liền nên không chịu ở nữa, bọn họ đành để cô nàng ở trong một căn biệt thự của nhà họ Quan ở Bắc Thành, mời hộ lý chuyên nghiệp đến chăm sóc 24/24 cho cô nàng.

Biệt thự kia chỉ cách nhà cũ của nhà họ Lục tầm mười phút lái xe.

Ông Lục Hành Thu bảo Lục Hoài Nghiên đưa Quan Gia Di về. Lục Hoài Nghiên đồng ý vô cùng dứt khoát, anh đích thân lái xe đưa Linda và Quan Gia Di về biệt thự.

Khi xe dừng lại trước biệt thự, Lục Hoài Nghiên quay sang nói với Linda, "Con muốn nói vài lời với Mia, chỉ mấy phút thôi."

Linda nghe thấy thế bèn nhìn sang Quan Gia Di, hỏi ý cô nàng, "Bà ngoại xuống trước gọi quản gia đẩy xe lăn đến cho con, con ở đây nói chuyện với Nghiên nhé?"

Tâm trạng rộn ràng cả một đêm nay của Quan Gia Di bỗng chốc trầm xuống.

Cô nàng đã lờ mờ đoán ra Lục Hoài Nghiên muốn nói gì với mình.

Ngẫm lại, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Quan Gia Di nghe anh nói về những lời đó. Tóm lại, anh nói mặc anh, cô đợi mặc cô, bọn họ không ai xen vào chuyện của ai.

Cô nàng cười nói với Linda, "Vâng, người cứ đi từ từ thôi, không phải vội. Con cũng có lời muốn nói với Nghiên."

Sau khi Linda xuống xe, Quan Gia Di cúi đầu vuốt nhẹ làn váy, khẽ hỏi Lục Hoài Nghiên, "Nghiên à, anh có thể ngồi cạnh em nói chuyện được không?"

Cả đêm nay anh chẳng thèm liếc nhìn cô nàng lấy một cái, bữa cơm tối nay là do cô nàng nhõng nhẽo với Linda nhờ bà sắp xếp. Kể từ sau khi Quan Gia Di xuất viện, anh cũng chưa từng đến thăm cô nàng.

Lục Hoài Nghiên bước xuống khỏi ghế lái, kéo cửa ngồi vào hàng ghế phía sau.

Anh bật đèn đọc sách ở ghế sau lên, nhìn sang Quan Gia Di, cất giọng bình thản, "Tôi thật sự rất biết ơn vì em đã cứu ông nội. Khi nghe ông nói em đã không màng nguy hiểm lao đến chắn ở trước mặt ông, cảm xúc đầu tiên của tôi là rất cảm kích. Nhưng theo sau đó là cảm giác phiền phức, bởi vì tôi biết hành động của em sẽ khiến ý nghĩ của ông nội tôi càng thêm mạnh mẽ hơn, mà chuyện này sẽ mang đến những rắc rối không đáng có cho tôi. Và khi ba mẹ của em, các anh trai em, và cả Linda không ngại ngàn dặm xa xôi mà chạy đến đây để lo cho em, em có biết tôi đã nghĩ thế nào hay không?"

Quan Gia Di lẳng lặng nghe anh nói, lặng thinh không lên tiếng.

"Tôi đang đau lòng vì một cô gái khác. Cô ấy cũng từng ở trong bệnh viện chờ người nhà đến giống như em, nhưng cô ấy đã chờ đợi trong vô vọng. Ngày hôm đó, đến ngay cả tôi cũng không ở bên cạnh an ủi cô ấy, cô ấy đã phải gánh chịu mọi đau đớn trong nỗi cô đơn đầy tuyệt vọng."

Đêm Giao thừa vừa qua, anh đã lấy hết những đoạn camera giám sát khi Giang Sắt ở trong bệnh viện vào bảy năm trước, xem hết từng đoạn một.

Nhìn thấy người nhà họ Sầm thong thả đi tới, nhìn thấy Quý Vân Ý nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng bệnh.

Nhìn thấy cô rút kim tiêm chạy ra đến phòng phẫu thuật, mặt đẫm nước mắt nhìn chằm chằm thi thể vừa được đẩy ra từ trong phòng mổ.

Nhìn thấy y tá bình tĩnh tiêm thuốc an thần cho cô, nhìn thấy cả người cô mềm oặt ngả vào lòng Sầm Minh Thục.

"Em đã nghe rõ chưa, Mia? Chỉ cần vừa bước vào bệnh viện kia, tôi sẽ nhớ đến cô ấy, dù người đang bị thương là em, dù người đang chịu đau đớn là em, nhưng người khiến tôi đau lòng cũng chỉ có cô ấy." Lục Hoài Nghiên chậm rãi nói, "Tôi chỉ quan tâm đến người mà tôi quan tâm, những người khác có sống chết thế nào tôi cũng chẳng buồn để ý. Ở bên tôi, em sẽ rất đau khổ, và tôi thậm chí sẽ chẳng quan tâm em đau khổ thế nào. Tôi chính là một người lạnh lùng vô cảm như thế, em đừng nên phí hoài cuộc đời của mình vào một người như tôi, và cũng đừng lấy một người đàn ông ra làm giấc mơ của mình. Giấc mơ của một người không nên bị ràng buộc bởi một người khác. Em hãy cố gắng chữa lành chân, sau đó quay về Anh tiếp tục theo đuổi giấc mơ thực sự của mình đi."

Quan Gia Di rủ hàng mi, cố giấu đi đôi mắt ngân ngấn nước.

"Mười năm trước anh cũng đã từng khuyên em đừng lãng phí thời gian vào anh, nhưng em không thể kiểm soát được bản thân mình, Nghiên à. Nếu có thể lựa chọn, em thật sự cũng không muốn thích anh đâu, em cũng muốn thích một người không bắt em chờ đợi, không để em đau lòng. Em cũng mong người em thích sẽ trân trọng tình cảm của em. Thế nhưng, em lại gặp anh."

Giọng cô nàng rất khẽ, "Mấy hôm nay trông anh không được vui, là vì cô ấy sao? Cô ấy có thích anh giống như anh thích cô ấy hay không?"

Trong khoang xe bỗng rơi vào im lặng.

Chẳng hiểu sao Lục Hoài Nghiên lại bắt đầu thèm thuốc.

Anh không trả lời câu hỏi của cô nàng, chỉ bình thản lên tiếng, "Ông nội rất thích em, nếu em đồng ý, tôi sẽ bảo ông nội nhận em làm cháu gái nuôi."

Vừa dứt lời, anh liền đẩy cửa bước xuống xe, chờ Linda dẫn quản gia đến, anh liền đi tới mở cốp xe ra, lấy nạng của Quan Gia Di đưa cho Linda.


Trước khi xuống xe, Quan Gia Di không cầm lòng được đã hỏi anh, "Anh có thể nói cho em biết cô ấy là ai không? Em sẽ không làm phiền cô ấy, em chỉ tò mò không biết cô ấy là người thế nào mà thôi."

Chẳng có ai mà không tò mò người trong lòng của người mình thích là kiểu người như thế nào.

Lục Hoài Nghiên nắm nhẹ tay nắm cửa xe, giọng nói thấm đẫm khói thuốc giờ đây đã khàn đi, "Sau này tôi sẽ đưa cô ấy sang Anh thăm em và Linda."

Sau khi Quan Gia Di và Linda đi vào biệt thự, Lục Hoài Nghiên vẫn không vội lên xe ngay.

Đêm xuân tĩnh mịch, lạnh buốt thấu xương.

Anh nhìn ánh trăng bàng bạc chảy xuống khắp mặt đường, tựa vào cửa xe thong thả rít hai điếu thuốc.

...

Bắc Thành đã bước sang tháng Tư, sắc xuân nồng nàn, mơ đã chín vàng.

Như đã hẹn trước, Giang Sắt sang nhà họ Lục thăm ông Lục Hành Thu.

Ông cụ có thói quen ngủ trưa, sau khi thức dậy thường dùng một chén canh bổ dưỡng.

Cô cố ý chọn đến thăm ông cụ vào đúng giờ này, hơn nữa còn mang theo một phần Phật nhảy tường đến.

Ông cụ bảo quản gia dọn chén canh bổ xuống bếp, ăn hết cả phần Phật nhảy tường mà Giang Sắt mang đến.

Đã lâu rồi Giang Sắt không đến thăm nhà, thế nhưng giữa hai ông cháu vẫn không hề xa lạ, cả hai ngồi trên sofa trong phòng khách nói chuyện gần một tiếng đồng hồ. Đến khi quản gia bước tới báo rằng có cô Quan đến chơi, Giang Sắt mới đứng dậy xin phép ra về.

Quan Gia Di chống nạn bước vào, trông thấy Giang Sắt thì hơi bất ngờ, vui vẻ cất giọng chào, "Chào cô Giang."

Giang Sắt cười đáp lại, "Chào cô Quan."

"Cô phải về sao?"

"Ừm, tôi còn có chút chuyện phải làm."

Quan Gia Di vốn còn định trò chuyện với Giang Sắt để làm quen, nghe cô nói thế, vẻ tiếc nuối thoáng lướt qua trên khuôn mặt, cô nàng chống gậy bước sang một bên, nói, "Ông Lục có nuôi một chú vẹt rất thú vị, tiếc là cô phải về rồi, nếu không chúng ta có thể cùng nhau tìm nó chơi."

Chú vẹt mà Quan Gia Di nhắc đến được ông Lục Hành Thu nuôi từ bốn năm trước, Giang Sắt chưa từng thấy nó, nhưng đã từng có cơ hội nghe nó nói chuyện.

Bước ra khỏi phòng khách, cô vừa rẽ sang hành lang dưới mái hiên, bất ngờ chạm mặt quản gia đang xách theo một lồng chim bước về phía này.

Ánh mắt cô vô thức lướt qua chú vẹt đuôi dài lam tía nghịch ngợm kia.

Quản gia chuyên chăm sóc vẹt biết Giang Sắt. Năm đó khi Giang Sắt bị vẹt mổ vào tay, chính ông là người đã xử lý vết thương cho cô. Gặp lại Giang Sắt, ông vội dừng bước, nhiệt tình chào một tiếng, "Chào cô Giang Sắt."

Giang Sắt cũng dừng bước, đang định chào lại, chú vẹt trong lồng bỗng nhiên vỗ cánh phành phạch, cất giọng kêu.

"Nhóc thù dai, nhóc thù dai của thằng nhãi con!"

"Nhóc thù dai, nhóc thù dai của thằng nhãi con!"

Tiếng kêu ồn ào bất thình lình vang lên khiến quản gia và Giang Sắt ngớ người.

Có lẽ nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, Quan Gia Di và ông Lục Hành Thu lục tụctừ trong nhà bước ra.

Ông cụ trông thấy Giang Sắt đứng sững người ngay hành lang, ông hơi nhướng mày, "Sắt Sắt, sao thế con?"

Giang Sắt định thần lại, đang định nói "Con không sao", không ngờ con vẹt đuôi dài kia lại vỗ cánh mấy cái, kêu to vài tiếng, "Đại tiểu thư! Đại tiểu thư của Lục Hoài Nghiên!"

Gió cuối xuân đã dần nhuốm chút ấm áp, mấy búp non trên cành cây cằn cỏi cũng đã bắt đầu duỗi người ra sau những cơn gió, chấm thêm chút xanh mơn mởn dưới ánh nắng dìu dịu sau trưa.

Tiếng vẹt lải nhải ồn ào đầy vui tai chầm chậm hoà tan trong cơn gió.

Giang Sắt nhấc mi mắt, nhìn sang ông cụ Lục, lễ phép nói, "Con không sao ạ, lần sau con lại đến thăm ông sau."

Giọng cô vô cùng điềm tĩnh, sắc mặt cũng chẳng mảy may xao động, cô vừa nói xong liền quay gót rời đi.

"Cô Giang à." Quan Gia Di gọi cô lại, chống nạng bước theo sau, vội vàng lên tiếng, "Tôi có thể nói với cô vài câu được không?"

Giang Sắt nhìn cô nàng, mỉm cười nói, "Xin lỗi..."

"Vậy để tôi đi lấy xe cùng cô nhé, tôi chỉ nói mấy câu thôi, bảo đảm sẽ không làm mất thời gian của cô." Quan Gia Di bướng bỉnh cất giọng, "Ông Lục ơi, con tiễn cô Giang rồi quay về ngay, ông chơi với vẹt trước đi nhé."

Chân cô nàng vẫn còn đang bó bột, chống nạng bước đi cũng khó khăn, thế nhưng cô nàng lại nhấc bước đi thẳng về phía trước như chẳng hề hấn gì.

Giang Sắt đuổi theo cô nàng, khi hai người men theo hành lang đi đến đình nghỉ mát bên cạnh hồ sen, cô nhẹ nhàng đỡ lấy Quan Gia Di, "Cô Quan à, chúng ta cứ nói ở đây đi, cô có gì muốn nói với tôi?"

Quan Gia Di đặt cây nạng sang một bên, ngồi xuống băng ghế dài trong đình nghỉ mát, khoé môi hơi cong lên, cô nàng lên tiếng, "Trước đây cô đã từng được đưa đến bệnh viện của nhà ông Lục đúng không?"

Giang Sắt hơi khựng lại, sau đó đáp, "Đúng vậy."

Quan Gia Di nghiêm túc quan sát gương mặt của Giang Sắt. Khi nghe thấy câu "Đại tiểu thư của Lục Hoài Nghiên", trong lòng cô nàng đã lờ mờ đoán ra, bây giờ lại nghe thấy câu trả lời này của Giang Sắt, cô nàng càng thêm tin chắc Giang Sắt chính là người trong lòng của Lục Hoài Nghiên.

Trái tim Quan Gia Di như bị ai đó bóp nghẹn.

"Hoá ra người Nghiên thích là cô, anh ấy không chịu nói cho tôi biết người mà anh ấy thích là ai, chỉ nói rằng sau này sẽ đưa cô sang Anh thăm tôi và Linda, không ngờ hôm nay tôi lại được gặp cô." Cô nàng mỉm cười, "Cô có biết vì sao tôi lại hỏi về chuyện cô đã từng nằm viện của bệnh viện nhà ông Lục không?"

Giang Sắt ngồi xuống bên cạnh cô nàng, "Lục Hoài Nghiên nói với cô à?"

"Ừm. Khi anh ấy nhìn thấy người nhà đến chăm sóc cho tôi, anh ấy lại nhớ đến cô, đau lòng vì cô." Quan Gia Di nhìn hồ sen trước đình, nhỏ giọng lên tiếng, "Anh ấy nói trước đây cô cùng từng nằm viện giống như tôi bây giờ, nhưng cô không đợi được người nhà của mình, ngay cả anh ấy cũng không ở bên cạnh cô. Anh ấy đau lòng vì đã để cô một mình chịu đựng mọi đau đớn."

Giang Sắt buông rèm mi, lẳng lặng nhìn hoa văn của miếng gạch lót sàn.

"Tuy tôi thật sự rất thích anh ấy, cũng muốn được lấy anh ấy, và gia đình tôi cũng rất mong hai nhà có thể kết thông gia, nhưng anh ấy chưa bao giờ đồng ý. Cô Giang à, xin cô đừng hiểu lầm anh ấy." Quan Gia Di lại nói tiếp, "Nếu tôi là nguyên nhân khiến hai người hiểu lầm, tôi thành thật xin..."

"Tôi không hiểu lầm anh ấy." Giang Sắt vội vàng lên tiếng trước khi cô nàng nói lời xin lỗi, "Cô cũng không làm gì khiến chúng tôi hiểu lầm, cô không cần phải xin lỗi vì tình cảm của bản thân."

Không hiểu sao, khi nghe thấy lời này của Giang Sắt lại khiến sống mũi Quan Gia Di cay xè, nước mắt lưng tròng.

Cô nàng hít mũi, "Vậy thì tốt rồi."

Nói rồi, cô nàng cầm cây nạng lên, cố tỏ ra thật thoải mái, "Thế tôi vào trong với ông Lục nhé."

Sau khi cô nàng trở vào nhà, Giang Sắt ngồi lại trong đình nghỉ mát một hồi lâu mới rời đi.

...

Đến tối, sau khi tắm xong, cô ngồi bên đầu giường, lẳng lặng nhìn chiếc vali đã dọn được một nửa đang nằm trong góc phòng.

Ánh trăng từ bên ngoài khung cửa sổ tràn vào phòng.

Không biết qua bao lâu, người đang ngồi bất động trên giường bỗng nhúc nhích, cô kéo ngăn kéo cuối cùng của hộc tủ đầu giường, lấy ra một rương da nặng trịch.

Giang Sắt mở nắp rương da, khẽ ngửi hương trầm nồng nàn và ấm áp ấy.

*** Jeongie:

Chắc hai đứa con tôi cũng không ngờ người bóc tin hẹn hò của hai đứa lại là con vẹt vô tri này. =)))
Bình Luận (0)
Comment