Mặt ngoài là dạy dỗ tiểu thiếp, kỳ thật là răn dạy Kỷ Đại nãi nãi.
Đáng tiếc một phen khổ tâm của Kỷ Hạo và Kỷ Nhị thái thái đều là đàn gảy tai trâu.
Kỷ Đại nãi nãi đánh cờ hiệu thăm bệnh, đi thăm tiểu thiếp nằm ở trên giường dưỡng thương, đuổi hết bọn hạ nhân ra ngoài, đóng cửa lại điên cuồng phun trào cùng tiểu thiếp.
Cái gì mà Kỷ gia vội vàng lấy lòng Trình Khanh.
Kỷ lão thái gia hồ đồ vân vân.
Kỷ Đại nãi nãi nói đến miệng khô lưỡi khô, tiểu thiếp ghé vào trên giường giả chết.
Miệng vết thương trên mông tiểu thiếp còn đau lợi hại đây, cũng không dám lại bồi Kỷ Đại nãi nãi cùng nhau tìm đường chết.
Tiểu thiếp còn muốn khóc.
—— đại nãi nãi vì sao lại cố ý đến trong phòng chính mình oán giận nha, nếu lại bị bắt quả tang, người bị đánh vẫn là chính mình!
Trên đời này người ngu xuẩn giống như Kỷ Đại nãi nãi cũng không tính là quá nhiều.
Tề gia huyện Vĩnh Dương có hối hận hay không?
Ít nhất Tề Duyên Tùng liền hối hận muốn chết.
Nhưng vẫn luôn ngạnh chống ngượng ngùng thừa nhận.
Mấy năm nay, Trình Khanh một bước lên trời, Tề Duyên Tùng lại mọi việc không thuận.
Mặt mũi gì đó căn bản không quan trọng, Tề Duyên Tùng biết hiện tại không có khả năng làm tỷ phu của Trình Khanh, nhưng có Trình Tuệ ở đó, hai nhà Tề, Trình đánh gãy xương cốt vẫn còn nối gân, Tề Duyên Tùng chuẩn bị định ăn nói khép nép đi bồi tội với Trình Khanh.
Kết quả Tề Duyên Tùng vừa mới chuẩn bị trộm rời đi huyện Vĩnh Dương, đã bị Tề lão gia dẫn người bắt trở về.
"Nghịch tử, có biết mất mặt xấu hổ hay không!"
Tề Duyên Tùng kêu khóc, "Cha, nhi tử cũng không muốn ngỗ nghịch cha, nhưng kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không cúi đầu, nhi tử cả đời cũng không ngóc được đầu, cha cũng không muốn nhi tử vẫn luôn ở nông thôn uất ức hèn nhát qua cả đời chứ?"
Tề lão gia cười lạnh: "Trình Khanh dù lợi hại như thế nào, cũng chưa tới trình độ một tay che trời, nếu con cũng có khả năng làm Trạng Nguyên như hắn, có vị quan chủ khảo nào sẽ ngăn cản con!"
Tề Duyên Tùng há hốc mồm.
Đạo lý này ai cũng biết.
Nhưng khả năng làm Trạng Nguyên là ai cũng có sao?
Tề Duyên Tùng thành thành thật thật thừa nhận chính mình không bằng Trình Khanh, Tề lão gia tức giận đến đánh Tề Duyên Tùng khựng lại, miễn cho Tề Duyên Tùng đi huyện Nam Nghi làm mất mặt xấu hổ.
Tề Duyên Tùng bị đánh đến hơi thở mong manh, Tề lão phu nhân đau lòng cháu trai, ở trong phòng rớt nước mắt, Tề lão gia tới thỉnh an lão mẫu thân, Tề lão phu nhân dùng khăn lau nước mắt:
"Nghe nói Tuệ nương sinh khuê nữ, con làm đại cữu, cũng nên đưa chút lễ vật đi kinh thành……"
Sắc mặt Tề lão gia đại biến, "Mẫu thân, nhi tử đã nói qua, cách Trình gia xa một chút, ngài coi như cháu ngoại gái đã chết non từ khi còn bé, Trình gia gặp nạn, chúng ta cách xa, Trình gia phú quý, chúng ta cũng không đi leo lên…… Mẫu thân, ngài dù thương tiếc cốt nhục của muội muội, cũng nên vì mấy chục người trên dưới Tề gia suy xét, tuyệt không thể dính lên Trình gia!"
Một bên là ngoại tôn nữ.
Một bên là mấy chục người Tề gia.
So sánh hai bên, ở trong lòng Tề lão phu nhân, tự nhiên là người sau phân lượng càng lớn hơn, cho nên lúc trước khi Tề Duyên Tùng muốn lui việc hôn nhân với Trình gia, Tề lão phu nhân biết rõ hành vi như vậy là bỏ đá xuống giếng, vì cùng Trình gia phủi sạch quan hệ, lão phu nhân vẫn cứ ngầm đồng ý.
Nhưng nay đã khác xưa, Tề lão phu nhân tâm tồn may mắn.
"Chúng ta không dính chỗ tốt của Trình gia, chỉ là đưa chút đồ cho Tuệ nương, cũng không được sao?"
Sắc mặt Tề lão gia dữ tợn, gân xanh trên trán chợt hiện, mồ hôi như mưa, làm như nhớ tới cảnh tượng cực khủng bố nào đó, hàm răng cũng phát run:
"Không được, sẽ chết người, ai dính lên một nhà kia, đều không thể sống."
Tề lão phu nhân trong lòng thất vọng.
Vẫn không được sao?
Tề lão phu nhân lại nhớ tới mấy năm trước, Tề lão gia đi xa nhà một chuyến, không biết bị cái gì dọa phá lá gan, về đến nhà liền bệnh nặng một hồi.
Không bao lâu sau, tin tức Trình Tri Viễn tham ô bạc tai sợ tội tự sát truyền trở về.
Bệnh của Tề lão gia càng nặng hơn.