Trình Khanh lần này đi kinh thành không biết khi nào mới có thể trở về, Ngũ lão gia và Lý thị đưa nàng đến bến đò, bọn học sinh thư viện Nam Nghi cũng đi đưa tiễn, còn có quan phụ mẫu địa phương.
Trên bến tàu có rất nhiều người, Trình Khanh còn nhìn thấy Kỷ Hạo.
Bên cạnh Kỷ Hạo còn có một phụ nhân trẻ tuổi, Trình Khanh chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt.
Dù cho không có Trình Khanh chống lưng, Hà Uyển cùng người Hà gia đấu đến cá chết rách lưới cũng sẽ không gả cho Kỷ Hạo.
Nghe nói Kỷ Hạo hiện tại có kiều thê, mỹ thiếp, còn có con vợ cả, con vợ lẽ…… Trình Khanh thực may mắn Trình Tuệ không gả cho Kỷ Hạo, dù Kỷ Hạo không một nam thừa tự hai nhà, đây cũng là một nam nhân do dự không quyết đoán, có lẽ Kỷ Hạo ở trong mắt người khác là nhi tử tốt, nam nhân tốt, lại rất khó thành một trượng phu tốt.
Tháng 5, thời tiết còn chưa đến mức nóng nhất, khí hậu hợp lòng người, đoàn người Trình Khanh đi đi dừng dừng, ở mùng chín tháng sáu tới Thông Châu.
Nàng đã xa kinh thành suốt chín tháng.
"Sư huynh!"
Trình Khanh đứng ở trên boong tàu vẫy tay.
Mạnh Hoài Cẩn ngẩng đầu trông lại, trên khuôn mặt thanh tuấn có ý cười.
"Tiểu lang và Mạnh đại nhân thực thân cận."
Hà Uyển cười nói.
Tiểu Bàn gật đầu, "Mạnh đại nhân rất hay giúp thiếu gia."
Hà Uyển nghe xong liền hiểu rõ trong lòng.
Người làm ăn phải ôm đoàn, phải thành lập thương hội, làm quan đương nhiên cũng cần ôm đoàn, Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn đều từ thư viện Nam Nghi đi ra, quan hệ hiển nhiên thân cận hơn vài phần so với người khác.
Bến tàu Thông Châu, chỉ có Mạnh Hoài Cẩn đang chờ, cũng đủ để thuyết minh rất nhiều vấn đề.
Ở khi Hà Uyển nói chuyện cùng Tiểu Bàn, Trình Khanh đã nhảy xuống boong tàu.
Mạnh Hoài Cẩn đi tới, cẩn thận đánh giá nàng: "Gầy hơn một chút, nhưng cũng cao hơn."
Cao hơn cũng không có vượt qua Mạnh Hoài Cẩn.
Trình Khanh nhìn Mạnh Hoài Cẩn, có rất nhiều lời định nói, cố tình ở bến tàu người đến người đi, thật sự không thích hợp nói chính sự, cũng chỉ có thể hàn huyên một chút, quan tâm Mạnh Hoài Cẩn ở kinh thành có ổn không.
Trình Khanh nói, Mạnh Hoài Cẩn liền nghe.
Trình Khanh vừa thấy chính là nghẹn hỏng rồi, đặc biệt có dục vọng được nói hết, Mạnh Hoài Cẩn đều kiên nhẫn đáp.
Triều đình phân tranh, từ trong miệng Mạnh Hoài Cẩn nói ra lại rất nhẹ nhàng, không đáng giá nhắc tới.
Sư huynh thật lợi hại.
"Sư huynh, nếu là ngươi đi Hoài Nam, nhất định làm tốt hơn ta."
Trình Khanh cảm khái.
Mạnh Hoài Cẩn nghiêm mặt nói, "Tiểu lang, ngươi nói như vậy liền quá tự coi nhẹ chính mình, dù cho ta đi Hoài Nam cũng sẽ không làm tốt hơn ngươi, sự kiện mà Hoàng Thượng làm đúng nhất chính là phái ngươi đi Hoài Nam cứu tế."
Di, chúng ta cũng không phải người ngoài, thổi phồng lẫn nhau như vậy thật sự tốt sao?
Trình Khanh ngoài miệng khiêm tốn, trong lòng vẫn rất cao hứng.
Mạnh Hoài Cẩn sẽ không nói dối lừa nàng, Mạnh Hoài Cẩn thật sự cho rằng nàng ở Hoài Nam làm thực tốt, có thể được Mạnh Hoài Cẩn tán đồng, bản thân Trình Khanh cũng rất có cảm giác thành tựu.
Loại cảm giác thành tựu thậm chí còn lớn hơn hoàng đế thăng quan ban thưởng.
Trình Khanh ở trước mặt Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy nhẹ nhàng, Mạnh Hoài Cẩn làm sao lại không phải chứ?
Nhìn thấy Trình Khanh, có thể khiến Mạnh Hoài Cẩn tạm thời quên quan trường bè lũ xu nịnh.
Mạnh Hoài Cẩn lúc ban đầu đọc sách, là vì cải thiện gia cảnh.
Sau lại vào học viện, học được càng nhiều lời dạy của thánh nhân, hắn tưởng chính là sau khi nhập sĩ thi triển năng lực tạo phúc một phương.
Hắn hiện tại muốn bảo trì sơ tâm không thay đổi, trên vai lại có quá nhiều trách nhiệm, Mạnh Hoài Cẩn vừa phải nỗ lực chiếu cố, vừa không quên sơ tâm, cũng muốn gánh trách nhiệm…… Con đường này thật sự rất khó.
"Sư huynh?"
Trình Khanh nhận thấy cảm xúc của Mạnh Hoài Cẩn hạ xuống, có chút khó hiểu.