Trung quân đại khái là trung quân, nhưng lá gan lại lớn không thể nghi ngờ, trước sau như một!
"Thôi, để tỳ nữ này của ngươi lưu tại trong cung mấy ngày, cùng ngự y chiếu cố vết thương của đại hoàng tử, đợi đại hoàng tử khỏi hẳn lại ra cung."
Hoàng đế giải quyết dứt khoát.
Trình Khanh sốt ruột……vậy nếu đại hoàng tử không khỏi hẳn, Tiểu Bàn chẳng phải là không được ra cung?
Trình Khanh còn định nói, Hoàng Hậu bỗng nhiên mở miệng: "Thương thế của đại hoàng tử tạm thời đã ổn định, không bằng để tiểu tỳ Trình gia này thuận tiện cũng khâu lại miệng vết thương cho những người khác một chút?"
Hoàng đế gật đầu, đồng ý kiến nghị của Hoàng Hậu.
Bảo Tiểu Bàn hỗ trợ trị thương, Tiểu Bàn mới mặc kệ ai là quan lớn, ai là quan nhỏ, đương nhiên muốn trị cho người quen trước.
Trình Khanh không bị thương, Tiểu Bàn quen thuộc nhất chính là Mạnh Hoài Cẩn.
Tiểu Bàn liền vì Mạnh Hoài Cẩn rửa sạch vết thương bên ngoài.
Trình Khanh đã sớm ở trong tấu chương đề cập đến thuật khâu lại này, hoàng đế nghe qua Cẩm Y Vệ hội báo, nói loại thuật khâu lại này có thể mở rộng ở trong quân.
Hoàng đế trước đó không cho là đúng, hôm nay tận mắt nhìn thấy Tiểu Bàn khâu lại cho đại hoàng tử, hiện tại đối với thuật khâu lại lại rất có hứng thú.
Hoàng đế có hứng thú xem, Tiểu Bàn tự nhiên phải ở tước mặt hoàng đế khâu lại cho Mạnh Hoài Cẩn.
Tiểu Bàn dùng vải bông chấm cồn chà lau miệng vết thương cho Mạnh Hoài Cẩn, vết máu khác trên cánh tay đều được rửa sạch sạch sẽ, chỉ có một chỗ nhỏ đỏ thắm, Tiểu Bàn lau rất nhiều lần cũng chưa rửa sạch được.
Mạnh Hoài Cẩn an ủi nàng, "Không ngại, đây là vết bớt từ khi Mạnh mỗ sinh ra đã có, ngươi chỉ cần khâu là được."
Tiểu Bàn nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói:
"Vết bớt này của đại nhân giống như một đám mây đỏ."
Tiểu Bàn cho rằng âm thanh của chính mình đủ nhỏ, đại điện yên tĩnh không tiếng động, kỳ thật mọi người đều nghe được rành mạch.
Hiền tần hai tay giao nắm, chuỗi ngọc cầm trên tay vô thức bị kéo đứt, hạt châu lăn xuống đầy đất, Hiền tần lẩm bẩm nói: "…… cánh tay Mạnh đại nhân, thế nhưng cũng có vết bớt mây đỏ?"
Âm thanh nỉ non này của Hiền tần, mọi người tự nhiên đều nghe được.
Trình Khanh nháy mắt khẩn trương.
Mạnh sư huynh có bớt không kỳ quái, kỳ quái chính là Hiền tần nói "cũng có", Trình Khanh không khỏi suy nghĩ, ngoại trừ Mạnh Hoài Cẩn, chẳng lẽ Hiền tần còn biết người khác có bớt mây đỏ sao —— bớt cũng có thể bán sỉ sao?!
Thân mình Hoàng Hậu quơ quơ, miễn cưỡng chính mình đứng vững không mất tư thái.
Phúc Trinh Trưởng công chúa ẩn ẩn có loại dự cảm bất hảo: thái độ Hiền tần hôm nay khác thường.
Tầm mắt hoàng đế sắc bén như kiếm, hỏi Tiểu Bàn: "Là bớt mây đỏ như thế nào?"
Hoàng đế bỗng nhiên mở miệng, Tiểu Bàn hoảng sợ, thiếu chút nữa khâu nhầm.
Ai nha, chính mình vừa rồi thế nhưng đã nói chuyện sao?
Tiểu Bàn không biết chính mình có nên tiếp tục khâu hay không, bớt mây đỏ chính là bớt mây đỏ nha, không thể đề cập đến sao……
Hoàng Hậu tiến lên một bước giải vây cho Tiểu Bàn, "Bệ hạ, thần thiếp có hơi chút không khoẻ, có thể mang theo nhóm cung quyến lui ra hay không?"
Trong lòng Trưởng công chúa bất an, cũng kiệt lực duy trì ý kiến của Hoàng Hậu, hơn nữa còn khuyên bảo hoàng đế cùng rời đi, lý do là hoàng đế bệnh nặng mới khỏi, không nên quá mức mệt nhọc.
Vì khuyên hoàng đế cùng rời đi, Trưởng công chúa còn hiếm thấy tán đồng đề nghị của Trình Khanh, muốn đưa Tiểu Bàn đến ngự y viện.
Các ngự y dám nhất trí phản bác Trình Khanh, lại không dám phản bác Trưởng công chúa, đối với đề nghị của Trưởng công chúa là giận mà không dám nói gì.
—— bảo một tỳ nữ truyền thụ tài nghệ cho bọn họ? Quả thực là ném hết mặt mũi tổ tông!
Hoàng đế không những không có đánh mất nghi ngờ, ngược lại càng tìm tòi nghiên cứu hơn.
"Ngươi nói một câu, là bớt mây đỏ như thế nào, nếu nói sai, trẫm thứ ngươi vô tội!"
Tiểu Bàn thình thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, "Liền, chính là bên trong cánh tay Mạnh đại nhân, có một vết bớt màu đỏ to bằng đồng tiền, trông giống một đám mây……"
Mạnh Hoài Cẩn không nhịn được cúi đầu nhìn về phía cánh tay của mình.