"Lục thúc gia, thúc gia đừng nghĩ, loại sự tình này không dựa vào một phi tần hậu cung định đoạt, chúng ta vẫn nên suy nghĩ một chút, nếu thân thế Mạnh sư huynh bị cho hấp thụ ánh sáng, đối với Hoàng Hậu nương nương và Mạnh sư huynh sẽ có ảnh hưởng gì."
Trình Lục lão gia đối với lo lắng của Trình Khanh cũng không để ý: "Mạnh Hoài Cẩn là người Cố gia, chuyện này nói nghiêm trọng một chút là khi quân, nếu Hoàng Hậu giấu diếm, liền phạm vào tội khi quân. Nhưng mặt khác, nam đinh Cố gia là trung liệt chết trận sa trường, bọn họ lại không phải phạm nhân, Mạnh Hoài Cẩn có phải người Cố gia hay không, đối với triều đình không có uy hiếp, hoàn toàn có thể việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không…… Cháu và Mạnh Hoài Cẩn một hai phải đẩy sự tình lên tới độ cao triều đình, vì sao không biến nó thành việc nhà?"
Cố gia chính là chết ở trên chiến trường, không phản quốc không thông đồng với địch, Cố gia không người nối nghiệp, tước vị Cố hầu mới bị triều đình thu hồi.
Hiện tại Cố gia tìm về cháu trai bị "Thất lạc", triều đình hẳn nên để tước vị Cố hầu cho Mạnh Hoài Cẩn kế thừa, mới có thể an ủi anh linh của trung lương.
Trình Lục lão gia thu hồi thất vọng, không nhịn được muốn cười: "Vị Hiền tần nương nương trong cung kia, có lẽ thật đã giúp đỡ không ít!"
Tuy rằng ở sau khi Cố hầu chết, Hoàng Thượng chia tách nhóm bộ hạ cũ của Cố hầu xếp vào các quân đội khác của Đại Ngụy, nhưng "quân Cố gia" năm đó thanh thế không kém phủ Nghiệp Vương quân Tây Bắc.
Trình Khanh bị Trình Lục lão gia nói nhiệt huyết sôi trào.
Một già một trẻ nhìn nhau cười, cười cười, không thể không đối mặt với hiện thực.
Làm Hoàng Thượng thừa nhận thân phận của Mạnh Hoài Cẩn, trả lại tước vị Cố gia cho Mạnh Hoài Cẩn, người ngoài là hoàn toàn giúp không được gì, muốn phải xem Mạnh Hoài Cẩn và Hoàng Hậu thao tác như thế nào —— Hoàng Hậu có biện pháp biến chuyện này thành "chuyện nhà" hay không?
Trình Khanh cảm thấy chính mình hẳn nên tin tưởng Hoàng Hậu.
Thừa Bình năm thứ 3, Tiêu Vân Đình đã tìm tới Mạnh Hoài Cẩn, Hoàng Hậu nhịn tám năm không có tương nhận cùng Mạnh Hoài Cẩn, há dung Trưởng công chúa và Hiền tần dễ dàng phá hư? Trưởng công chúa ra chiêu, Hoàng Hậu nhất định có kế sách ứng đối!
Trình Lục lão gia rời đi, Trình Khanh gọi chủ tớ Thi Thi tới.
"Ý tưởng của ngươi, ta đã nghe Uyển nương nói, hai chủ tớ các ngươi ngày mai hãy ra khỏi thành rời kinh đi, Thái Hậu hoăng thệ, tam hoàng tử phi vừa là cháu dâu vừa là cháu ngoại, phải để tang, không rảnh lo tìm các ngươi gây phiền toái. Tây Bắc đang đánh giặc, chủ tớ hai người các ngươi liền nam hạ đi, ta sẽ cho người giúp các ngươi làm hộ tịch…… việc ta có thể làm giúp các ngươi chỉ có như vậy, các ngươi có thể sống cuộc đời chính mình muốn hay không, chỉ có thể dựa vào chính mình!"
Thi Thi quỳ gối, cùng Hồng Tiêu dập đầu nhau cho Trình Khanh.
"Ân tình của đại nhân, nô không thể hồi báo, nếu ngày nào đó đại nhân có địa phương cần dùng đến nô, nô nguyện tan xương nát thịt tương báo!"
Trình Khanh cười cười, nghiêm mặt nói: "Thật vất vả mới có thể sống sót, đừng động một chút liền nói cái gì tan xương nát thịt, sống cho tốt, nhớ kỹ những lời ngươi nói với Uyển nương, mười phần hứa hẹn ngươi có thể làm được hai ba phần, đã là báo ân cho ta!"
Hà Uyển cảm thấy Trình Khanh có biện pháp tốt hơn.
Trình Khanh đích xác có.
Nhưng mà biện pháp tốt hơn, không phải kêu khẩu hiệu là có thể thực hiện được, đặc biệt là thân phận Thi Thi đặc thù, sự tình do Thi Thi tới chủ đạo, rất nhiều người đều theo bản năng mang theo thành kiến.
Nếu muốn thay đổi thành kiến của người khác, Thi Thi cần làm ra chút việc thật sự đã, sự thật thắng hùng biện, nếu Thi Thi thật có thể làm được sự tình nàng miêu tả với Hà Uyển, người khác sẽ không lại nhìn nàng như "kỹ nữ".
An bài cho chủ tớ Thi Thi rời kinh, Trình Khanh cũng coi như giải quyết xong một cọc tâm sự.
Đại hoàng tử tạo phản, gia đinh Trình gia lại đã chết một người.