"Đi lấy nước!"
"Mau cứu hoả, cứu hoả!"
"Hài tử, hài tử vẫn còn trong phòng."
Nửa Lan Châu đều lâm vào hỗn loạn.
Bên ngoài đang cứu hoả, Tiêu Vân Đình đang phát sốt, cả người nóng bỏng.
"Thế tử ——"
Thiền Y lo lắng.
Tiêu Vân Đình sốt đến đầy mặt đỏ bừng, có một loại đẹp kinh tâm động phách.
Hắn cố sức nâng mí mắt lên, "Bên ngoài làm sao vậy?"
"Thế tử, thành tây nổi lửa."
Tiêu Vân Đình khụ lên: "…… Là Agoura."
Hôm nay chưa chém chết Agoura, tất bị đối phương trả thù.
Lúc này nên do Tiêu Vân Đình tọa trấn chỉ huy, ứng đối nguy cơ, cố tình hắn sốt đến mơ hồ, hạ bất luận quyết định gì đều sợ sai.
Tiêu Vân Đình nhanh chóng quyết định phân phó Thiền Y:
"Đi gọi Trình Khanh tới!"
Trình Khanh vừa nghe nói thành tây nổi lửa, liền biết Agoura bắt đầu trả thù, thời cơ nghĩ cách cứu viện Lê lão nhân tới, nàng đang cùng Tiểu Bàn và Võ Nhị phân tích Cốc Hoành Thái có thể hỗ trợ hay không, Thiền Y nói thế tử cho mời, Trình Khanh lập tức muốn mắng má nó.
Tên chó Tiêu Vân Đình kia là cảm thấy thích khách Agoura phái tới quá lợi hại, muốn thỉnh nàng đi qua chia sẻ nguy hiểm?
Trong lòng Trình Khanh chửi má nó, trên hành động lại rất phối hợp, đưa cho Tiểu Bàn và Võ Nhị một ánh mắt trấn an: "Nếu lửa đốt đến nơi đây, hai ngươi đừng ngây ngốc, nên chạy liền chạy."
Nên chạy liền chạy, nên sấn loạn cứu người liền cứu người.
Có thể cứu mới cứu, không thể cứu đừng đáp chính mình vào.
Tiểu Bàn và Võ Nhị theo Trình Khanh lâu nhất, có thể nghe hiểu ngữ ý chân chính của Trình Khanh.
Thiền Y đưa Trình Khanh tới chỗ ở của Tiêu Vân Đình, Tiêu Vân Đình đã từ trên giường ngồi xuống ghế, hắn mặc quần áo chỉnh chỉnh tề tề, tóc cũng chải vuốt chỉnh tề, ngoại trừ sắc mặt đỏ không nhìn ra chút dị thường nào.
Kỳ thật Tiêu Vân Đình cả người đều mau bốc cháy lên.
Trong phòng chỉ có ba người Tiêu Vân Đình, Trình Khanh và Thiền Y.
Tiêu Vân Đình bảo Trình Khanh ngồi xuống:
"Thiền Y, từ giờ trở đi, ngươi nghe Trình Khanh chỉ huy, Trình Khanh bảo ngươi làm cái gì, ngươi liền làm cái đó, thẳng đến khi bổn thế tử hủy bỏ mệnh lệnh, thành Lan Châu giao cho Trình Khanh quản!"
Trình Khanh khẽ nhếch miệng.
Tên Tiêu Vân Đình chó má này……thật đúng là yên tâm nàng nha?
Nếu giao cho nàng quản, nàng sẽ lập tức hạ lệnh thả Lê lão nhân ra.
Bỏ đi, có thể là tên thế tử chó này đang thử nàng.
Tiêu Vân Đình cho rằng Trình Khanh tưởng thoái thác, lập tức cười lạnh: "Tối nay Agoura sẽ phái người tới ám sát ta, bổn thế tử có thể chết, nhưng nếu ta chết, thành Lan Châu cũng xong, đại quân Agoura đột phá phòng tuyến Tây Bắc tiến quân Trung Nguyên, ngươi sẽ không trốn thoát, người nhà của ngươi cũng không trốn thoát, Trình Khanh, chính ngươi nghĩ kỹ đi!"
Tiêu Vân Đình thực chó, nhưng hắn chó có tự tin.
Đây là nam nhân có thể ngăn trở đại quân Bắc Tề.
Tiêu Vân Đình chết, đối với Trình Khanh không thấy được hữu ích, nhưng đối với toàn bộ thành Lan Châu, thậm chí là phòng tuyến Tây Bắc khẳng định là tổn thất thật lớn.
Trình Khanh cắn răng: "Thiền Y, sai người dỡ phòng ở bốn phía phủ đệ xuống, càng nhanh càng tốt, không lưu vật che lấp cho thích khách Bắc Tề, không cho hỏa thế lan tràn đến tận đây. Thứ hai, phái người bảo hộ Nghiệp Vương và vương phi, tránh cho bọn họ thích khách bắt cóc biến thành con tin, thứ ba, thành tây nổi lửa, cứu hoả rất nhiều, tăng cường tuần tra phương hướng khác, cảnh giác người Bắc Tề giương đông kích tây!"
Trình Khanh hạ ba mệnh lệnh liên tục, Thiền Y thấy Tiêu Vân Đình nhẹ nhàng gật đầu, cũng không hề nghi ngờ đi chấp hành mệnh lệnh.
Không thể không nói, Thiền Y cô nương này thực sự làm cho người ta thích, nếu Tiêu Vân Đình ngay từ đầu mang theo trên người, tỳ nữ tiếp xúc cùng Trình Khanh là Thiền Y mà không phải Tiểu Kế, Trình Khanh và Tiêu Vân Đình sẽ không nháo cương đến như vậy.
Lúc này nói cái gì cũng đã chậm.
Giữa hai người bị chắn mạng người và chuyện khác, Trình Khanh không tín nhiệm Tiêu Vân Đình, Tiêu Vân Đình cũng không tín nhiệm nàng.
Tiêu Vân Đình nghi ngờ nhân phẩm Trình Khanh, nhưng lại tín nhiệm năng lực nàng, hắn lại có thể giao quyền chỉ huy cho Trình Khanh…… Trình Khanh muốn hỏi vì sao, phát hiện Tiêu Vân Đình ở trên ghế đã không chịu đựng nổi, vươn một bàn tay tới bắt tay vịn ghế dựa, một cái tay khác lại móc khăn gấm ra, đè lại miệng mũi ho khan.
Khe hở ngón tay Tiêu Vân Đình có vết máu màu đỏ tràn ra.