Bệnh của Tiêu Vân Đình nghiêm trọng như vậy sao?
Tiêu Vân Đình lau khô vết máu nơi khóe miệng, nhét khăn gấm vào trong tay áo, làm xong hết thảy việc này, cả người phảng phất giống như hư thoát nửa nằm ở trên ghế, đôi mắt cũng nhắm lại.
Trình Khanh chần chờ trong chốc lát, thấy bên ngoài trước sau không có người tiến vào hầu hạ, vẫn đứng dậy đổ một chén nước cho Tiêu Vân Đình.
Nàng bưng ly nước đi đến bên người Tiêu Vân Đình, kêu tên Tiêu Vân Đình không phản ứng, không nhịn được duỗi tay đi kiểm tra mạch đập Tiêu Vân Đình, Tiêu Vân Đình bỗng nhiên duỗi tay bóp lấy cổ Trình Khanh.
"Ngươi, ngươi điên rồi ——"
Tay Tiêu Vân Đình thực gầy, nhưng lực tay lại rất lớn, kéo Trình Khanh lại gần trước mặt chính mình:
"…… Ngươi có phải muốn giết ta hay không?"
Hắn vừa nói, khóe miệng lại tràn ra tơ máu, "Trình Khanh, ngươi đến tột cùng là ai, vì sao đám nghịch tặc Chương tiên sinh kia sẽ để ý ngươi, ngươi không phải nhi tử Trình Tri Viễn, ngươi là ai?"
—— lão nương không phải nhi tử Trình Tri Viễn, lão nương là nữ nhi của Trình Tri Viễn!
Mặt Trình Khanh đều nghẹn tím, tay sờ đến chốt mở nỏ, định bắn một mũi tên tới Tiêu Vân Đình.
Tiêu Vân Đình lập tức ý thức được nàng muốn làm cái gì.
Hắn một tay bóp cổ Trình Khanh, một tay khác kiềm trụ chốt mở nỏ tiễn Trình Khanh giấu ở dưới tay áo.
"Thích khách ám sát bổn thế tử có rất nhiều, ngươi là kẻ vụng về nhất."
Nàng là tưởng ám sát Tiêu Vân Đình sao?
Rõ ràng là tưởng tự bảo vệ mình!
Trình Khanh rốt cuộc phát hiện, tay Tiêu Vân Đình thực nóng, tên chó này sốt đến mơ hồ.
Nàng càng ngày càng thiếu oxy, hô hấp không thuận, một chân đá về phía hạ thân Tiêu Vân Đình, bàn tay Tiêu Vân Đình đột nhiên dùng sức, chân Trình Khanh liền mềm như bông không có sức lực.
Trình Khanh đã sớm làm tốt chuẩn bị thản nhiên nghênh đón tử vong.
Nàng nghĩ tới chính mình bị cẩu hoàng đế xử tử.
Nghĩ tới chính mình độc phát thân vong.
Nghĩ tới phòng tuyến Tây Bắc không thủ được, chết ở dưới gót sắt đại quân Bắc Tề.
Duy độc không nghĩ tới sẽ bị tên chó Tiêu Vân Đình này bóp chết ——
Hít thở không thông sẽ làm người bị mơ hồ, Trình Khanh thấy miệng Tiêu Vân Đình khép khép mở mở, giống như đang nói cái gì, nhưng nàng đã nghe không rõ.
Lỗ tai ong ong vang.
Ý thức bắt đầu mơ hồ.
Ngay khi Trình Khanh cho rằng chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, áp lực trên cổ đột nhiên buông lỏng, không khí mới mẻ một lần nữa theo miệng mũi rót vào trong phổi, có thể thống khoái hô hấp cảm giác quá hạnh phúc.
Sinh mệnh trân quý như thế, Trình Khanh vẫn là muốn sống!
Tiêu Vân Đình nửa kiềm chế Trình Khanh ở trong ngực, Trình Khanh thực gầy, cũng có chút không giống nhau…… Tiêu Vân Đình áp xuống cảm giác khác thường, ngẩng đầu đi xem hắc y nhân từ trên nóc nhà phá ngói vào.
"Ngươi rốt cuộc cũng chịu hiện thân, Mạnh Hoài Cẩn có phải phái ngươi bảo hộ Trình Khanh hay không, chỉ có khi Trình Khanh bị nguy hiểm đến sinh mệnh, ngươi mới có thể cứu giúp."
Tiêu Vân Đình đang bị Hình thúc chỉ kiếm vào, nhưng hắn một chút đều không sợ, bởi vì hắn hiện tại đứng ở điểm cao đạo đức, muốn mắng cứ mắng: "Nếu hôm nay đuổi giết Agoura, ngươi chịu ra tay, Agoura vừa chết, nguy cơ của Tây Bắc liền được giải trừ, Mạnh Hoài Cẩn ngày nào đó đăng cơ, liền có thể kê cao gối mà ngủ, ngươi vì sao không ra tay?"
Trình Khanh chậm rãi khôi phục hô hấp.
Nàng cũng thấy được Hình thúc.
—— là Mạnh sư huynh.
Sư huynh quá ngốc.
Tây Bắc nguy hiểm, kinh thành đồng dạng cũng nguy hiểm.
Đặc biệt là cẩu hoàng đế dán bố cáo như vậy, chiêu cáo thiên hạ, nói sư huynh là hoàng trưởng tử…… Người khác khẳng định sẽ không bỏ qua cho sư huynh!
Đối mặt với chất vấn của Tiêu Vân Đình, Hình thúc lạnh nhạt chống đỡ.
Tiêu Vân Đình chất vấn Hình thúc vì sao không ra tay, Hình thúc muốn hỏi Tiêu Vân Đình có phải đầu óc hồ đồ hay không.
Mỗi người đều có trách nhiệm của chính mình, Tiêu Vân Đình phải về Tây Bắc đoạt quyền, vậy nên bảo vệ tốt thành Lan Châu, hắn là thế tử Nghiệp Vương, về sau sẽ kế thừa vương vị, bảo vệ biên cương chính là ý nghĩa tồn tại của phủ Nghiệp Vương.