Chỉ là khó tránh khỏi sẽ lưu lại chút di chứng đi đứng không tốt.
Đi đường ảnh hưởng không lớn, lên ngựa đánh giặc có hơi chút khó.
Đào Bất Ngôn còn an ủi Nghiệp Vương: "Vương gia không cần lo lắng, Đào mỗ nghe nói Nhị công tử dưới gối Vương gia cung mã thành thạo, Vương gia không đánh giặc, Nhị công tử có thể thế phụ thân xuất chinh, Vương gia có người kế tục!"
Đào Bất Ngôn thật là cái hay không nói, nói cái dở, đừng nói Nghiệp Vương muốn giết hắn, ngay cả Nghiệp Vương phi ôn nhu cũng không dung được hắn.
Đáng tiếc hắn cố tình là người duy nhất có thể giải độc cho Nghiệp Vương, Nghiệp Vương và vương phi cần phải nhẫn nại.
Đào Bất Ngôn vạch chăn đắp trên người Nghiệp Vương ra, nhìn miệng vết thương, lẩm bẩm tự nói: "Đáng tiếc sư huynh đã chết, nếu không ta giải độc, sư huynh điều trị cho Vương gia, hai sư huynh đệ chúng ta liên thủ, Vương gia cũng có khả năng lại lên ngựa giết địch."
Nghiệp Vương phi rốt cuộc không nhịn được, hạ giọng giận mắng: "Ngươi rốt cuộc có giải độc hay không?"
Đào Bất Ngôn xoa xoa tay, "Độc ta có thể giải, nhưng Vương gia giải xong độc, tánh mạng của Đào mỗ liền khó giữ được, Vương gia không bằng trước giúp Đào mỗ làm một chuyện, giải quyết nỗi lo về sau của Đào mỗ, khi đó dù cho Vương gia có giết Đào mỗ, Đào mỗ cũng chết có ý nghĩa."
Nghiệp Vương bị độc tra tấn, khí khái anh hùng trên người tiêu tán hơn phân nửa, làm người thêm vài phần tối tăm.
"Ngươi muốn bổn vương làm cái gì, nói nghe xem. "
"Đào mỗ muốn Vương gia tiên hạ thủ vi cường. Tiêu thế tử sớm muộn gì cũng sẽ giết cha, Vương gia cũng là bất đắc dĩ tự bảo vệ mình."
Nghiệp Vương phi hoảng hốt.
Tiêu Vân Đình dù sao cũng là nàng hoài thai 10 tháng sinh ra, nàng còn chưa có nghĩ tới làm Tiêu Vân Đình chết!
"Ngươi, ngươi có thể nào……"
Nghiệp Vương cũng kỳ quái: "Ngươi làm Vân Đình chết, là mệnh lệnh của Agoura? Agoura có thể cho ngươi phú quý và quyền thế, bổn vương cũng có thể cho ngươi, vì sao ngươi phải khăng khăng một mực làm việc cho Agoura!"
Đào Bất Ngôn cúi đầu cười lạnh.
Hắn đâu chỉ muốn Tiêu Vân Đình chết, mọi hoàng tộc họ Tiêu đều đáng chết, chờ Tiêu Vân Đình chết, Nghiệp Vương cũng phải chết.
Đương nhiên, Đào Bất Ngôn sẽ không nói cho Nghiệp Vương chân tướng.
"Tiêu thế tử khóa xương tỳ bà ta, nhốt ta trong thủy lao, cướp đi vật ta yêu thích, hại chết sư huynh ta, Đào mỗ muốn hắn chết có gì kỳ quái? Vương gia, người trên đời này, không phải mỗi một cái đều sẽ cúi đầu trước phú quý hoàng quyền, thứ Đào mỗ muốn, ngay cả Agoura cũng không cho được."
Nói cách khác, người này cũng không chịu Agoura chỉ huy?
Đào Bất Ngôn phụng mệnh lệnh Agoura tới ám sát Tiêu Vân Đình, Nghiệp Vương sẽ kiêng kị hắn.
Đào Bất Ngôn ngay cả mệnh lệnh của Agoura cũng không nghe, kiêng kị của Nghiệp Vương lại tăng lên vài phần!
"Nhi tử của bổn vương, bổn vương hiểu biết, nếu hắn dễ bị ám sát như vậy, sẽ không còn sống trở lại Tây Bắc. Hắn hiện tại nắm quyền cao, bổn vương cũng không động được hắn."
Ý tứ của nghiệp Vương là giải độc trước, chờ chính mình trọng chưởng quyền to, nhất định sẽ giao Tiêu Vân Đình cho Đào Bất Ngôn xử trí.
Sống hay chết, toàn xem tâm tình Đào Bất Ngôn, cũng miễn cho chính mình gánh tâm lý giết con.
Đào Bất Ngôn cười lạnh: "Vương gia không cần chơi chiêu với Đào mỗ, chỉ cần vương phi chịu đưa một chén canh thang cho thế tử, tâm nguyện của Đào mỗ là có thể đạt thành!"
Nghiệp Vương nói muốn suy xét.
Đào Bất Ngôn cười lạnh: "Vương gia hãy suy xét cho kỹ, đến khi độc nhập tim phổi, dù Vương gia có đồng ý cũng đã chậm."
……
Đến ngày Lỗ Vương Tiêu Vân Phỉ khởi hành đi đất phong.
Tiêu Vân Phỉ ngoại trừ phái người phục kích, còn an bài đòn sát thủ trí mạng cho Mạnh Hoài Cẩn.
Trương nội giám được Tiêu Vân Phỉ tín nhiệm, cũng gánh vác trọng trách.
Tiêu Vân Phỉ cảm thấy hết thảy đã an bài thực thỏa đáng.
Lại không biết hoàng đế hiện tại đã nhận không nổi tổn thất mất đi Mạnh Hoài Cẩn, nhân thủ phái đi bảo hộ Mạnh Hoài Cẩn, so với trong dự đoán của Tiêu Vân Phỉ và Trưởng công chúa càng nhiều hơn.