Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ (Dịch Full)

Chương 1277 - Chương 1277. Đến Trễ Quân Cơ Chi Tội!

Chương 1277. Đến trễ quân cơ chi tội! Chương 1277. Đến trễ quân cơ chi tội!

Có tiền trang Dụ Phong, Tiêu Vân Đình mới không bị chiêu trò của tiên đế Tiêu Dục Trọng kéo suy sụp, tiền trang Dụ Phong không chỉ có cung cấp quân phí cho Tiêu Vân Đình, còn lợi dụng nhân mạch tiền trang, cuồn cuộn không ngừng vận chuyển quân nhu tới Tây Bắc.

Sau khi Mạnh Hoài Cẩn đăng cơ, không tiếc vận dụng tư khố của hoàng đế cũng muốn viện trợ cho Tây Bắc, chia sẻ áp lực với Tiêu Vân Đình, đỉnh đầu Tiêu Vân Đình đích xác có dư dả bạc.

Có bạc mua vớ và bao tay, nhóm quân lính cũng xác thật cần hai món đồ này, Tiêu Vân Đình một hai phải lăn lộn, bị Thiền Y nhìn thấu, Tiêu Vân Đình cũng cảm thấy chính mình thực nhàm chán.

Đối với Hà Uyển, Tiêu Vân Đình không nghĩ thấy, Trình Khanh không có tới, cùng "vị hôn thê" của Trình Khanh có cái gì mà nói.

Lăn lộn một phen cảm thấy tẻ nhạt vô vị, Tiêu Vân Đình vẫy vẫy tay:

"Vớ và bao tay mỗi loại ba vạn đôi, mệnh các nàng ở trước lập đông giao hàng, nếu không thể giao hàng đúng hạn, bổn vương sẽ trị các nàng tội làm trễ quân cơ!"

"Vương gia ——"

Tiêu Vân Đình cười như không cười, "Thiền Y, ngươi có phải cũng muốn đi đến huyện Tần An hay không?"

Thiền Y không dám hé răng.

Cuối tháng 9 đã là lập đông, chỉ còn hai tháng, dệt xe sao có thể làm ra ba vạn đôi vớ và ba vạn đôi bao tay? Lần trước nghe Tôn An nói, nữ công dệt xe không đến hai trăm người.

Thiền Y hận chính mình vừa rồi vì sao phải lắm miệng.

Trực tiếp ở cửa cự tuyệt đoàn người Hà Uyển thật tốt nha!

Khi Thiền Y xuất hiện trở lại, trong tay nâng một cái khay, để mười thỏi vàng và lệnh bài phủ Nghiệp Vương, chờ nàng nói xong yêu cầu, Hà Uyển nhíu mày, Vinh Cửu ở tại chỗ liền phát hỏa:

"Trong hai tháng, phải hoàn thành ba vạn đôi vớ và ba vạn đôi bao tay? Lấy năng lực hiện tại của dệt phường, căn bản không làm được, cọc sinh ý này chúng ta không tiếp là được."

Thiền Y nâng thỏi vàng lù lù bất động, trên mặt không có biểu tình gì.

Vinh Cửu nói không tiếp nhận đơn đặt hàng của phủ Nghiệp Vương, Hà Uyển nghĩ nghĩ lại không được.

Nếu Nghiệp Vương không muốn làm buôn bán cùng dệt phường liền thôi, hiện tại là Nghiệp Vương nguyện ý, còn chịu trả tiền trước, dệt phường khẳng định không thể cự tuyệt, Nghiệp Vương cũng không phải là quả hồng mềm.

Trừ phi để Trình Khanh ra mặt cự tuyệt.

Như vậy liền sẽ vi phạm ước nguyện ban đầu của Hà Uyển.

Nếu mỗi sự kiện đều yêu cầu Trình Khanh hỗ trợ giải quyết, vậy chính mình xây dệt phường, là tự cấp cho Trình Khanh thêm phiền toái.

Hà Uyển duỗi tay đi nhận khay trên tay Thiền Y.

"Sinh ý này, ta tiếp."

"Uyển tiểu thư?"

"Sư nương ——"

Mọi người tưởng ngăn cản, Hà Uyển cũng đã tiếp nhận khay.

Thiền Y không đành lòng, "Hà tiểu thư, kỳ thật……"

"Thiền Y cô Nương, Vương gia chịu làm đại khách hàng của dệt phường, ta cao hứng đều không kịp, sao có thể ở trên số lượng hàng hóa đùn đẩy? Vương gia ra tiền, dệt phường phụ trách ra hàng hóa Vương gia yêu cầu. Về phần dệt phường muốn làm như thế nào hoàn thành yêu cầu của Vương gia, đó là sự tình ta nên nhọc lòng."

Hà Uyển dừng một chút, "Đương nhiên, cũng nên lập văn khế."

Sau khi nhận được văn khế, mấy người Hà Uyển cũng chưa được mời vào trong Vương phủ uống miếng nước.

Vinh Cửu sốt ruột, "Thế này sao có thể hoàn thành?"

"Đúng vậy, sư nương, không hoàn thành đơn đặt hàng, Vương gia sẽ trị tội."

Thiệu Bảo gấp đến xoay quanh.

Dệt phường là Hà Uyển hợp tác cùng cha hắn, Hà Uyển bị trị tội, Thiệu nhà giàu cũng chạy không thoát.

Thiệu Bảo lo lắng sốt ruột.

Hà Uyển hỏi Vinh Cửu: "Nhà ngươi là thương buôn muối Dương Châu, ngươi ở trong nhà cũng chưa từng quản lý sinh ý sao?"

"……"

Lời này chọc trúng chỗ đau của Vinh Cửu, không muốn ở trước mặt hai sư đệ mất mặt, Vinh Cửu ấp úng: "Việc nhỏ đều có chưởng quầy phía dưới quản lý."

Thôi được, việc nhỏ có chưởng quầy và tiểu nhị quản, chuyện lớn cũng không tới được Vinh Cửu quản, Hà Uyển cũng không có ở trước mặt mọi người bóc gốc gác Vinh Cửu.

Hà Uyển một chút đều không nóng nảy, mang theo mấy người chậm rãi đi dạo ở trong thành Lan Châu.

Hồ tiểu lang hỏi Vinh Cửu, "Sư nương sao một chút cũng không vội?"

Thiệu Bảo cũng vẻ mặt ham học hỏi.

Tiểu Bàn đều thế hai tên khờ khạo này sốt ruột, lo lắng thay cho Trình Khanh: học sinh của thiếu gia ngốc như vậy, thiếu gia cần phải dạy bao nhiêu năm, đám ngu ngốc này mới có thể xuất sư được?!

Bình Luận (0)
Comment