Hà Uyển tự nhiên không vội.
Thật vất vả mới tới thành Lan Châu một chuyến, nàng đương nhiên muốn tìm hiểu giá hàng ở Lan Châu.
Tiêu Vân Đình chuyển phủ Nghiệp Vương đến thành Lan Châu, mặc kệ thành Lan Châu trước kia như thế nào, về sau nhất định sẽ là thành trì phồn hoa lớn nhất toàn bộ Tây Bắc!
Hà Uyển muốn ở thành Lan Châu mua vài cửa hàng.
Bởi vì phụ cận Lan Châu chính là chủ chiến tràng giữa hai nước Đại Ngụy và Bắc Tề, bá tánh bình thường thành Lan Châu tuy rằng tin tưởng Tiêu Vân Đình có thể đứng vững trước tiến công của đại quân Bắc Tề, nhà giàu lại sớm chuẩn bị đường lui, nhà cửa và cửa hàng khi trốn chạy không mang theo được, bán của cải lấy tiền mặt thành bạc càng phương tiện mang theo hơn.
Toàn bộ trong thành Lan Châu, người muốn bán nhà bán cửa hàng rất nhiều, người mua nhà mua cửa hàng ít người, Hà Uyển đi ngược xu thế, cửa hàng mua được cực kỳ rẻ.
Nàng không chỉ có mua cho chính mình, còn mua một gian cho Tiểu Bàn.
"Không biết tương lai ai may mắn có thể cưới ngươi về nhà, cửa hàng này là của hồi môn ta cho ngươi trước!"
Tiểu Bàn đỏ thẫm mặt, nói chính mình không gả chồng, không nhận.
"Ngươi cũng đừng nói chính mình kiếm bạc không có chỗ tiêu, ngươi ngẫm lại Mã lão đại phu, ngươi hiện tại cũng không phải là một mình ăn no cả nhà không đói bụng, người ta lưu lại thành Lan Châu dạy ngươi y thuật, ngươi không dưỡng lão cho Mã lão đại phu, sao được?"
Hà Uyển nói vậy, làm Tiểu Bàn không còn lời gì để nói.
Mã lão đại phu không cần Tiểu Bàn dưỡng lão, người ta làm nghề y cả đời, có tích tụ.
Lão gia tử ở lại Lan Châu không trở về nhà, quê quán viết vài phong thư tới thúc giục, lão gia tử cũng không để ý tới, muốn thừa dịp chính mình còn chưa có già đến hồ đồ dạy dỗ Tiểu Bàn xuất sư.
Tiểu Bàn cảm thấy vận khí của chính mình đặc biệt tốt.
Khi còn nhỏ bị bán, liền gặp được Hà Uyển tốt bụng, Hà Uyển mua nàng, không đánh không mắng, còn cho nàng mặc quần áo, ăn cơm.
Lớn hơn một chút, Hà Uyển đưa nàng cho Trình Khanh.
Trình Khanh đối xử với nàng tốt, không chỉ có ở trên ăn mặc, Trình Khanh còn nhét rất nhiều đạo lý vào trong đầu nàng, Trình Khanh làm nàng biến thành người khác biệt.
Nàng nuốn học y, lại gặp được Mã lão đại phu không hề giữ lại dạy cho nàng.
Ân tình của Hà Uyển và Trình Khanh đối với nàng, tương lai còn có cơ hội hồi báo, bởi vì hai người đều còn thực trẻ, nhưng Mã lão đại phu lại không giống nhau.
Tiểu Bàn bị Hà Uyển thuyết phục, cuối cùng cũng nhận lấy cửa hàng Hà Uyển tặng.
Cửa hàng này sẽ biến thành y quán, do nàng và sư phó nàng ngồi khám, nàng xem bệnh không chuẩn, lập tức có thể thỉnh giáo sư phó…… Nghĩ đến hình ảnh như vậy, Tiểu Bàn tức khắc cười ngây ngô lên.
Cuối phố, Cốc Hoành Thái cưỡi ở trên lưng ngựa, vừa lúc thấy được một màn này, hắn chân tay luống cuống, cuối cùng bắt tay đặt ở trên ngực.
Trái tim trong lồng ngực nhảy thật nhanh.
Nếu Tiểu Bàn cũng nguyện ý cười một cái với hắn như vậy, hắn nguyện ý đưa một cái mệnh cho nàng —— không đúng, mệnh này của hắn vốn chính là Tiểu Bàn cứu trở về, đã sớm thuộc về Tiểu Bàn.
Du Hiển thít chặt dây cương, "sao ngươi không đi tiếp?"
Là ai biết Tiểu Bàn mang theo mấy người Hà Uyển đi phủ Nghiệp Vương, sợ Tiểu Bàn có hại, đòi lại đây nhìn xem?
Đi đến trước mặt, bỗng nhiên lại dừng bước không đi nữa!
Du Hiển không biết Cốc Hoành Thái làm sao, vừa rồi còn cười vẻ mặt xán lạn, hiện tại mặt lại mang cô đơn —— di chứng bị thương lần trước, đánh cho người choáng váng sao?!
"Đại nhân, ngài không hiểu!"
Cốc Hoành Thái ném xuống những lời này, quay đầu ngựa lại, cứ như vậy chạy mất.
Hắn thật sự hối hận!
Hối hận trước kia vì sao hành vi lại phóng đãng, đi thanh lâu uống hoa tửu.
Không ngại Tiểu Bàn là tỳ nữ, muốn cưới Tiểu Bàn làm thê tử, đây là ân đức đối với Tiểu Bàn sao?
Cốc Hoành Thái trước kia cảm thấy, không tính là ân đức, ít nhất có thể chứng minh tâm ý của hắn đối với Tiểu Bàn là thật.