Tiêu Vân Đình còn có thể sống được mấy năm nữa?
Có thể sống đến ngày kế thừa tước vị sao?
Nhưng suy nghĩ này không thể tiết lộ ra bên ngoài, hoàng đế coi Tiêu Vân Đình như nhi tử, một người thừa kế Vương phủ sống không được lâu, hoàng đế không quá kiêng kị, đối với Tiêu Vân Đình chỉ có một trái tim từ ái.
Trong ngoài hoàng thành, ai sẽ không có ánh mắt chạy tới khiêu khích Tiêu Vân Đình? Đây chính là người thủy tinh không thể đụng vào, không thể chọc nha!
Người thủy tinh sao?
Công Bộ Trình thượng thư mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Còn có thể ngàn dặm xa xôi chạy tới huyện Nam Nghi, thân thể của Tiêu thế tử có lẽ không kém giống như trong đồn đãi.
Đồng liêu trên triều đình có biết việc này hay không cũng không liên quan đến Trình thượng thư.
Nhưng chuyện Tiêu thế tử rời kinh, bản nhân hoàng đế có biết không?
Trình thượng thư đem chính mình giấu ở trong chỗ khuất.
Trừ các đại lão và quốc công, hắn chính là Công Bộ thượng thư nhị phẩm, cũng không phải tiểu nhân vật gì, nhưng hôm nay Tiêu thế tử kéo thân thể bệnh nặng mới khỏi tới trong triều, muốn nói khẳng định là vụ án tham ô bạc cứu trợ phủ Hà Đài.
Vụ án này, Trình thượng thư là muốn tránh tị hiềm.
Hắn ở trong tộc xếp hàng thứ sáu, khi còn trẻ người khác đều gọi hắn là Trình Lục, hiện tại gọi hắn là Trình Lục lão gia —— vụ án của đường chất, làm thúc thúc đương nhiên muốn tị hiềm!
Trình thượng thư có hơi chút thất thần, các văn võ đại thần khác đợi nửa ngày, hoàng đế và Tiêu Vân Đình cuối cùng cũng nói xong việc nhà.
Tiêu Vân Đình quan tâm tiến triển của án tử, hoàng đế liền kêu Đại Lý Tự Khanh tiến lên đáp lời.
Đại Lý Tự Khanh là quan viên tam phẩm, Lưu Tự Chính trước đó đi huyện Nam Nghi thì tư cách lên triều diện thánh cũng không có. Tiểu đệ làm việc, lão đại lãnh công, kết quả điều tra của Lưu Tự Chính còn cần Đại Lý Tự Khanh ra mặt hội báo.
Nhưng Đại Lý Tự Khanh hôm nay hội báo vụ án không quan hệ cùng Trình Tri Viễn, sau khi Lưu Tự Chính mang hồ sơ điều tra từ Nam Nghi về kinh, hơn phân nửa tháng đều thảo luận việc này.
Lưu Tự Chính có khuynh hướng Trình Tri Viễn vô tội, một tiểu quan lấy công danh cử nhân nhập sĩ, khó có thể leo lên được phủ Nghiệp Vương.
Hoàng đế mệnh tái thẩm quan viên liên can phủ Hà Đài, tri phủ Hà Đài trước đó bắt giữ sau khi ở thiên lao một thời gian không chịu nổi tra tấn, đâm đầu chết ở trong nhà lao, trước khi chết ồn ào muốn đi theo bước chân Trình Tri Viễn, vì đại nghĩa hiến thân —— tham ô là không đúng, nhưng bọn họ tham bạc cứu tế là vì thế Nghiệp Vương dự trù quân lương, ưu khuyết điểm không thể nói rõ, liền lấy mệnh tới thể hiện!
Một tham quan ô lại, trước khi chết còn tôn vinh hành vi của chính mình, hợp lại tham ô bạc cứu trợ vẫn là vì nước vì dân?
Ngự sử cương trực công chính lập tức liền hung hăng tham tấu Nghiệp Vương một quyển, tư tưởng trung tâm khi dâng sớ chính là Nghiệp Vương trong mắt không có thiên tử, lén cấu kết cùng quan địa phương, có tâm làm phản!
Hoàng đế đương trường liền sai người lôi ngự sử nói bậy ra ngoài điện đánh trượng, quyết định này của hoàng đế quả thực là thọc tổ ong vò vẽ, đánh một ngự sử, có càng nhiều ngự sử nhảy ra.
Mỗi ngự sử đều không sợ bị đánh, ngự sử không ai đánh qua là không đủ tiêu chuẩn.
Lời thật thì khó nghe sao, hoàng đế đánh đến càng vui, chứng minh bọn họ càng xứng chức.
Thân thể Tiêu Vân Đình không chịu nổi kích thích, lập tức liền ngã bệnh, việc thẩm tra xử lí vụ án lại lần nữa hoãn lại.
Nhóm ngự sử yêu cầu tra rõ trướng mục trong quân Nghiệp Vương, bên ngoài đang truyền Nghiệp Vương thiếu hụt mấy chục vạn lượng bạc quân lương, không phải là tin đồn vô căn cứ!
Hôm nay, Đại Lý Tự Khanh liền phải công bố kết quả trên triều, kéo trở về trướng mục ký lục, trọng điểm kiểm tra chính là sổ sách từ Thừa Bình năm thứ 3 đến Thái Bình năm thứ 5:
“Hồi bẩm bệ hạ, vi thần nhờ Hộ Bộ trợ giúp, sổ sách cũng không có vấn đề gì, Nghiệp Vương thiếu hụt mấy chục vạn lượng quân lương hẳn là lời đồn.”