Thiên hạ nào không có mèo trộm cá, Đại Lý Tự Khanh biết, dù cho cầm sổ sách trong phủ nhà mình ra nhờ Hộ Bộ hạch toán, khẳng định cũng có thể tìm ra lỗ hổng. Phu nhân chưởng gia không tham, quản sự phía dưới còn muốn giở trò bịp bợm, nước quá trong ắt không có cá, trăm vạn lượng bạc quân lương phí tổn chỉ điều tra ra lỗ hổng mấy ngàn lượng, Nghiệp Vương đã là trị dưới thực nghiêm!
Hoàng đế cũng có thể tiếp thu kết quả này.
Chỉ có nhóm ngự sử đã chịu đánh không tiếp thu nổi, nào biết trướng mục có phải cố tình chuẩn bị hay không?
Hoàng đế cảm thấy nhóm ngự sử là càn quấy, Tiêu Vân Đình gương mặt ửng hồng, lại là một trận ho khan:
“Bệ, bệ hạ, có thể cho người đem sổ sách đưa lên điện hay không?”
Hoàng đế không lay chuyển được Tiêu thế tử, sai người đem một đống sổ sách đưa đến trên điện.
Tiêu Vân Đình tùy tay cầm lấy mấy quyển, một ngự sử vừa bị đánh hỏi hắn có biết xem trướng mục hay không, đây đương nhiên là châm chọc.
Tiêu Vân Đình lạnh lùng liếc mắt nhìn ngự sử một cái, “Ta tuy không có xem trướng, lại biết sổ sách khẳng định có vấn đề, Thái Bình năm thứ tư ta nhận được thư nhà của mẫu phi, nói là bạc trong quân của phụ vương gian nan, đã phải từ trong tư khố của Vương phủ chi không ít bạc……Nếu chỉ thiếu hụt mấy ngàn lượng, còn không đến mức mẫu phi cố ý nhắc tới ở trong thư nhà, sổ sách này là giả!”
—— Nếu Trình Khanh có thể ở hiện trường, khẳng định tưởng nhéo đầu chó của Tiêu Vân Đình, đương nhiên là sổ sách giả, là nàng cực cực khổ khổ vì phủ Nghiệp Vương làm giả, Tiêu thế tử hoàn toàn không ấn kịch bản Trình Khanh đã tưởng mà đi!
Trình Khanh xa cuối chân trời, tự nhiên không thể nhéo đầu chó của Tiêu thế tử.
Người của Đại Lý Tự Khanh lại ở hiện trường.
Tự khanh đại nhân khó có thể tin, trên đời lại vẫn có người như Tiêu Vân Đình!
Trên dưới Đại Lý Tự không được nghỉ tết, một lần nữa điều tra chải vuốt án tham ô bạc cứu tế, còn không phải là vì tẩy thoát hiềm nghi cho phủ Nghiệp Vương sao?
Ít nhất ở Tự khanh đại nhân xem ra, trướng mục không tra ra thiếu hụt, vụ án là đi hướng có lợi cho phủ Nghiệp Vương —— Tiêu Vân Đình là chính mình muốn huỷ hoại chứng cứ có lợi?
Đầu Tiêu Vân Đình khả năng bị lừa đá, phủ Nghiệp Vương có người thừa kế như vậy cũng thật là đáng thương.
Không không không, trước mắt Đại Lý Tự mới là đáng thương nhất, Tiêu Vân Đình vì sao nổi điên không quan trọng, việc này do Đại Lý Tự Khanh làm lại xảy ra sơ hở, đó chính là Đại Lý Tự làm việc không tốt!
Một ánh mắt của hoàng đế bệ hạ quét tới, Đại Lý Tự Khanh mồ hôi lạnh chảy ròng:
“Bệ hạ, trướng mục do chuyên gia vận chuyển, lại có Hộ Bộ xét duyệt, sao là giả được?”
Hộ Bộ thượng thư cũng bị kéo xuống nước, cùng Đại Lý Tự Khanh cùng nhau phân biệt.
“…… Vi thần không cho rằng trướng mục là giả.”
Hộ Bộ là quản lý đồng ruộng quốc gia, thuế má, bổng lộc, hết thảy công việc tài chính, bọn họ tiếp xúc nhiều nhất chính là các loại trướng mục, nếu ngay cả tra sổ sách cũng không thể phân biệt thật giả, vậy người Hộ Bộ chẳng phải là một đám phế vật sao?
Giờ này khắc này, Hộ Bộ thượng thư cùng Đại Lý Tự Khanh, đều có ý kiến rất lớn với Tiêu thế tử.
—— không nói lời nào cũng không ai coi ngươi là người câm!
Hoàng đế mới sẽ không cùng hai thần tử cãi cọ, hắn chỉ xem logic.
Đại Lý Tự và Hộ Bộ đều nói sổ sách không thành vấn đề, đứa nhỏ này càng muốn chủ động nhắc tới quân lương có thiếu hụt…… Hoàng đế ở trong lòng thở dài, đứa nhỏ này khi mới mấy tuổi đã rời xa cha mẹ vào kinh, mấy năm nay hắn cũng không yêu thương đối phương vô ích, đây là tín nhiệm hắn có thể vì phủ Nghiệp Vương làm chủ mới không kiêng nể gì nói thật ra.
Có người đã biết việc Nghiệp Vương thiếu hụt quân lương, liền đẩy án tham ô bạc đến trên đầu Nghiệp Vương, còn tri kỷ chuẩn bị tốt cả sổ sách giả.