Trình Khanh không biết việc này, cho nên Kỷ Đại thái thái còn có thể an ổn ngốc tại Kỷ phủ, mà không phải tự mình cảm thụ thủ đoạn của Trình Khanh.
Ngày yết bảng, cửa trường thi bị vây đến chật như nêm cối.
Trình Khanh cũng không đạm nhiên như khi thi tú tài.
Khi đó chỉ cầu khảo trúng tú tài, có thể lấy tiểu tam nguyên hay không không bắt buộc.
Nhưng hiện tại nàng đã cầm được tiểu tam nguyên, lòng tham liền càng nhiều, nếu lại lấy được ‘ Giải Nguyên ’, nàng liền có thể đánh sâu vào Hội Nguyên cả nước.
Mạnh sư huynh không có hoàn thành ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’, Trình Khanh thật đáng tiếc.
Nếu nàng có thể hoàn thành điều này, sầu gì sau khi nhập sĩ không thăng quan nhanh?
Có mong muốn, liền sẽ lo được lo mất.
Trình Khanh đang xem bảng, người khác cũng đang xem bảng.
Tửu lầu cách trường thi gần nhất, một chỗ ngồi ở lầu hai đã lên giá năm lượng bạc, đám tú tài trẻ tuổi Trình Khanh đã bao lầu hai, Trình Khanh cảm thấy Đổng Kính Thu là cao phú soái còn có tài, kỳ thật tú tài bình thường cũng cảm thấy hai người bọn họ như thế —— nơi này là tầm mắt tốt nhất, có thể nhìn thấy trường thi dán thông báo, ai mà không muốn chen đến trước bảng thông báo, đáng tiếc năm lượng bạc một bàn trà quá đắt, đại bộ phận mọi người đều không đủ sức.
Trình Khanh và Đổng Kính Thu chia ra ngồi hai bên lầu hai, bên người hai người đều vây quanh rất nhiều tú tài, Trình Khuê, Chu Hằng cùng đám người Trình Mạo, đều ở đây, trừ phi là người giống Kỷ Hạo bị bệnh đến không xuống nổi giường, không người bỏ được vắng họp ngày yết bảng.
Xa xa là có thể nghe thấy chiêng trống yết bảng gõ vang lên, Đổng Kính Thu không nhịn được nhìn thoáng qua Trình Khanh.
Hắn cũng không thể nói vì sao.
Rõ ràng tỷ lệ đặt cược của Trình Khanh ở sòng bạc cao như vậy.
Chẳng lẽ chính mình còn kém một hậu bối mới nhập học ba năm?
Đổng Kính Thu thu hồi tầm mắt, ngồi ngay ngắn tại chỗ.
"Yết bảng!"
"Thật sự yết bảng……"
"Để ta nhìn xem."
"Tránh ra, đều tránh ra, công tử nhà ta tất trúng, các ngươi không cần chen!"
Tú tài một tỉnh nhiều như lông trâu, mà thi hương lại là ba năm một lần, mỗi tỉnh nhân số trúng tuyển chỉ có bảy tám chục người, nhiều cũng không vượt qua một trăm, chỉ có kinh thành mỗi một lần thi người trúng tuyển mới có thể vượt qua một trăm.
Tựa như tỉnh của Trình Khanh, ấn quy định là 80 người, vậy tuyệt sẽ không trúng tuyển nhiều hơn một người.
Dưới tâm tình kích động như vậy, Ất bảng đã dán xong, tất cả mọi người chen tới chen lui, cũng rất khó thấy rõ chữ viết trên bảng.
Có người thích xem từ trên xuống dưới, có người thích xem từ dưới hướng lên trên, đều kỳ vọng tìm thấy tên của chính mình.
Rốt cuộc có người ổn định thân hình, dừng tầm mắt ở vị trí đứng đầu bảng.
Người này trừng lớn mắt, thất thanh nói:
"Thế nhưng không phải Đổng tài tử!"
Cái gì không phải Đổng tài tử, Ất bảng khôi thủ, thế nhưng không phải Đổng tài tử?
Đó là ai?!
"Nam Nghi, Trình Khanh!"
"Là Trình Khanh Nam Nghi, không nhìn lầm!"
"Sao lại là Trình Khanh Nam Nghi…… Mặc kệ, mau đi báo tin vui, kiến tiền mừng."
Không biết ai đi đầu kêu "Trình Khanh Nam Nghi", âm thanh kia tựa như gió thổi qua ruộng lúa mạch, sóng lúa cuồn cuộn, một đợt tiếp một đợt, cuối cùng truyền vào tửu lầu nơi đám người Trình Khanh.
"Trình Khanh Nam Nghi?"
Cửa Trường thi thật sự quá ồn, Chu Hằng nghe được tên Trình Khanh, đều phải vội muốn chết: "Trình Khanh Nam Nghi trúng!"
Rốt cuộc có người chen tới dưới lầu, ngồi quỳ trên mặt đất, thở phì phò:
"Trình Khanh Nam Nghi cao trúng…… Cao trúng khôi thủ! Chúc mừng Trình giải nguyên!"
"Tiểu lang ——"
Chu Hằng kêu đến phá âm.
Trình Khanh là Giải Nguyên!
Trình Khanh thế nhưng thật trúng Giải Nguyên!
Chu Hằng nghe tin tức như vậy, so với bản thân hắn trúng cử còn kích động hơn.
Trình Khanh cũng từ trên vị trí đứng lên.
"Lời này có thật không?"
Nếu nhầm thì thật khôi hài.
Toàn bộ tửu lầu nháy mắt đều an tĩnh, Đổng Kính Thu có hơi chút không khống chế được biểu tình: Trình Khanh là Giải Nguyên?!