Thôi lão gia hiện tại nhớ tới mấy việc này, chính mình sao lại biến thành hỗn trướng như vậy?
Rõ ràng khi cưới vợ, đã hướng lão Thái Sơn bảo đảm qua, sẽ đối xử tốt với thê tử, kiếm nhiều tiền cho thê tử đeo vàng đeo bạc?
Hiện tại gia nghiệp Thôi gia cũng tan, tiểu thiếp 17 tuổi sẽ không đi theo một người bị liệt, chỉ có vợ cả nguyên phối không chê hắn.
Thôi lão gia cảm thấy chính mình ngộ ra.
Khiến hắn cảm động rối tinh rối mù.
Thôi thái thái chậm rãi ngồi xuống bên người hắn, "Ta đánh ngươi làm cái gì, đánh hỏng rồi còn phải đào bạc khám cho ngươi, nhà chúng ta hiện tại không phải nghèo sao, bạc cũng phải tiết kiệm, trước chữa khỏi bệnh của ngươi và chân Ngạn ca."
Còn không phải là nghèo sao.
Mệnh so với bạc quan trọng hơn, Thôi gia có bao nhiêu bạc, Thôi Bằng đi theo Thôi lão gia làm sinh ý mười mấy năm cũng không rõ ràng lắm, Thôi Ngạn có thể tự cho là thông minh giấu đi một ít, nhưng một ít này, một nhà bốn người cũng không đủ tiêu.
Thời gian quá gấp, Thôi thái thái ngay cả của hồi môn của chính mình cũng chưa dọn đi, mang đi đồ nhỏ, cũng chỉ giá trị bảy tám ngàn lượng bạc, còn có của hồi môn của Thôi Ngũ Nương tương đối đáng giá, trăm triệu không thể động, rốt cuộc Ngũ Nương gả cho Chu Hằng vốn dĩ nghèo, của hồi môn lại cho thiếu, muốn bức hai vợ chồng son sau khi kết hôn đi uống gió Tây Bắc sao?
Kỳ thật sau khi Chu Hằng trúng cử, cũng có người đưa cửa hàng đưa nhà, Chu gia đã không nghèo giống như trước đây, là tiểu phú.
Nhưng mà ở trong mắt Thôi thái thái, chút của cải của Chu gia thật không tính là cái gì.
Trong nhà có hai người bệnh!
Thôi lão gia trúng gió không biết phải tốn bao nhiêu bạc mới có thể khỏi.
Thôi Ngạn sang năm còn muốn vào kinh đi thi.
Còn có đám gia nhân trung thành đi theo một nhà bốn người rời khỏi Thôi gia, cũng yêu cầu nàng an trí.
Tinh tế tính toán, thật là nơi nào cũng phải tiêu tiền!
Làm phu thê nhiều năm, Thôi lão gia đương nhiên có thể nhìn ra Thôi thái thái suy nghĩ cái gì.
Không biết vì sao, lúc này hắn đặc biệt muốn dỗ thê tử:
"Đừng, đừng tiết kiệm, có…… Có tiền, nàng cứ tiêu, đều cho nàng tiêu!"
Thôi thái thái cau mày nhìn hắn, Thôi lão gia tay chân còn chưa thể động, nhỏ giọng bảo Thôi thái thái đi sờ gạch trong phòng.
Viện này là vì Thôi Ngạn ở Nam Nghi cầu học mới mua, Thôi Ngạn chính mình cũng chưa ở mấy lần, Thôi gia dọn tiến vào vội vàng cũng chưa quét tước, Thôi thái thái nhấc cái màn giường lên sờ, chỉ sờ đến một tay bụi bặm.
Nàng một bên sờ một bên gõ gạch nghe âm thanh, có chút không thích hợp.
Nàng cứ như vậy sờ toàn bộ nhà ở, ngoại trừ địa phương nàng không với tới, cho dù là dưới giường cũng không buông tha.
Sờ xong, Thôi thái thái lại cầm lấy kéo chọn một miếng gạch đất chọc một chút, chọc rớt một chút da, lộ ra một tia kim sắc bên trong.
Căn nhà này, ít nhất có một nửa gạch không đúng!
Thôi lão gia ở trên giường, cười đến lông mày đôi mắt đều cong xuống, giống phật Di Lặc trắng trẻo mập mạp, càng giống hồ ly ăn trộm gà thành công.
"Có, có tiền, cho nàng tiêu!"
Hắn cho rằng Thôi thái thái sẽ cảm động dựa đến mép giường, lại không nghĩ tới Thôi thái thái bỗng nhiên hung tợn ngẩng đầu, cầm theo kéo xông tới:
"Ngươi cái lão già không tu thân này, ẩn giấu nhiều vàng như vậy ở chỗ này, không nói cho ta, cũng không nói cho Ngạn ca, có phải muốn để lại cho mấy tiện nhân ở hậu viện kia hay không?"
Kéo đâm đến giữa hai chân Thôi lão gia.
Thôi lão gia cả người đều ngốc.
Hắn, hắn bị đâm trúng?
Đâm trúng hay không đâm trúng?
Không cảm giác được đau, hẳn là không đâm trúng chỗ yếu hại kia.
Vạn nhất là trúng gió, nơi đó vốn dĩ cũng không có cảm giác, đâm trúng cũng phản ứng trì độn?
Thôi lão gia mồ hôi như mưa, thập phần muốn khóc.
Rõ ràng hắn vẫn luôn đều thực được nữ nhân hoan nghênh, dĩ vãng tùy tiện nói một câu, đều có thể chọc cho nhóm tiểu thiếp cười duyên không ngừng, nếu lại đưa một chút trang sức hay vật liệu may mặc gì đó, các nàng liền càng cao hứng, sẽ ôm cổ hắn, ngồi ở trong lòng ngực hắn, không ngừng hôn hắn.