Hiện tại chính mình đem số của cải cuối cùng để lộ cho phu nhân, bảo nàng tùy tiện chi tiêu, phu nhân không những không cảm động, còn muốn thiến hắn?
Quá khó khăn, thật là quá khó khăn.
Thôi lão gia rốt cuộc không nhịn được, ô ô ô khóc lên.
Thôi thái thái cũng có chút nghĩ mà sợ, xốc chăn lên phát hiện Thôi lão gia không bị thương, cỗ hỏa khí kia lại nhảy lên. Thấy Thôi lão gia khóc đáng thương, Thôi thái thái không dao động, ngược lại vươn tay bóp lấy gương mặt béo trắng của Thôi lão gia:
"Ngươi đừng khóc! Ngươi nói đi, ngoại trừ nơi này giấu vàng, ngươi còn ẩn giấu cái gì? Thôi Lai Phú, ngươi đêm nay nếu không nói rõ, lát nữa đi ngoài ra đừng nghĩ ta đổi đệm giường cho ngươi!"
Thôi lão gia khóc đến sắp ngừng thở, nấc nửa ngày, nhược nhược biện giải:
"Vi phu đã sớm sửa tên kêu Thôi Tuấn Thần…… A, đừng véo, đừng véo, Lai Phú, vi phu tên Thôi Lai Phú!"
Thôi Lai Phú lão gia chịu đựng ‘ nghiêm hình tra tấn ’ sau đó giao đãi, ngoại trừ gạch vàng nửa căn nhà này, hắn thật sự không giấu vốn riêng nào nữa.
Thôi thái thái bán tín bán nghi.
Thôi lão gia tưởng chỉ trời thề, nhưng tay không nâng lên nổi.
"Thật sự, đều là lưu lại cho Ngạn ca, ta thật không dự đoán được đứa nhỏ này sẽ đọc sách giỏi như thế!"
Khoa khảo không được thì còn có thể quyên quan.
Quyên quan đều là chức suông.
Thôi lão gia càng làm sinh ý lớn, càng không có cảm giác an toàn, càng hy vọng Thôi gia có thể ra một người làm quan, chính là sợ Thôi gia bị người theo dõi, cũng có đường sống cứu vãn, thậm chí nếu Thôi gia có thể thật ra một người làm quan, chen vào vòng thân sĩ, Thôi gia chậm rãi thu tay lại khỏi sinh ý cũng được.
Nào biết kế hoạch không nhanh bằng biến hóa.
Thôi Ngạn so với Thôi lão gia tưởng còn đọc sách giỏi hơn.
Thôi Bằng cũng có dã tâm hơn so với Thôi lão gia tưởng.
Tai hoạ của Thôi gia tới còn nhanh hơn so với Thôi lão gia tưởng.
Thôi lão gia nghĩ đến đây lại thở ngắn than dài, khiến cho tâm của Thôi thái thái lại mềm. Hiện tại truy cứu sự tình Thôi lão gia phong lưu có ích lợi gì, quan trọng là một nhà bốn người về sau nên sinh hoạt như thế nào, có nửa nhà ở gạch vàng này, Thôi thái thái an lòng hơn không ít.
Nghĩ đến tiểu kim khố của Thôi lão gia bị chính mình đoạt lại, Thôi thái thái thực sung sướng, trên mặt cũng không khỏi toát ra ý cười.
Thôi lão gia vừa thấy Thôi thái thái cười, cảm giác một phen ‘ nghiêm hình ép hỏi ’ này đều đáng giá.
Thôi thái thái cười, hắn cũng cười.
Hắn cười liền phạm vào kiêng kị của Thôi thái thái, Thôi thái thái lập tức trầm mặt.
Thôi lão gia cười quá thoải mái nhất thời không thu được, nụ cười cương ở trên mặt thập phần quái dị.
"Ta, ta có thể cười không…… Không cười, không cười!"
Thôi thái thái tức giận trừng hắn, "Thôi Lai Phúc, ngươi lại dỗ ta, đừng nói nửa nhà ở gạch vàng, chính là một phòng gạch vàng, ta trước mắt có thể cạy lên dùng sao?"
Đương nhiên là không được.
Vừa mới diễn xong mình không rời nhà, bên này lập tức lại sống xa xỉ, Thôi Bằng sẽ làm như thế nào không nói, ngay cả tam hoàng tử cũng sẽ cảm thấy chính mình đã bị lừa gạt.
Thôi thái thái nói ra lo lắng của chính mình, Thôi lão gia lập tức vuốt mông ngựa nói phu nhân anh minh.
Thẳng đến khi Thôi thái thái lại mắng hắn, Thôi lão gia mới thành thật không làm yêu.
"Vàng là tiền vốn chúng ta xoay người bảo mệnh, hiện tại không thể vận dụng, không chỉ có là sợ tam hoàng tử, để Ngạn ca biết, khẩu khí trong lòng hắn liền lỏng!"
Thôi Ngạn hiện tại trong lòng nghẹn một cỗ tàn nhẫn.
Rất muốn nhanh chóng ở trên khoa khảo lấy được thành tích, nhanh trúng tiến sĩ làm quan, che chở cha mẹ và muội muội.
Thôi thái thái đau lòng nhi tử, lại mắng Thôi lão gia một trận.
Nhưng mà mắng là mắng, nàng cũng minh bạch Thôi Lai Phúc nói rất đúng, đem vàng cạy ra nói cho nhi tử không phải thời cơ tốt.