Lời Kỷ Nhị thái thái nói giống như dao nhỏ, khiến Kỷ Đại nãi nãi tưởng rớt nước mắt.
Trên tay Kỷ Nhị thái thái lại dùng lực lớn hơn nữa: "Không được khóc, nếu ngươi ở trên hỉ yến của người khác rớt nước mắt, về sau đều không được lại cùng ta ra cửa! Ngươi tuy là cháu dâu đại phòng Kỷ gia, nhị phòng Kỷ gia còn có thể lại cưới cho Hạo ca một người nữa ——"
Kỷ Nhị thái thái kéo dài âm cuối, không nói cho hết lời, khiến cho người ta mơ màng vô tận.
Kỷ Đại nãi nãi không dám khóc.
Nước mắt nghẹn ở kia, càng thêm có vẻ nhu nhược đáng thương.
Kỷ Nhị thái thái ghét bỏ muốn mệnh.
Dù chưa nhìn thấy Trình Tuệ trong hỉ phòng trông như thế nào, chỉ xem bộ tịch đoan trang kia, cũng muốn ném tức phụ chất nhi này mười tám con phố.
Hạo ca thật đáng thương.
Ném trân châu, cưới trở về mắt cá.
Kỷ Nhị thái thái hy vọng thê tử thứ hai của Kỷ Hạo có thể lanh lẹ hơn, dù gia thế kém một chút, cũng không cần cưới thứ nữ không phóng khoáng.
Trình Tuệ ngồi ngay ngắn trên hỉ giường, nghe chúng nữ quyến trêu chọc, lại nghe được Đổng phu nhân giữ gìn, cao hứng hơn quá khẩn trương.
Nhưng chờ tân lang Đổng Kính Thu uống say khướt trốn trở về tân phòng, Trình Tuệ một chút liền khẩn trương lên.
Hai người ngồi sóng vai, hỉ nương cầm lấy vạt áo trái của Đổng Kính Thu đè ở trên vạt áo phải của Trình Tuệ, tỏ vẻ sau kết hôn nam nhân nên áp nữ nhân một đầu.
Đây là ngồi trướng, còn được gọi là ngồi phúc.
Vạt áo hai người vừa mới áp lên, Đổng Kính Thu giật giật tay, vạt áo liền chảy xuống.
Mọi người cười ha ha, nói Đổng Kính Thu về sau sẽ là người sợ tức phụ.
Đổng phu nhân cũng cười: "Người trẻ tuổi da mặt mỏng, các ngươi đừng cười hắn, Kính Thu là vừa thành thân, mao đầu tiểu tử sao, chưa quen!"
Đổng phu nhân vừa dứt lời, mọi người còn cười lớn hơn nữa.
Đây là mẫu thân cố tình tiết lộ.
Hậu sinh trẻ tuổi chưa từng dính nữ nhân mới gọi là mao đầu tiểu tử!
Bả vai Trình Tuệ cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Đổng Kính Thu chú ý tới chi tiết này, không nhịn được suy nghĩ dưới khăn voan đỏ Trình Tuệ là biểu tình gì.
Nàng cũng cảm thấy buồn cười sao?
Nơi nào buồn cười.
Có một số việc nào có thể tùy tiện làm cùng người khác —— a, mẫu thân cũng thật là, cứ suốt ngày lấy loại sự tình ra nói.
Đổng phu nhân một chút cũng không có tự giác vừa hố nhi tử.
Ngốc nhi tử.
Mao đầu tiểu tử có cái gì mất mặt, tức phụ của ngươi sẽ chỉ càng cao hứng.
Mọi người cười một hồi, thật sự đối với Trình Tuệ rất tò mò, tạm thời buông tha Đổng Kính Thu.
"Mau vén khăn voan đi!"
Đòn cân được giao cho Đổng Kính Thu.
Mọi người cổ động hắn vén khăn voan, tay Đổng Kính Thu có thể đề bút viết thơ, có thể vẩy mực mà vẽ, còn có thể kéo cung bắn nhạn, lúc này lại nhẹ nhàng phát run.
"Tân lang quan kích động."
"Suỵt, đừng nói chuyện!"
Đổng Kính Thu mang tâm tình hồi hộp gẩy khăn voan đỏ rơi xuống.
Trình Tuệ xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thật đẹp nha.
Đổng Kính Thu vẫn luôn biết Trình Tuệ rất đẹp, nhưng không nghĩ tới có thể đẹp thành như vậy, hắn ngừng miệng mũi không dám hô hấp, sợ mùi rượu của chính mình sẽ huân đến Trình Tuệ.
Trình Tuệ đương nhiên là cực xinh đẹp.
Thế cho nên trước kia Tề Duyên Tùng tưởng hối hôn, thấy bản thân Trình Tuệ, lại nghĩ không cưới làm thê, cũng có thể nạp về nhà làm thiếp, khi đó Tề Duyên Tùng còn cùng Thi Thi Minh Nguyệt Lâu thân thiết nóng bỏng, lại vẫn động tâm vì sắc đẹp của Trình Tuệ.
Ngay cả Thôi Ngạn không thông suốt như vậy, thấy Trình Tuệ, cũng từng nghĩ tới phải làm tỷ phu của Trình Khanh.
Hôm nay Trình Tuệ được trang điểm cũng cực tỉ mỉ, hỉ nương ban đầu đã trang điểm cho Trình Tuệ một lần, Trình Khanh vừa thấy liền kêu rửa đi trang điểm lại một lần nữa.
Hỉ nương còn nói thầm Giải Nguyên công quản quá rộng, nhưng vẫn dựa theo Trình Khanh chỉ điểm, trang điểm lại cho Trình Tuệ, không có nghìn bài một điệu, mà là thể hiện rõ ưu điểm của Trình Tuệ.