Trang dung như vậy đối với thẳng nam là một kích mất mạng, Đổng Kính Thu hiện trường biểu diễn cái gì kêu là chim nhạn ngốc. Khách khứa trong hỉ phòng cũng vang lên tiếng hút khí.
"Tân nương tử lớn lên thật đẹp!"
"Tân lang quan có phúc khí."
Kỷ Đại nãi nãi đứng ở bên ngoài đám người, dưới nến đỏ chiếu ứng, Trình Tuệ minh diễm bỏng rát đôi mắt Kỷ Đại nãi nãi.
Kỷ Nhị thái thái cũng ở trong lòng tán thưởng: Đây mới là bộ dạng làm chính thê tông phụ, không giống thứ bên người chính mình, người không hiểu biết nội tình sẽ tưởng Kỷ gia nạp thiếp.
Uống xong rượu hợp cẩn Đổng phu nhân liền đuổi các nữ quyến xem náo nhiệt ra bên ngoài, nói phải lưu thời gian cho người trẻ tuổi ở chung.
Tất cả mọi người cười nàng giữ gìn con dâu, Đổng phu nhân trừng mắt: "Đó là con dâu nhà ta, ta tự nhiên che chở."
Bênh vực người mình có cái gì không thể thừa nhận!
Đổng phu nhân đuổi hết người đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn chớp chớp mắt với Đổng Kính Thu.
Đổng Kính Thu cũng đỉnh một gương mặt đỏ thẫm:
"Các ngươi cũng lui xuống đi."
Bọn hạ nhân cũng nối đuôi nhau rời khỏi.
Đổng phu nhân còn đuổi hết đám người định nháo động phòng.
Bên ngoài hỉ phòng rốt cuộc an tĩnh xuống dưới.
Đổng Kính Thu nhìn Trình Tuệ phát ngốc, Trình Tuệ bị hắn nhìn cho đỏ từ đầu đến chân, cả người đều nóng hôi hổi.
"Trình tiểu thư……"
Trình Tuệ lông mi giật giật, "sao chàng còn gọi Trình tiểu thư?"
Đổng Kính Thu thanh thanh giọng nói, "Ta gọi nàng là Tuệ nương nhé, Tuệ nương, nàng có đói bụng không, bánh hoa quế ta cho nàng có hợp khẩu vị không?"
Trình Tuệ đương nhiên không thừa nhận chính mình ở trên đường đón dâu ăn điểm tâm.
Đổng Kính Thu hiểu lầm nàng là quỷ tham ăn thì làm sao bây giờ?
Đổng Kính Thu chính mình thực khẩn trương, hắn cũng có thể nhìn ra được Trình Tuệ thực khẩn trương, đối với sự tình kế tiếp muốn phát sinh hai người bọn họ đều không có kinh nghiệm, hắn rất tưởng giảm bớt loại khẩn trương này, cố ý nhiều lời vài câu với Trình Tuệ, liền nói chính mình không tin Trình Tuệ ở trên đường không ăn bánh.
Trình Tuệ vội la lên: "Vậy chàng muốn như thế nào mới tin ta?"
Đổng Kính Thu nhìn đôi môi kiều diễm ướt át kia, ma xui quỷ khiến toát ra một câu, "Trừ phi nàng cho ta nếm thử."
Nếm cái gì?
Đổng Kính Thu trực tiếp hôn xuống!
Cảm giác thứ nhất là mềm mại.
Sau đó là ngọt ngào.
Về phần đó có phải vị ngọt của hoa quế hay không, Đổng Kính Thu rất khó phân biệt.
Đầu óc thông minh của Đổng tài tử rốt cuộc online, lấy cớ chính mình không có nếm ra hương vị, lại hôn tiếp.
Tim hai người đều đập rất nhanh.
Hai người đều thực thẹn thùng.
Nhưng mà cảm giác kia lại không chỉ có là thẹn thùng.
Thế cho nên sau khi nụ hôn thứ hai tách ra, mặc kệ là Đổng Kính Thu hay là Trình Tuệ đều thở hồng hộc…… Áo cưới dễ cởi, nhưng nút bọc áo trong phế đi thật nhiều thời gian của Đổng Kính Thu, tay hắn run, cởi một cái nút thắt liền mồ hôi đầy đầu.
"Tuệ nương."
Hắn nỉ non tới gần Trình Tuệ, định nói chính mình rất khó chịu.
Nhưng mà đến tột cùng là nơi nào khó chịu, Đổng Kính Thu lại thẹn nói ra.
Trình Tuệ cũng mê mang.
Trước đêm xuất giá, Liễu thị dạy Trình Tuệ cái gì là lễ phu thê, Đổng Kính Thu bên này tự nhiên cũng xem đông cung đồ, nhưng lý luận và thực tiễn khác biệt, vẫn làm đôi người mới này đi không ít đường vòng.
Kết thúc buổi lễ là lúc, Trình Tuệ đau đớn khó nhịn rơi lệ, Đổng Kính Thu là tên đã trên dây không thể không phát, khó có thể tự kiềm chế.
Phóng túng vui thích, hắn hôn nước mắt của Trình Tuệ.
Vị mặn ở đầu lưỡi Đổng Kính Thu nở rộ.
Hương vị bánh hoa quế hắn không có nếm ra được, lại nhớ kỹ vị mặn của nước mắt.
"Tuệ nương……"
Đổng Kính Thu trầm luân.
Loại sự tình này, phải làm cùng người mà mình yêu, mới có thể sung sướng như vậy đi?
May mắn ngày tương xem tết Trùng Dương hắn đã đi.