Thương hại?
Mấy gia đinh vì bảo hộ nàng, ngay cả mệnh cũng sắp mất, Trình Khanh nơi nào sẽ có tâm thương hại.
Hắc y nhân bị Trình Khanh đâm trúng kêu thảm thiết lảo đảo về phía sau.
Viện binh của Trình Khanh rốt cuộc đã tới, nhóm hắc y nhân thấy tình huống không đúng, huýt sáo, chạy tứ tán, một người trong đó còn trở tay chém đồng bạn bị thương trên mặt đất một đao, tuyệt không lưu lại người sống.
Đủ tàn nhẫn!
"Thiếu gia……"
Tư Nghiên run âm thanh hỏi.
"Ta không có việc gì, không bị thương, xem bọn họ đi!"
Mấy gia đinh đều bị thương.
Tình huống của Võ Đại đặc biệt không tốt.
Cánh tay Võ Nhị đang chảy máu, hắn nhảy xuống khỏi nóc xe đi kéo Võ Đại.
Võ Đại thuận thế liền ngã về sau, Võ Nhị đỡ được người, đã không nhịn được khóc lên tiếng.
Trình Khanh trắng mặt bò xuống xe, cũng thấy được thảm trạng của Võ Đại.
"…… Đừng khóc, xem hắn còn có hơi thở hay không, chúng ta đưa hắn đi y quán, trên người các ngươi mang theo dược cầm máu không, mau lấy ra."
Máu của Võ Đại đã nhiễm đỏ bên dưới xe ngựa.
Đổng Kính Thu ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, lắc đầu, "Bụng đã bị phá, không cứu sống được."
Trình Khanh cắn răng: "Vậy cũng phải cứu!"
"Thiếu gia, Yêm ca chính mình nguyện ý."
Võ Nhị ôm Võ Đại khóc, ngay cả giọng quê hương cũng ra tới.
Võ Đại đã hấp hối, nhưng vẫn còn một hơi, ngực hắn hơi hơi phập phồng, Trình Khanh biết lúc này nếu nàng ở bên tai Võ Đại nói hai câu, hứa hẹn sẽ hậu đãi thê nhi Võ Đại, Võ Đại phỏng chừng có thể yên tâm nhắm mắt.
Nàng càng không nói!
Trình Khanh lười đến dài dòng cùng Võ Nhị, nàng sai Tư Nghiên cởi áo ngoài ra xé thành mảnh vải.
Chính mình ngồi xổm bên người Võ Đại.
"Võ Đại, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta hiện tại có biện pháp cứu ngươi, ta biết ngươi rất mệt, nhưng ngươi không thể ngủ, nếu ngủ sẽ không tỉnh lại. Ngươi mà chết, ta nhiều nhất chỉ cho thê nhi của ngươi một số bạc, vì ngươi rớt vài giọt nước mắt, sau đó thì sao, qua một hai năm ta khả năng sẽ quên ngươi, ngươi nói ngươi chết có đáng giá hay không?"
"Ta nói cho ngươi, một chút đều không đáng giá, bởi vì ta có nhiều bạc, ngươi liều mình cứu ta, ta sẽ cho ngươi rất nhiều rất nhiều bạc, nhiều đến nửa đời sau của ngươi có thể nằm tiêu!"
"Ngươi có một số bạc lớn, ngươi không cần làm gia đinh, ngươi có thể đưa nhi tử của ngươi đi đọc sách, làm hắn cũng giống như ta tham gia khoa khảo…… Không, chỉ cần ngươi không chết, ta sẽ tự mình vỡ lòng cho nhi tử ngươi!"
"Ngươi mà chết, thê tử ngươi tái giá thì sao, nhi tử ngươi đi theo họ người khác, gọi người khác là cha, ngươi cũng không có cơ hội thấy hắn thi đậu công danh thay đổi cạnh cửa Võ gia ngươi, thấy thấy hắn quang tông diệu tổ, thấy hắn con cháu đầy nhà, ngươi bỏ được chết sao?"
"Sống sót!"
"Ngươi cần phải sống sót."
Bọn gia đinh đều gạt lệ.
Bọn họ tin tưởng, Trình Khanh không phải hứa hẹn lung tung, Võ Đại liều chết hộ chủ như vậy, Trình Khanh khẳng định sẽ rất có khen ngợi.
Nhưng trọng thương như vậy, ở trong nhận tri của bọn họ là không có khả năng sống sót.
Trình Khanh mặc kệ bọn gia đinh nghĩ như thế nào, từ trên người Võ Nhị lấy kim sang dược cầm máu, đổ xuống miệng vết thương Võ Đại.
Kim sang dược căn bản vô dụng, bột phấn vừa rắc lên đã bị máu loãng trôi ra ngoài, Trình Khanh chỉ có thể lấy mảnh vải trước ấn chặt cho Võ Đại, có thể tạm thời làm chậm chảy máu.
Người ở đây đều cảm thấy Võ Đại không cứu trở lại được, nhưng nhìn Trình Khanh liều mạng cứu, mỗi người đều rung động.
Đổng Kính Thu cũng ngồi xổm xuống giúp Trình Khanh buộc mảnh vải.
"Tiểu lang, ta giúp ngươi!"
"Thiếu gia, tiểu, tiểu nhân nên làm cái gì!"
Đổng Kính Thu và Tư Nghiên mở miệng cùng lúc.
"Cho người đi y quán, mang đại phu và dược cầm máu tốt nhất đến đây, Võ Đại không thể hoạt động."
"Tư Nghiên, ngươi đi lấy rượu mạnh tới, loại mạnh nhất!"
"Võ Nhị, đứng lên, đừng khóc, đi về nhà gọi một tỳ nữ biết kim chỉ tới, cần người có lá gan lớn, mang đến cả kim chỉ."