"Lấy cả vải trắng và bông sạch tới!"
"Cầm nhiều đèn lồng, châm nhiều nến, chiếu cho nơi này sáng hơn một ít."
Trên mặt Võ Nhị còn treo nước mắt, dùng tay áo lung tung xoa xoa mặt, nhấc chân liền đi.
Tuy rằng không hiểu được Trình Khanh phân phó hắn làm chuyện này có tác dụng gì, nhưng thiếu gia là Văn Khúc Tinh hạ phàm, biết nhiều hơn so với hắn!
Lấy kim chỉ?
Chẳng lẽ Trình Khanh muốn…… phương pháp này, Đổng Kính Thu giống như đã xem qua ở nơi nào đó, đúng rồi, người đầu mình hai nơi tứ chi không được đầy đủ, còn không phải là dùng kim chỉ khâu sao!
Trình Khanh là tìm người tới khâu thi thể đi.
Võ Đại còn chưa có tắt thở, ngực hơi hơi phập phồng, biên độ rất nhỏ, nhưng vẫn còn treo một hơi.
Đổng Kính Thu nói với người bên người:
"Ngươi hồi phủ đi, bảo thiếu phu nhân mang cây lão tham tới đây, nhanh lên!"
Lão tham là Đổng Kính Thu mang lên kinh, loại dược liệu trân quý này cũng không phải tùy thời đều có thể tìm được, gia đình giàu có không thiếu được muốn chính mình chuẩn bị một ít. Cây tham Đổng Kính Thu mang vào kinh này, là Đổng phu nhân chuẩn bị cho Trình Tuệ tương lai sinh sản.
Nữ tử sinh thai đầu phần lớn đều gian nan, chờ đến khi sức lực vô dụng, rót một chén canh sâm, sản phụ lại có sức lực tiếp tục sinh.
Thứ tốt có thể cứu mạng như vậy, có thể sử dụng bạc mua được, nhưng lại rất khó dùng bạc đi cân nhắc, bởi vì dân chúng bình thường cũng không biết đi đâu mà mua, càng không biết phân rõ thật giả như thế nào —— Đổng Kính Thu lúc này lại muốn mang cây lão tham ra dùng ở trên người Võ Đại, nếu Võ Đại còn ý thức, nhất định lại nói chính mình không xứng với thứ tốt như vậy!
"Tỷ phu ——"
"Trước cứu người đi, dù đáng giá cũng đều là vật chết, mạng người quan trọng, người này trung dũng như thế, chẳng lẽ còn không đáng giá một gốc cây lão tham sao?"
Đổng Kính Thu ngăn chặn Trình Khanh.
Trình Khanh còn tự ấn cầm máu cho Võ Đại.
Lúc này, người Ngũ Thành Binh Mã Tư rốt cuộc cũng khoan thai tới muộn!
Thấy được thi thể hắc y nhân trên mặt đất và Võ Đại sinh tử không rõ.
Không chờ người Ngũ Thành Binh Mã Tư mở miệng, Đổng Kính Thu đã đi lên biểu lộ thân phận, "Kinh đô và vùng trọng địa lân cận, có người bên đường chặn giết cử tử dự thi, chúng ta còn đều là giám sinh Quốc Tử Giám, nếu các ngươi không có quyền xử lý, hãy báo cho thượng quan, lúc này xin đừng chậm trễ chúng ta cứu người."
Lời đều bị một mình Đổng Kính Thu nói xong, người Ngũ Thành Binh Mã Tư có thể nói gì?
Bình thường gặp phải loại sự tình này, Ngũ Thành Binh Mã Tư mới mặc kệ lưu tại hiện trường chính là hung thủ hay là khổ chủ, tất yếu trước tiên mang đi điều tra. Nhưng mà Võ Đại trên mặt đất sinh tử không rõ, Trình Khanh ngẩng đầu lẳng lặng nhìn bọn họ, người Ngũ Thành Binh Mã Tư nhất thời thế nhưng tiến thoái lưỡng nan.
Ánh mắt Trình Khanh quá khiếp người!
Người bị thương trên mặt đất tuy còn một hơi, nhưng động một chút chỉ sợ cũng sẽ chết.
Người không phải Ngũ Thành Binh Mã Tư làm hại, kết quả lại tính ở trên đầu bọn họ, tội gì tới chịu thay!
Vậy chờ một chút đi.
Xem bộ dáng này cũng chỉ một lát nữa, người trên mặt đất hẳn sẽ tắt thở.
Tư Nghiên tìm được rượu, vội vội vàng vàng tới.
Võ Nhị mang đến kim chỉ và Tiểu Bàn biết may vá.
Vải bông sạch sẽ cũng được mang tới.
Còn có nến và đèn lồng đều đúng chỗ, so ra kém đèn mổ, nhưng cũng là lực lớn nhất trước mắt.
Trình Tuệ đồng dạng ôm một cái tráp xuống xe.
Trên mặt Trình Tuệ một chút huyết sắc đều không có, thấy Trình Khanh cả người là máu, run âm thanh kêu "Tiểu lang".
"Đại tỷ, đệ không có việc gì, máu trên người đệ đều là của Võ Đại."
"Tuệ nương, lão tham đâu, mau đem tới."
Tráp là dùng sáp ong phong ấn, Đổng Kính Thu trực tiếp đập tráp xuống mặt đất, tráp vừa vỡ, tức khắc liền ngửi được mùi dược vị.
Đổng Kính Thu cũng không rảnh lo tìm đao, trực tiếp dùng tay bẻ một đoạn nhét vào trong miệng Võ Đại.