Mạnh Hoài Cẩn cười nói, "Chờ ngươi trở về Quốc Tử Giám, hẳn nên đi cảm tạ Vương Tế Tửu. Vương đại nhân lấy thân phận Tế Tửu thượng thư Quốc Tử Giám, lên án mạnh mẽ hành động của Nhu Gia, nói để một giới nữ lưu tới can thiệp Quốc Tử Giám là chính mình thất trách, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội, triệt hồi chức quan của hắn!"
Hóa ra là Vương Tế Tửu.
Chiêu lấy lui làm tiến này của Vương Tế Tửu dùng thật tốt nha, nếu hoàng đế không nghĩ bị người chỉ vào cái mũi mắng là hôn quân, không những không thể trách Vương Tế Tửu, còn phải trấn an Vương Tế Tửu thật mạnh.
Vương Tế Tửu đây là vì chính hắn, cũng có vài phần là vì Trình Khanh.
Trình Khanh gật đầu, "Đúng là nên cảm ơn Vương đại nhân. Sư huynh, Nhu Gia từ huyện chúa biến thành hương quân, ta thật là cao hứng!"
Đối với Trình Khanh tới nói đây là tin tức siêu tốt.
Mạnh Hoài Cẩn hiểu được ý tưởng của Trình Khanh.
Hai người lúc này đều suy nghĩ một sự kiện.
Hóa ra mặc kệ dạng thánh sủng nào đều có thể dao động.
Hơn nữa hoàng đế làm việc cũng không thể tùy tâm sở dục, một khi hoàng đế che chở phạm nhân đến mức khiến nhiều người tức giận, hoàng đế cũng không dễ xuống đài.
Lần này, có thể làm rớt phong hào của Nhu Gia huyện chúa, tiếp theo, là có thể làm Nhu Gia từ hương quân biến thành thứ dân, thậm chí là Phúc Trinh Trưởng công chúa, cũng không phải không thể động, từ từ mưu tính, bọn họ có thể báo thù cho Trình Dung!
"Trình Khanh, không cần gấp, đây chỉ là bắt đầu, Nhu Gia là người dễ đối phó nhất, những người khác không có ngốc như nàng. Lần này xử phạt, có thể là sủng ái hoàng đế đối với Nhu Gia yếu bớt, cũng có thể vì phải có cái công đạo cho triều thần, chúng ta không thể bởi vậy đắc ý vênh váo."
Mạnh Hoài Cẩn nhắc nhở Trình Khanh.
Trình Khanh đương nhiên biết.
"Phúc Trinh Trưởng công chúa mới là chỗ dựa lớn nhất của Nhu Gia, Phúc Trinh không ngã, Nhu Gia vĩnh viễn có chỗ dựa."
Nếu án tham ô bạc tai cũng như nàng suy đoán, vậy giữa nàng và Phúc Trinh Trưởng công chúa không chỉ có việc của Trình Dung!
Trình Khanh bỗng nhiên cảm khái:
"Hôm nay là Hội Thưởng Mai một năm một lần của phủ Trưởng công chúa, lại là sinh nhật 18 của Nhu Gia, phủ Trưởng công chúa đã sớm phát thiệp ra, sẽ không lâm thời hủy bỏ chứ?"
Trình Khanh rất muốn đi phủ Trưởng công chúa tận mắt nhìn xem.
Hoàng đế lựa chọn ở hôm nay hạ chỉ tước phong hào huyện chúa của Nhu Gia, thật là cho Nhu Gia một phần lễ vật sinh nhật khó quên!
……
"Huyện chúa ——"
"Cút, các ngươi đều cút đi!"
"Huyện chúa bớt giận, huyện chúa cẩn thận bị thương tay."
"Bảo các ngươi cút, nghe không hiểu sao?"
Trong phòng Nhu Gia đã không có một cái gì hoàn chỉnh .
Lần này không chỉ có đập , ngay cả màn giường vỏ chăn đều bị cắt, trân châu lăn xuống đầy đất quậy với mảnh sứ vỡ, Phúc Trinh Trưởng công chúa vào cửa dẫm hạt châu thiếu chút nữa té ngã.
"Còn không chạy nhanh thu thập đi, nàng muốn đập cũng không cần mang thêm đồ vào trong phòng nàng, dù sao với phong hào của nàng cũng không được dùng mấy thứ này."
Dĩ vãng Nhu Gia phát giận, Phúc Trinh đều tùy tiện nàng đập, hôm nay không chỉ không an ủi Nhu Gia, còn muốn dùng lời nói đâm nữ nhi, Nhu Gia nhào vào trên đệm khóc rống, bọn hạ nhân nơm nớp lo sợ quét tước nhà ở, để lại phòng cho Phúc Trinh và Nhu Gia.
Phúc Trinh chờ Nhu Gia khóc mệt, tiếng khóc từ lớn biến thành nhỏ, mới sai người múc nước rửa mặt chải đầu cho Nhu Gia.
"Con đập, cữu cữu con cũng sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, truyền tới trong tai cữu cữu con, cữu cữu con còn cảm thấy chính mình xử phạt con là đúng. Nhu Gia, con cần lấy lại tinh thần, thiệp Hội Thưởng Mai đã sớm phát ra ngoài, hôm nay sẽ có rất nhiều người tới cửa. Khi con đắc ý, những người đó vây quanh con nịnh nọt, khi con thất ý, bọn họ ngoài miệng an ủi con, trong lòng khẳng định chê cười con, chẳng lẽ con muốn bày ra sự mềm yếu của chính mình, để khách khứa chế giễu?"
Từng câu từng chữ này đều nói đến tâm khảm Nhu Gia.