Khi sắp hừng đông, thế tử phu nhân dựa vào trên giường, bỗng nhiên cùng Mai thị kéo việc nhà:
"Ngươi gả vào Dương gia cũng đã một năm, bụng còn chưa có động tĩnh, ta nơi này có hai nô tỳ vừa ý, ngươi dẫn trở về hầu hạ Đái Anh. Nam nhân ngươi ở bên ngoài vất vả, ngươi cũng nên hiểu chuyện, sớm thu xếp cho tốt, còn cần bà mẫu như ta nhắc nhở……"
Một năm không mang thai, bà mẫu liền phải nhét hai nha đầu thông phòng cho nàng và trượng phu.
Cố ý chọn thời cơ như vậy, tất nhiên là vì muốn cho nàng một cái giáo huấn, lập quy củ cho nàng!
Mai thị cảm thấy mỏi mệt từ khắp người dâng lên, bụng nhỏ có hơi chút ẩn ẩn co rút đau đớn, hạ thân có dòng nóng ẩm trào ra.
Tỳ nữ cầm đèn sợ tới mức kinh hô:
"Máu, nhị nãi nãi, máu……"
Thái Bình ngày hai mươi tháng chạp năm chín, nhị nãi nãi Mai thị phủ Trường Hưng Hầu vô ý đẻ non, có thai chưa tròn hai tháng.
Chờ khi Mai thị lại có tri giác, nàng đã nằm ở trên giường, thánh thủ phụ khoa Hầu phủ mời đến xem mạch cho nàng xong, lại khai dược.
"Nhị nãi nãi còn trẻ, sau này vẫn có thể có hài tử."
Đại phu an ủi Dương Đái Anh như vậy.
Hốc mắt Dương Đái Anh hồng hồng, đưa đại phu ra cửa xong mới đi về, ngồi bên cạnh giường kéo tay Mai thị.
"Kiêm Gia, nàng đừng khổ sở, đại phu nói, chúng ta sẽ lại có hài tử."
Sẽ lại có hài tử sao?
Mai thị rút tay từ trong tay Dương Đái Anh ra, đặt ở trên bụng nhỏ.
Bụng nhỏ bình thản một chút dị thường đều không có.
Nơi đó từng có một tiểu sinh mệnh, ở thời điểm nàng không biết trộm đến, khi chưa phát hiện, lại rời nàng đi.
Thế tử phu nhân lăn lộn một phen, làm mất tôn nhi của chính mình.
Nói đến cũng châm chọc, ở khi Mai thị mang thai cháu đích tôn đứng đắn lại sảy thai, thế tử phu nhân đang muốn nhét hai thông phòng vào giữa Mai thị và Dương Đái Anh nhằm cách ứng Mai thị.
Mai thị ban ngày bôn ba, buổi tối lại bị lăn lộn một đêm, lại bị loại thủ đoạn xấu xa này của thế tử phu nhân tra tấn, mới rớt thai.
Thế tử phu nhân chột dạ, nói Mai thị quá không cẩn thận, chính mình có thai cũng không biết.
Lời này, là trước khi Mai thị không hôn mê nghe được.
Mai thị không nói lời nào, biểu tình trống rỗng, làm Dương Đái Anh có hơi chút sợ.
Hắn lại kêu vài tiếng ‘ Kiêm Gia ’, Mai thị bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, "Chàng luôn nói nhịn một chút thì tốt rồi, ta liền nhịn. Từ khi ta gả vào Hầu phủ, bởi vì bà mẫu không thích, chê ta xử sự không đủ khéo đưa đẩy, chê cha ta không thể trợ chàng ở trên quan trường thanh vân thẳng thượng, sớm biết như thế, không bằng hủy bỏ hôn ước hai nhà, ta không đủ tư cách làm con dâu phủ Trường Hưng Hầu, nên nhường vị trí ra, cho người phù hợp!"
"Kiêm Gia, không có ai chê nàng, ta biết nàng hiện tại rất khổ sở, cho nên nói mê sảng……"
Dương Đái Anh vội vàng an ủi thê tử.
Mai thị lại không cảm kích.
Nếu tối hôm qua khi bị bà mẫu làm khó dễ, trượng phu có thể đứng ra nói chuyện vì nàng, Mai thị sẽ thực cảm động.
Nhưng cũng không có.
Xong việc an ủi có lợi ích gì?
Là nàng ngu xuẩn, tham niệm chút ôn nhu của trượng phu, luôn lần lượt thỏa hiệp.
"Kiêm Gia ——"
Mai thị thở dài, "Đây không phải chàng sai, nguyên là ta sai, ta mệt mỏi, để ta ngủ một lát đi. Các ngươi tổng không thể kêu một người vừa sảy thai mạo gió tuyết ra cửa, đi cầu tình cho Dương Đái Kiệt đi?"
Dương Đái Anh bị Mai thị nói cho đỏ mặt, Mai thị tuy rằng sắc mặt tiều tụy, ánh mắt lại vẫn thanh triệt giống như nước.
Đôi mắt này cái gì cũng có thể nhìn thấu.
Khi Dương Đái Anh rời đi, có hơi chút giống chạy trối chết.
……
Trình Khanh đoán, phủ Trường Hưng Hầu sẽ làm ầm ĩ mấy ngày, chờ người Dương gia vô kế khả thi, sẽ minh bạch cái gì là thái độ cầu người.
Trình Khanh lại không tính đến Mai thị đã có thai, bị phu nhân thế tử Trường Hưng Hầu lăn lộn, vô ý đẻ non.
Hội Thưởng Mai phủ Trưởng công chúa, một đạo thánh chỉ của Hoàng Thượng tước đoạt phong hào huyện chúa của Nhu Gia, đủ để cho đại bộ phận triều thần vừa lòng.
Trình Lục lão gia nghe xong thánh chỉ này, bệnh không thuốc mà khỏi, lại có thể sinh long hoạt hổ đi thượng triều.