Trình Lục lão gia từ trong miệng người khác nghe câu trả lời của Trình Khanh ở Hội Thưởng Mai, tỏ vẻ thực vừa lòng, tống cổ người đi nói cho Trình Khanh, nàng có thể về Quốc Tử Giám.
Vương Tế Tửu là thực nghiêng về phía Trình Khanh, Trình Khanh cần phải lấy ra thành tích hồi báo sự coi trọng của Vương Tế Tửu.
Trình Khanh không đi Quốc Tử Giám, Đổng Kính Thu cũng không đi.
Hôm nay Trình Khanh muốn đi Quốc Tử Giám, Đổng Kính Thu ấp úng còn không nghĩ đi.
Trình Khanh liền cảm thấy kỳ quái, hỏi Tư Nghiên:
"Có nói là vì chuyện gì mà phải chậm trễ hay không?"
"Cô gia chưa nói, chỉ tống cổ tiểu nhân trở về báo tin, nói chính mình một lát nữa sẽ lại đây."
Được rồi, như vậy Trình Khanh cũng không thể ra cửa mà phải ở nhà chờ.
Chờ khi nhìn thấy Đổng Kính Thu, cái miệng lanh lợi của hắn đã toác đến tận lỗ tai, Trình Khanh cảm thấy tỷ phu của chính mình càng ngày càng ngốc, nào có khí chất tài tử như lần đầu gặp ở Thái Bạch Lâu!
"Tiểu lang, là đệ hỏi ta, ta mới nói, không phải ta chủ động…… đệ sắp làm cữu cữu, đệ sắp làm cữu cữu, ta sắp làm cha!"
Mấy tháng trước, Đổng Kính Thu không nghĩ tới chính mình sẽ vội vàng cưới vợ.
Ngay cả thê tử cũng không có, liền càng đừng nói mong nhi nữ.
Nhi nữ gì đó, đều là trói buộc, đều là ràng buộc!
Ngắn ngủn mấy tháng, Đổng Kính Thu một chút đều không ngại tự mình vả mặt, tưởng tượng đến Tuệ nương có thai, sắp vì hắn sinh nhi dục nữ, chiếc van tình thương của cha Đổng Kính Thu đã mở ra, căn bản không khống chế được vui mừng.
Cho nên nhi nữ có phải trói buộc hay không, còn phải xem là ai sinh ra, nữ nhân âu yếm mang thai hài tử của chính mình, Đổng Kính Thu hiện tại còn chưa có bay lên trời cao, đã là vô cùng có định lực.
Cười ngây ngô thì làm sao vậy?
Hắn chính là nguyện ý cười!
Trình Khanh sửng sốt, "Đại tỷ tỷ có thai?"
Đây đương nhiên là một kiện hỉ sự.
"Đêm qua mới khám ra, vừa được hai tháng, Tuệ nương không cho ta nói với người khác, nói muốn đủ ba tháng mới gửi thư cho Tuyên Đô bên kia."
Cái gì kêu là mới hai tháng.
Trình Khanh nhớ không lầm nói, hai người này thành thân vốn dĩ cũng chỉ mới ba tháng.
Cho nên đây là trong tuần trăng mật liền có mang.
Nhìn không ra, thân thể Đổng tỷ phu tốt như vậy.
Trình Khanh còn cười Đổng Kính Thu ngốc, nếu hiện tại cho nàng một cái gương, nàng sẽ phát hiện chính mình cũng cười thực ngốc.
Không phải cữu cữu, là tiểu dì nha.
Nàng sắp làm tiểu dì!
"Chờ qua năm, mẫu thân và Nhị tỷ các nàng sẽ lên kinh, không sợ không ai chiếu cố đại tỷ tỷ. Đại phu nói như thế nào, chúng ta ngồi thuyền lên kinh có bị xóc nảy, thân thể đại tỷ tỷ vẫn tốt chứ?"
Trình Khanh cẩn thận hỏi, Đổng Kính Thu cũng không cảm thấy phiền.
Mấy vấn đề này Đổng Kính Thu không biết đã hỏi đại phu bao nhiêu lần, hắn không phiền, đại phu đều sắp phiền. Nếu không phải thấy Đổng gia chỉ có hai phu thê trẻ tuổi ở, không có trưởng bối biết chuyện hỗ trợ, đại phu tuyệt đối muốn phát hỏa.
Trình Khanh chỉ biết chưa đủ ba tháng thì không thể mệt, nghe Đổng Kính Thu nói tối hôm qua sau khi xem ra hỉ mạch liền lập tức thu hộp kim chỉ của Trình Tuệ, Trình Khanh hơi yên tâm:
"Đệ không phải nói đại phu không thể tin, nhưng mời hai đại phu nhìn xem càng tốt."
"Kinh thành có Tôn đại phu, là thánh thủ phụ khoa nổi danh, ta đã cho người đi mời!"
Trình Khanh cũng nghỉ ngơi tâm tư đi Quốc Tử Giám, nàng phải đợi xác định tình huống của Trình Tuệ bên này.
Kết quả đã sắp giữa trưa, người Đổng Kính Thu phái đi cũng chưa mời được Tôn đại phu về tới.
Giờ Mùi hai khắc, hạ nhân Đổng gia mới mang theo Tôn đại phu trở về.
Thiếu nãi nãi có thai, thiếu gia cực kỳ cao hứng, hạ nhân lâu sau đó mới mời được Tôn đại phu về tới, tự nhiên muốn giải thích hai câu.
"…… Tiểu nhân đi y quán không thấy người, Tôn đại phu sáng sớm đã đi khám bệnh tại nhà, tiểu nhân liền đi đến bên ngoài phủ Trường Hưng Hầu chờ, vừa thấy Tôn đại phu ra tới, tiểu nhân liền chạy nhanh mời Tôn đại phu đến."