Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ (Dịch Full)

Chương 57 - Chương 57. Sư Huynh Là Vì Các Ngươi Hảo

Chương 57. Sư huynh là vì các ngươi hảo Chương 57. Sư huynh là vì các ngươi hảo

Trình Khanh minh bạch ý tứ của Mạnh Hoài Cẩn, phối hợp lắc đầu, “Ta ở trong thư viện lạc đường, đi đến nơi này nghe thấy đám người Du Tam đang nói chuyện, quân tử phi lễ chớ nghe, ta lập tức muốn rút đi, ai ngờ khi rút đi kinh động đám người Du Tam, bọn họ chỉ trích ta đang nghe lén, không thuận theo không buông tha muốn cản ta lại.”

Du Tam ha hả cười quái dị:

“Nghe lén hay không, chỉ có chính ngươi biết ——”

“Đủ rồi!”

Mạnh Hoài Cẩn đánh gãy hắn, “Du Hiển, ngươi ỷ vào gia thế bối cảnh ức hiếp người, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ? Nơi này là thư viện, không phải quý phủ, thư viện không có quy định địa phương nào ‘người rảnh rỗi không được đến’, Trình Khanh có tư cách tới đây!”

Mạnh Hoài Cẩn không chỉ có làm lơ hắn, còn ở trước mặt mọi người bác mặt mũi của hắn, mặt Du Tam đen như đáy nồi:

“Ta ỷ thế hiếp người, vậy cũng tốt hơn có người cong eo lâu rồi rốt cuộc không đứng thẳng được, không lo làm người…… Hừ!”

Ánh mắt Mạnh Hoài Cẩn thanh lãnh không hề có độ ấm, câu nói “không lo làm người chỉ làm chó” của Du Tam chưa nói ra miệng, đám người Trình Khuê cuối cùng đã hồi phục lại tinh thần, sôi nổi chào hỏi Mạnh Hoài Cẩn.

Mạnh Hoài Cẩn đối với Trình Khuê cũng không có sắc mặt tốt, Trình Khuê vừa rồi không ngăn cản Du Tam, cứ trơ mắt nhìn nắm tay Du Tam chuẩn bị rơi xuống trên người Trình Khanh —— có đường huynh như vậy còn không bằng không có.

Trình Khuê bị ánh mắt Mạnh Hoài Cẩn đâm vào, gương mặt nóng lên, không biết nên nói cái gì.

Mạnh Hoài Cẩn không để ý tới bọn họ, quay đầu hỏi Trình Khanh:

“Ngươi không quen thuộc đường đi trong thư viện, hay để ta đưa ngươi xuống núi đi.”

Trình Khanh quyết đoán tiếp nhận ý tốt của Mạnh Hoài Cẩn.

Không phải nàng nhận thua, nếu bàn về vũ lực, nàng chỉ sợ ngay cả Du Tam cũng không đánh lại, huống chi Du Tam còn có nhiều người giúp đỡ như vậy.

Hôm nay, Mạnh Hoài Cẩn thế nàng giải vây, nàng lại thiếu Mạnh Hoài Cẩn một lần.

Về phần Du Tam…… đáy mắt Trình Khanh chứa hàn băng, nàng ban đầu cảm thấy chính là một tên thiếu niên phú nhị đại ở cổ đại mà thôi, nhưng Du Tam lại nhiều lần tìm đường chết, Trình Khanh thật không phải người có tính tình tốt gì, dù Du tri phủ đưa một trăm chiếc nghiên mực tốt đến, cũng không đền bù được sự hỗn trướng của Du Tam!

Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh tự quyết định, bỏ Du Tam ở một bên, Mạnh Hoài Cẩn muốn mang Trình Khanh đi, Du Tam thực nghiêm túc cảnh cáo Mạnh Hoài Cẩn: “Họ Mạnh, đây là chính ngươi muốn trộn lẫn vào, ngươi đừng hối hận!”

Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh nghênh ngang rời đi, thân hình hai người đã bị hoa mộc che lấp, âm thanh Mạnh Hoài Cẩn bị gió nhẹ đưa tới:

“Ta thấy việc học của các ngươi vẫn quá nhẹ nhàng, nếu như thế, mỗi người chép 《 Luận Ngữ 》 mười lần đi, trong vòng ba ngày giao cho ta, các ngươi đã là học sinh thư viện, ta chính là sư huynh của các ngươi, sư huynh lên tiếng bảo các ngươi chép sách, là vì tốt cho các ngươi!”

Đám người Trình Khuê hoàn toàn sửng sốt.

Lời này nghe thực quen tai, đúng là những lời khi Du Tam giữ chặt Trình Khanh đã nói, hóa ra Mạnh Hoài Cẩn tới sớm như vậy!

Du Tam muốn đuổi theo, bị đám người Trình Khuê ôm gắt gao lấy.

“Du Tam, đừng xúc động!”

“Mạnh Hoài Cẩn là bánh trái thơm số một thư viện, ai cũng có thể xảy ra chuyện, duy độc hắn không thể.”

Du Tam oán hận nói:

“Vậy thật sự phải chép 《 Luận Ngữ 》 mười lần sao?”

Đồng môn vẻ mặt đau khổ gật đầu, “Tốt nhất nên chép đi, nếu Mạnh Hoài Cẩn thêm mắm thêm muối đăng báo việc này đến thư viện, chép mười lần 《 Luận Ngữ 》 có lẽ sẽ biến thành hai mươi lần, đặc biệt là ngươi, vừa mới bị trong nhà phạt rớt tiền tiêu vặt, việc này nếu truyền tới trong tai Du đại nhân……”

Bình Luận (0)
Comment