Thật là trời giáng tai họa bất ngờ, ba ngày phải chép xong mười lần 《 Luận Ngữ 》, tay cũng bị gãy.
Nhưng lại có thể trách ai được?
Chuyện đuổi chuyện, sở hữu trùng hợp đều tiến đến cùng nhau, chỉ có thể oán tên Trình Khanh kia, nếu đối phương không có lén lút nghe lén, sẽ không có xung đột lúc sau.
Trình Khuê vẻ mặt áy náy, nói sự tình dừng ở đây, về sau không cần bởi vì hắn mà đi khó xử cùng Trình Khanh.
Du Tam xua tay: “Ta và tiểu tử kia đã kết thù lớn, về sau chuyện đều không quan hệ cùng ngươi!”
……
Trình Khanh vốn là đầy mình hỏa khí, nghe thấy Mạnh Hoài Cẩn bảo đám người Du Tam trong vòng 3 ngày chép mười lần 《 Luận Ngữ 》, vừa muốn cười.
Bất luận cổ kim, chiêu của học bá đều thông dụng.
Học bá hưởng thụ quá trình làm bài tập, học sinh bình thường lại kháng cự làm bài tập, nếu học sinh còn có tinh lực bướng bỉnh, nhất định là bài tập quá ít!
Mạnh Hoài Cẩn thấy bả vai nàng run rẩy, rõ ràng là không nín được, cũng không nhịn được giơ khóe miệng lên:
“Muốn cười liền cười đi, nghẹn nhiều vất vả.”
Tâm tình thay đổi nhanh như vậy cũng thực thần kỳ, Mạnh Hoài Cẩn đã nhìn ra, Trình Khanh là người thực biết điều tiết cảm xúc của chính mình…… Như vậy khá tốt, người sống trong hận thù sẽ rất mệt.
Trình Khanh thu liễm ý cười, nghiêm mặt nói:
“Ân tình của Mạnh sư huynh ta nhớ kỹ, đây là lần thứ hai sư huynh giúp ta!”
Mạnh Hoài Cẩn lắc đầu, “Ngươi không cần lo lắng, cái gọi là hai lần trợ giúp mà ngươi nói đều là may mắn gặp dịp, là người khác phá hư quy củ trước, nếu mỗi người đều thờ ơ như vậy, sớm muộn gì sẽ lâm vào hỗn loạn, ta là duy trì thứ tự mà không phải cố ý giúp ngươi.”
Mạnh Hoài Cẩn nói chính là lời thật lòng!
Trình Khanh có thể lý giải lập trường của Mạnh Hoài Cẩn, bởi vì bản thân đối phương chính là người được lợi từ quy tắc thứ tự—— một học sinh hàn môn, vì sao ở thư viện Nam Nghi có địa vị siêu nhiên? Đây là quy tắc do thư viện chế định ra, cũng là thứ tự của toàn bộ triều Đại Ngụy. Tất cả toàn hạ phẩm duy có đọc sách cao, chỉ cần ở trên khoa khảo có thành tựu, bất luận dòng dõi, không kể xuất thân, hết thảy lấy công danh khoa khảo tới phân chia, cử nhân chính là người có địa vị cao hơn so với tú tài, ‘ Giải Nguyên ’ lại áp đảo phía trên cử nhân bình thường.
Cho nên Mạnh Hoài Cẩn bắt đám người Du Tam chép 《 Luận Ngữ 》, đám người Du Tam dù cho tức giận đến dậm chân, nhưng vẫn phải chép.
Trình Khanh hiểu việc này.
Mạnh Hoài Cẩn giúp nàng, khả năng không đơn thuần là giúp nàng, là xuất phát từ liên tục giữ gìn quy tắc.
Nhưng việc này không ảnh hưởng Trình Khanh cảm kích với Mạnh Hoài Cẩn.
Mạnh Hoài Cẩn đưa nàng đến cửa thư viện, “Trình Khanh, ta không có khả năng mỗi một lần đều đúng lúc đuổi kịp xuất đầu giúp ngươi, thư viện Nam Nghi có học sinh hàn môn, có công tử tri phủ kiêu căng như Du Hiển, thậm chí còn có người địa vị lớn hơn Du Hiển, tiến vào thư viện chỉ là bắt đầu, nếu muốn ở thư viện sống được bừa bãi nhẹ nhàng, ngươi chỉ có một con đường có thể đi.”
Con đường duy nhất trong miệng Mạnh Hoài Cẩn chính là cái gì không cần nói cũng biết.
Con đường mà Mạnh Hoài Cẩn đã đi qua một lần, vô số người đọc sách Đại Ngụy tre già măng mọc đi qua…… Du Tam không phải liên tiếp khiêu khích sao? Trình Khanh mới vào thư viện sẽ học ở lớp Đinh, mà Du Tam ở lớp Bính, cao hơn lớp Đinh một bậc.