Trình Khanh lẩm bẩm tiếp lời, "Lại sau đó, Kiều Tứ tiểu thư liền xảy ra chuyện, sư huynh là hoài nghi Trưởng công chúa không liên hôn được với Ninh phi, liền thực hiện độc kế với Kiều Tứ tiểu thư?"
Trưởng công chúa sẽ ngu xuẩn như vậy?
Nếu thật ngu xuẩn như vậy thì tốt.
Nhưng tổng cảm thấy Trưởng công chúa những năm gần đây có thể thánh sủng không ngừng, không nên ngu xuẩn như vậy!
Phân vị của Nhu Gia còn chưa có khôi phục, Trưởng công chúa nên điệu thấp mới đúng.
Vẻ mặt Trình Khanh rối rắm, Mạnh Hoài Cẩn lại đặt xuống một quân cờ: "Ngươi thua. Không cần suy nghĩ nhiều, có lẽ là có người có thù oán cùng Trưởng công chúa, mượn việc này châm ngòi quan hệ giữa Trưởng công chúa và Ninh phi, cũng có lẽ là quyền quý kinh thành nào đó xem trọng tứ hoàng tử, muốn cho nữ nhi nhà mình chiếm cứ vị trí chính phi của tứ hoàng tử, sau lưng chuyện này khả năng không chỉ trộn lẫn một cỗ thế lực, ngươi chỉ vừa lúc gặp và cứu Kiều Tứ tiểu thư. Về phần ‘ tất có thâm tạ ’ mà tứ hoàng tử nói, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên quên đi. Trình Khanh, thế cục kinh thành thay đổi trong nháy mắt, dòng xoáy nước tranh trữ đoạt đích càng ngày càng mạnh, đôi khi ta càng tình nguyện ngươi thi hội bị rớt, lại chờ ba năm, khả năng sẽ tránh được loạn cục này."
Tránh?
Nước đục mới có thể bắt cá.
Sau khi đại cục tranh trữ đoạt đích đã định, nàng muốn làm cái gì đều đã chậm.
Trình Khanh nhìn chằm chằm Mạnh Hoài Cẩn không bỏ, Mạnh Hoài Cẩn một bên thu thập bàn cờ một bên bảo nàng có chuyện cứ việc nói thẳng.
Trình Khanh nghi hoặc:
"Ta hoài nghi ngươi có còn là Mạnh sư huynh ta quen thuộc hay không, ngươi vừa rồi nói chuyện, thần thái lại có vài phần giống thế tử Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình…… Sư huynh, ngươi và Tiêu Vân Đình sẽ không vẫn còn có lui tới chứ!"
Bàn tay thu thập quân cờ của Mạnh Hoài Cẩn khựng lại, quả quyết phủ nhận suy đoán của Trình Khanh.
"Ngươi suy nghĩ nhiều."
Chính mình suy nghĩ nhiều?
Ở trong nhận tri của Trình Khanh, chỉ có Tiêu Vân Đình đối với chuyện phát sinh trong cung rõ như lòng bàn tay.
Tiêu Vân Đình ở trong cung xếp thám tử là không thể nghi ngờ.
Trước kia Mạnh Hoài Cẩn cùng Tiêu Vân Đình ở trên cùng một con thuyền, tất nhiên là có thể mượn con đường tin tức của Tiêu Vân Đình.
Hiện tại không cùng một đường với Tiêu Vân Đình, sao Mạnh Hoài Cẩn lại biết được sự tình phát sinh trong cung?
Trình Khanh có lý do tin tưởng, bởi vì nguyên nhân nào đó, Mạnh Hoài Cẩn lại cùng Tiêu Vân Đình giảo hợp tới cùng nhau.
Mạnh Hoài Cẩn vẫn một mực phủ nhận, Trình Khanh cuối cùng là bán tín bán nghi.
Nàng không sợ bị Mạnh Hoài Cẩn lừa, mà là lo lắng Mạnh Hoài Cẩn bị Tiêu Vân Đình lừa.
Mạnh Hoài Cẩn không muốn nói cho nàng, Trình Khanh cũng không có cách nào.
Tựa như nàng đồng dạng có rất nhiều chuyện không có biện pháp nói cho Mạnh Hoài Cẩn.
……
"Chân Chân biểu muội, ta ——"
Tứ hoàng tử đối mặt với giai nhân, khó có thể mở miệng.
Hắn nói muốn cưới Kiều Ánh Chân, kết quả Kiều Ánh Chân chỉ có thể ủy khuất làm trắc phi.
Trắc phi nói đến dễ nghe, nhưng vẫn là thiếp.
Tứ hoàng tử quả thực không mặt mũi nào thấy Kiều Ánh Chân.
Cảm xúc của Kiều Ánh Chân vẫn ổn, vốn tưởng rằng việc hôn nhân cùng tứ hoàng tử tuyệt không có khả năng, tứ hoàng tử lại vì nàng tranh thủ được vị trí trắc phi. Kiều Ánh Chân cũng muốn gả cho hoàng tử làm chính phi, làm thê của tứ hoàng tử, bất đắc dĩ vận mệnh trêu người, khiến nàng gặp phải đạo tặc.
"Điện hạ, không có quan hệ, thế này đã thực tốt."
Kiều Ánh Chân ngoài miệng nói tốt, nước mắt lại không chịu khống chế chảy ra bên ngoài.
Kiều Ánh Chân vừa khóc, tứ hoàng tử liền thiếu chút nữa chạy trối chết.
Tứ hoàng tử Thái Bình năm mười mới 17 tuổi, cắn răng thề cả đời sẽ đối tốt với Kiều Ánh Chân.
Tứ hoàng tử 17 tuổi, Kiều Ánh Chân mười lăm tuổi, cũng không biết ‘ cả đời ’ ý nghĩa là gì, nhưng vào giờ này khắc này, tứ hoàng tử nói những lời này là thực nghiêm túc.