Khi Trình Khanh lại tỉnh lại, đã chạng vạng.
Quái lão nhân thu thập đồ, nhìn thấy nàng tỉnh lại, nâng mí mắt: "Trình Tứ, lão hủ không phải đại phu cung phụng Trình gia ngươi, không phải tùy ngươi truyền đến, tùy ngươi sai sử!"
Trình Khanh cười suy yếu, "Ta cũng không nghĩ mệt nhọc ngài, nếu không ngài dứt khoát vất vả một lần thay ta giải độc, về sau liền nhẹ nhàng."
Lão nhân bị trình độ da mặt dày của nàng kinh ngạc.
Thế này tính nữ hài tử gì, dù mười nam nhân thêm vào cùng nhau, da mặt dày cũng so ra kém Trình Khanh.
"Lão hủ không uổng miệng lưỡi cãi cọ cùng ngươi, chờ ngươi lần thứ ba độc phát, lão hủ tuyệt sẽ không cứu ngươi!"
"A."
A cái gì?
Nghĩ hắn đang nói giỡn sao?!
Lão nhân cầm theo cái rương, đập cửa rời đi,
Đôi mắt Tiểu Bàn đỏ bừng tiến vào.
"Thiếu gia, nếu không ngài tìm đại phu khác nhìn một cái xem, chúng ta không tìm ở kinh thành, cũng không nói ngài bị bệnh, chỉ nói là nô tỳ bị bệnh nhờ đại phu bắt mạch……"
Trình Khanh nghe được bật cười, "Ngươi còn rất cơ linh, nếu về sau thời cơ thích hợp, cũng thật có thể thử xem, hiện tại còn chưa tới một bước kia."
Trình Khanh khen ngợi Tiểu Bàn xong, Liễu thị liền bưng dược đi vào.
"Tiểu lang, bệnh này của con thế nhưng không phải lần đầu tiên phát tác, nếu không phải Tư Nghiên mời đại phu đến, nương còn không biết con khi thi hội đã từng bị bệnh, nương thật là không xứng chức."
Tiểu Bàn đỏ con mắt lui ra, Liễu thị ngồi bên cạnh giường, ánh mắt nhìn Trình Khanh tràn đầy lo lắng.
Sớm tại khi Liễu thị lên kinh, Trình Khanh đã hỏi qua Liễu thị tình huống lúc trước.
Liễu thị cũng không biết Trình Khanh trúng độc, nàng vẫn luôn cho rằng Trình Khanh là bệnh cấp tính.
Đại phu mà Trương khâm sai mời đến cho Trình Khanh ở huyện Giang Ninh cũng rất nổi danh. Liễu thị không biết nội tình, Trình Khanh cũng không đề cập đến sự tình trúng độc, đề ra cũng sẽ khiến Liễu thị lo lắng.
"Không có gì, là do tràng bệnh trước kia làm thân thể con không được tốt như người thường, chỉ cần điều dưỡng tốt, chậm rãi là có thể khỏe lại. Nương nơi nào không xứng chức, nương vừa chiếu cố con, cũng vừa nhọc lòng Nhị tỷ và tam tỷ, còn có đại tỷ đang mang thai, nương so với bất luận kẻ nào đều vất vả hơn."
Trình Khanh làm nũng, nói mấy câu liền dỗ cho Liễu thị nín khóc mà cười.
Tiểu Bàn ở bên ngoài trộm rơi lệ.
Thiếu gia thật là vất vả, sự tình trúng độc ngay cả phu nhân cũng gạt.
Một đêm này, Văn Hoa Điện đèn đuốc sáng trưng.
Mười mấy đại lão đảm nhiệm quan đọc cuốn thi đình, bài thi liền do bọn họ bình thẩm sàng chọn trước, lại chọn bài thi ưu tú nhất trong đó đưa đi cho Hoàng Thượng xem, Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Trạng Nguyên ba danh giáp một, liền sẽ từ trong các bài thi thập phần ưu tú sinh ra!
Cao thủ phụ muốn nhìn nhất chính là bài thi Trình Khanh!
Hắn rất tò mò nguyên nhân hoàng đế lâm thời sửa đề, càng tò mò Trình Khanh sẽ đáp đề như thế nào.
Đáp đề giống viết văn nghị luận, cần nhằm vào luận điểm tiến hành trình bày, còn cần phải coi đây là trung tâm thông kim bác cổ triển khai phân tích, chỉ ra chỗ không đủ trong phương châm trị quốc của đương kim, biểu đạt chủ trương và giải thích của chính mình.
Kỹ xảo đáp đề, nhóm cống sĩ có thể thông qua thi hội khẳng định đều biết.
Viết quá ngắn không gãi đến chỗ ngứa của nhóm quan đọc cuốn, viết quá sâu lại sẽ bị đánh đồng với cuồng sinh, bài thi như vậy căn bản không có tư cách được đọc ở trước mặt hoàng đế, như thế nào nắm được đúng mực, mới là điều nhóm cống sĩ hẳn nên chú ý.
300 cống sĩ đều là tinh anh khoa khảo trải qua tầng tầng tuyển chọn, trình độ của bọn họ khẳng định không tới trình độ một trời một vực, đặc biệt là trình độ tài học của mấy chục cống sĩ xếp thứ hạng đầu đều sàn sàn như nhau, đây là nguyên nhân vì sao cần hơn mười quan đọc cuốn.
Một quan đọc cuốn phán đoán không ra, vậy tìm nhiều mấy người, bài thi mà mọi người đều nhất trí trầm trồ khen ngợi, khẳng định là tương đối ưu tú trong 300 bài thi.