Từ nhóm quan đọc cuốn chọn ra mười bài thi ưu tú nhất đi đến trước mặt hoàng đế đọc, bên trong mười phần bài thi sẽ sinh ra Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa tiến sĩ giáp một, dư lại bảy tên cũng chính là bảy thứ hạng đầu của tiến sĩ giáp hai.
Trước chọn lựa ra mười bài thi tối ưu, sau lại từ bài thi tạm được dư lại, nhóm quan đọc cuốn thô sơ giản lược xem một lần là xong, rốt cuộc thời gian để cho nhóm quan đọc cuốn chấm bài thi ngắn, lượng công việc của mỗi người bọn họ đều vô cùng lớn, đọc từng câu từng chữ 300 bài thi là không hiện thực.
Sau khi mỗi quan đọc cuốn xem xong một phần bài thi, nếu vừa lòng liền họa chữ "o", không hài lòng liền đánh chữ "x", một bài thi sẽ có hơn mười người duyệt xem, trên bài thi lưu lại càng nhiều "o", xếp hạng cống sĩ liền càng cao.
Bản thân Hoàng đế trăm công ngàn việc, căn bản sẽ không tự mình xem xét 300 bài thi, có thể xem xong mười bài thi đứng đầu đã không tồi, tiến sĩ được gọi là ‘ môn sinh của thiên tử ’, nhưng nếu không thể trở thành mười người ưu tú nhất kia, cũng không có cơ hội lưu lại ấn tượng cho hoàng đế!
Bài thi thi đình tuy sẽ che tên, quan chịu cuốn đã sớm lưu tâm bài thi của Trình Khanh, Cao thủ phụ điểm danh muốn xem bài thi của Trình Khanh, quan chịu cuốn lập tức liền tìm bài thi ra tới.
Quan đọc cuốn thi đình có mười bảy vị.
Trình Lục lão gia là Công Bộ thượng thư, cũng là quan đọc cuốn lần này.
Còn có Mai hàn lâm và Chương thị lang, thân là quan chủ khảo thi hội, cũng là quan đọc cuốn.
Vương Tế Tửu bằng vào quan chức Quốc Tử Giám, cũng làm quan đọc cuốn.
Mạnh Hoài Cẩn tuy được hoàng đế coi trọng, rốt cuộc tư lịch kém, không thể làm quan đọc cuốn.
Bài thi của Trình Khanh bị Cao thủ phụ cầm ở trong tay, đám người Trình Lục lão gia, Chương thị lang và Vương Tế Tửu chỉ có thể mắt trông mong nhìn.
Cao thủ phụ nhìn ước chừng mười lăm phút, xem xong không nói tốt cũng không nói kém, đưa bài thi cho Trình Lục lão gia: "Cử hiền không tránh thân, Trình hội nguyên là chất tôn của Trình thượng thư, bản quan liền đưa cho Trình thượng thư nhìn trước."
Trình Lục lão gia nói cảm ơn, từ trong tay Cao thủ phụ tiếp nhận bài thi.
Hôm qua thi đình Trình Khanh một canh giờ rưỡi đã nộp bài thi, đề mục thi vấn đáp lại là lũ lụt và án tham ô bạc tai phủ Hà Đài, trái tim Trình Lục lão gia trước sau vẫn luôn treo cao.
Lo lắng một ngày một đêm, rốt cuộc thấy được bài thi, Trình Lục lão gia cũng lười nhún nhường.
Trình Lục lão gia đối với Trình Khanh chờ đợi cao, không chỉ có là muốn bắt lấy ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’, còn không thể khiến hoàng đế phản cảm —— Trạng Nguyên nhất định phải là hoàng đế cam tâm tình nguyện khâm điểm Trình Khanh, mà không phải dựa vào mánh lới điềm lành ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’, làm hoàng đế bóp mũi miễn cưỡng điểm Trình Khanh làm Trạng Nguyên.
Mang theo loại chờ đợi này, Trình Lục lão gia ngưng thần đi xem bài thi của Trình Khanh, vừa thấy liền không khỏi sửng sốt.
Hắn thế nhưng hiểu lầm Khanh ca nhi.
Không có khó chịu.
Không có oán hận.
Càng không phải khinh cuồng.
Bài thi này một ngàn chữ vấn đáp lưu loát, nội dung ca tụng công đức cũng chỉ có 10%, dư lại 90%, thế nhưng đều là ý kiến chất lượng thật thật tại tại.
Trình Khanh không mắng phương châm trị quốc có vấn đề gì, không mắng tham quan ô lại hại chết Trình Tri Viễn, nàng chỉ đưa ra ý nghĩ của chính mình.
Trình Lục lão gia sau khi xem xong chỉ có một cảm giác, đứa nhỏ này thật cơ linh.
Không có đi chạm vào đề tài sẽ làm mặt rồng tức giận, loại sự tình tham ô này là nhiều lần cấm không ngừng, sự tình ngay cả hoàng đế đều không giải quyết được một thiếu niên 17 tuổi có thể có chủ ý tốt gì?
Ngụy Thái Tổ rất có quyết đoán, quan viên tham ô sáu mươi lượng bạc trở lên liền phải bị chém đầu.
Nhưng trước mắt Đại Ngụy đã không phải thời kỳ mới khai quốc, kim thượng cũng không có quyết đoán và lực chấp hành như Thái Tổ.