Sau khi Thái Hậu nhìn xong, trước mắt tối sầm, hóa ra sinh thần bát tự viết trên búp bê vải kia không phải người khác, đúng là bản thân Thái Hậu!
Nhìn búp bê vải cắm đầy kim, Thái Hậu cảm giác quanh thân không khoẻ.
Người đều là ích kỷ, khi không đề cập đến bản thân thực khoan dung, một khi đề cập đến bản thân, ý tưởng liền sẽ biến hóa.
Thái Hậu không nghĩ tới đằng sau búp bê vải sẽ viết sinh thần bát tự của bà, nhân sinh thất thập cổ lai hi, tới tuổi này của Thái Hậu, thân thể khó tránh khỏi có các loại tật xấu.
Ngày thường còn chưa có nghĩ đến địa phương khác, thấy búp bê vải này, liền có ý tưởng khác.
Thân thể không khoẻ, có thể cũng quan hệ với việc bị nguyền rủa hay không?
Tâm tình Thái Hậu nháy mắt liền không tốt.
Lúc này Thái Hậu vẫn không nghĩ là Hoàng Hậu đang nguyền rủa mình, Hoàng Hậu một lão thái bà hơn 70 tuổi có tác dụng gì, muốn nguyền rủa cũng nên nguyền rủa phi tử trong cung.
Dù cho minh bạch, trong lòng Thái Hậu cũng cảm thấy thất vọng với Hoàng Hậu: Hoàng Hậu không hành yếm thắng chi thuật, lại đáng trách vì đã sơ suất.
Con búp bê vải này bị người thi chú để vào Khôn Ninh Cung không biết đã bao lâu, Hoàng Hậu thế nhưng một chút cũng không có phát hiện.
Hoàng Hậu có thể quản hậu cung gọn gàng ngăn nắp, lại không phát hiện được khác thường ở Khôn Ninh Cung, chỉ có một giải thích —— Hoàng Hậu không để bụng!
Thái Hậu nhìn Hoàng Hậu quỳ dưới đất không dậy nổi:
"Bên trên viết sinh thần bát tự của ai gia, Hoàng Hậu có cái gì biện giải không?"
Hoàng Hậu cúi đầu, "Trong cung thần thiếp lục soát ra chứng cứ, nhân chứng và vật chứng đều ở, dù cho thần thiếp tưởng tự biện, mẫu hậu và Hoàng Thượng nguyện ý tin tưởng thần thiếp không? Thần thiếp tuyệt không có tâm hại mẫu hậu, nhưng phát sinh sự tình như vậy, thần thiếp cũng không mặt mũi lại tiếp tục làm Hoàng Hậu, vì cho triều thần và nhóm tông thân một cái giao đãi, thỉnh hoàng thượng hạ chỉ phế hậu đi."
Ai cũng không nhìn thấy biểu tình của Hoàng Hậu.
Nhưng mọi người đều nghe thấy được khẩu khí của Hoàng Hậu.
Phúc Trinh nhìn Thái Hậu, lại nhìn Hoàng Thượng, quyết định đánh cuộc một phen cầu tình vì Hoàng Hậu.
Nhưng nàng còn chưa có mở miệng, vị quan Trình Khanh nhỏ nhất thiên điện ngược lại đứng dậy:
"Bệ hạ, hôm nay vốn là Thiên Thu Yến của Hoàng Hậu nương nương, bệ hạ yến thưởng quần thần và tông thân, lệnh mệnh phụ trong ngoài tề tụ ở Khôn Ninh Cung cùng chúc mừng nương nương, bệ hạ ngưỡng mộ nương nương như thế, nương nương sao có thể không cảm kích bệ hạ? Nhưng trên Thiên Thu Yến, nương nương trước hỉ sau kinh, nhất quốc chi mẫu tôn quý bị kẻ gian đạp dưới chân, mới có thể nản lòng thoái chí xin bệ hạ phế hậu, nương nương không muốn làm bệ hạ khó xử, bệ hạ lại há có thể để nương nương hàm oan?"
Trong thiên điện, ngoại trừ cung nhân hầu hạ, mỗi người đều có phẩm giai cao hơn so với Trình Khanh.
Dù là cầu tình thay Hoàng Hậu, cũng không tới phiên Trình Khanh mới đúng.
Trình Khanh ngay từ đầu cũng nghĩ như thế.
Nhưng nếu bị Tiêu Vân Đình kéo xuống nước, phụ trách điều tra việc này, Trình Khanh tự nhiên muốn mưu cầu lợi ích lớn hơn nữa.
Chuyện này quyền chủ động nhìn như ở trong tay hoàng đế, nhưng nếu hoàng đế tưởng phế hậu, ở sau khi lục soát ra "vật chứng" nên giận dữ, thuận nước đẩy thuyền bắt lấy Hoàng Hậu, mà không phải tiếp tục giữ gìn Hoàng Hậu —— hoàng đế hẳn là không nghĩ phế hậu, ngược lại là thái độ Hoàng Hậu thực không đúng, hiện tại hoàng đế nhu cầu cấp bách phải có bậc thang đi xuống.
Trình Khanh chủ động đưa cây thang cho hoàng đế, hoàng đế quả nhiên hỏi nàng:
"Trình biên soạn, nhân chứng và vật chứng đều ở, ngươi vì sao nguyện ý tin tưởng Hoàng Hậu?"
"Vi thần tin tưởng nương nương, càng tin tưởng hết thảy sự vật đều có nguyên nhân phát sinh, nương nương được bệ hạ ngưỡng mộ, địa vị trong cung vững như bàn thạch, nương nương sao có thể hành yếm thắng chi thuật đi nguyền rủa Thái Hậu!"
Hoàng Hậu xảy ra chuyện, Thái Hậu thực giữ gìn, có thể thấy được tình cảm giữa bà mẫu và nàng dâu là có.