Hoàng Hậu nguyền rủa Thái Hậu có chỗ tốt gì, vậy còn không bằng nguyền rủa hoàng đế, chú chết hoàng đế, mặc kệ vị hoàng tử nào kế vị, đều phải tôn Hoàng Hậu làm Thái Hậu.
Làm Hoàng Hậu còn phải bị các phi tần khiêu khích, thăng cấp thành Thái Hậu, vậy cuộc sống thật là mỹ tư tư.
Lại vô dụng, còn có thể nguyền rủa phi tần trong cung, hoặc là hoàng tử hoàng nữ, những người này cùng Hoàng Hậu càng dễ dàng có xung đột lợi ích.
Trình Khanh nói quá trắng ra, hoàng đế không biết nên khen nàng hay là mắng nàng.
Nhưng hoàng đế cũng nghĩ như thế, Trình Khanh đưa cây thang, hoàng đế lập tức bắt lấy:
"Ngươi là xuất phát từ suy luận, trẫm lại càng tin tưởng phẩm hạnh của Hoàng Hậu, Hoàng Hậu khẳng định là bị kẻ gian vu hãm! Nhưng Hoàng Hậu băn khoăn cũng có đạo lý, việc phế hậu không thể nhắc lại, bắt đầu từ hôm nay, Hoàng Hậu ở Khôn Ninh Cung, không triệu không được ra ngoài, cho đến khi án này tra ra manh mối!"
Hoàng đế không phế hậu, lại muốn nhốt Hoàng Hậu lại?
Trình Khanh cảm thấy như vậy khá tốt.
Nàng hiện tại tin tưởng hoàng đế đối với Hoàng Hậu xác có vài phần tình phu thê, tạm thời giam lỏng Hoàng Hậu ở Khôn Ninh Cung, đối với triều đình và hậu cung đều có giao đãi, cũng bảo hộ được Hoàng Hậu.
"Trình Khanh, ngươi tin tưởng Hoàng Hậu trong sạch vô tội, vậy có tin tưởng sẽ tra ra chân tướng hay không?"
"Vi thần tự nhiên sẽ đem hết toàn lực, cùng Tiêu thế tử, Mạnh đại nhân, còn có ngũ điện hạ, tìm lại trong sạch cho nương nương, cũng bắt lấy hung phạm, chuyển giao cho bệ hạ trừng phạt!"
Trình Khanh rất có ý tứ lập quân lệnh trạng, hoàng đế vừa lòng, Phúc Trinh Trưởng công chúa vốn đang tức giận Trình Khanh cướp cơ hội lấy lòng của nàng, lúc này lại muốn cười.
Việc này có thể là triều thần và hậu cung cùng nhau hợp mưu làm ra, Trình Khanh một tiểu quan lục phẩm, có tin tưởng có thể tra ra chân tướng?
Khả năng tra không ra còn lớn hơn!
Dù tra ra, hoàng đế có thể xử lý hay không cũng không dám nói, Trình Khanh còn muốn giao hung phạm cho hoàng đế xử lý, hoàng đế nói không chừng sẽ càng khó xử, phản trách Trình Khanh không có ánh mắt.
Phúc Trinh dứt khoát nhắm chặt miệng, chờ qua một đoạn thời gian nữa sẽ đánh rắn giập đầu.
Hoàng Hậu hướng Thái Hậu và hoàng đế dập đầu, dựa theo ý chỉ của hoàng đế, từ đây trở đi, cấm túc ở ngay trong Khôn Ninh Cung.
Hoàng Hậu khăng khăng chính mình không xứng ở chủ tẩm điện, chỉ chịu ở thiên điện.
Thái Hậu chỉ cảm thấy thật mệt mỏi, do mẫu tử Phúc Trinh bồi trở về Thọ Khang Cung.
Hoàng Hậu bị giam lỏng ở thiên điện Khôn Ninh Cung, nhóm mệnh phụ cũng được phép rời cung, công tác của Trình Khanh và Tiêu Vân Đình vừa mới bắt đầu.
Tiêu Vân Đình và Trình Khanh muốn thẩm vấn mọi cung nhân trong Khôn Ninh Cung.
Cũng không biết Mạnh sư huynh bên kia ra sao.
Trình Khanh không trông cậy Tiêu Vân Đình và Ngũ hoàng tử có thể phối hợp với nàng, nhưng nàng tín nhiệm Mạnh Hoài Cẩn.
Trình Khanh vốn là hiệp trợ Tiêu Vân Đình điều tra việc này, vì nàng ở trước mặt hoàng đế tích cực chủ động biểu hiện, cho nên hiện tại cùng Tiêu Vân Đình không phải quan hệ phụ thuộc hiệp trợ điều tra, mà là cùng điều tra.
Tiêu Vân Đình có thể làm chủ, Trình Khanh cũng có thể.
Khôn Ninh Cung đã bị phong bế, ngoài cung do cấm quân đóng giữ, bất luận kẻ nào đều không thể tiến vào.
Cung nhân Khôn Ninh Cung toàn bộ bị chuyển dời đến Thận Hình Tư, chỉ có ngự sử nói "Phượng hoàng chảy máu, điềm xấu hiện ra" ở trong tay Cẩm Y Vệ trông giữ.
Mạnh Hoài Cẩn và Ngũ hoàng tử phỏng chừng cũng ở chỗ Cẩm Y Vệ bên kia.
Mặc kệ là Thận Hình Tư hay là Cẩm Y Vệ, thẩm vấn nghi phạm đều là trước dùng hình, mấy đại hình đi xuống, lá gan nghi phạm đều bị dọa phá, thân thể cũng xác thật không chịu được, mới có thể thành thành thật thật giao đãi.
Nhưng Trình Khanh không làm vậy, nàng là thật muốn điều tra rõ việc này, trả lại trong sạch cho Hoàng Hậu, mà không phải đánh cho các cung nhân nhận tội.