Không có chứng cứ, cũng không gây trở ngại Trình Khanh hạ phán đoán.
Dù sao tam hoàng tử muốn cưới Nhu Gia làm chính phi, mà Trình Khanh cũng sẽ không quên mối thù của Trình Dung, từ sau ngày cự tuyệt tam hoàng tử mượn sức, nàng và tam hoàng tử đã chậm rãi đứng ở hai mặt đối lập.
Trình Khanh nhìn tân lang quan hỉ khí dương dương, đang tiếp thu khách khứa chúc mừng, lại phát hiện phía sau tam hoàng tử, còn có một thanh niên rất quen mắt.
Kia không phải Thôi Bằng trưởng huynh con vợ lẽ của Thôi Ngạn sao!
Trình Khanh nghe được tin tức, tỷ muội Thôi gia ở trong nội viện tam hoàng tử cũng không tính là tốt, đến nay cũng chưa có được danh phận chính thức. Không nghĩ tới tỷ muội Thôi gia không cho lực, Thôi Bằng vẫn có thể lẫn vào hỉ yến hôm nay.
Thôi Bằng hẳn là thương nhân duy nhất trong khách khứa hôm nay.
Không phải Trình Khanh xem thường thương nhân, là triều Đại Ngụy quy củ như thế, trường hợp như vậy không phải địa phương Thôi Bằng nên tới.
Người không nên đến cố tình lại đến, chỉ có thể là tam hoàng tử phá lệ.
Trình Khanh thấy Thôi Bằng, Thôi Bằng cũng thấy nàng.
Thôi Bằng lấy thân phận thương nhân nghênh ngang vào nhà, đang kiêu ngạo lại có thể cũng ở trong khách khứa nhìn thấy Thôi Ngạn.
Thôi Bằng híp mắt, không biết Thôi Ngạn có tư cách gì tới phủ tam hoàng tử.
Tầm mắt Thôi Bằng lại dừng ở trên người Trình Khanh, nhất định là Trình Khanh, xen vào việc người khác trợ giúp Thôi Ngạn tiến vào!
Ác niệm trong lòng Thôi Bằng quay cuồng, Trình Khanh chỉ cảm thấy không thể hiểu được.
Tiêu Vân Đình nhếch môi cười, "Trình Khanh, bổn thế tử phát hiện ngươi có thể chất đặc thù, đi đến nơi nào đều có thể trêu chọc thị phi, ngươi đoán hôm nay ở trong phủ tam hoàng tử sẽ có bao nhiêu người muốn mệnh ngươi?"
"Không bị người ghen ghét là tài trí bình thường, thế tử không cần lo lắng thay ta, thế tử hôm nay là tới chúc mừng tam điện hạ và huyện chúa đi, ta cùng sư huynh liền không quấy rầy thế tử hướng tam điện hạ chúc mừng, trước xin lỗi không nói chuyện."
Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn đều không muốn ghé vào cùng Tiêu Vân Đình, hôm nay là đại hôn của tam hoàng tử, hai người không phải tỏ ra nổi bật, liền đi đến bên cạnh.
Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn đi đến bên cạnh, Trình Khanh va phải một nội giám.
"Cẩn thận!"
Mạnh Hoài Cẩn duỗi tay đỡ nàng, cũng cùng nội giám kia chạm vào nhau.
Mạnh Hoài Cẩn không nhịn được liếc mắt nhìn nội giám kia một cái, tuổi không nhỏ, đầu tóc hoa râm, eo lưng đều không thẳng.
"Va chạm vào quý nhân, lão nô đáng chết, lão nô đáng chết"
Lão nội giám kinh sợ xin tha, Trình Khanh lắc đầu, "Lần sau đi đường nhìn một chút, không có việc gì, ngươi đi đi."
Thân thể nội giám có tổn hại, tuổi lớn ốm đau cũng nhiều, các chủ tử trong cung lại không thích dùng nội giám tuổi già lực yếu, Trình Khanh nhìn người như vậy khó tránh khỏi tâm sinh thương hại.
Lão nội giám vội vàng rời đi, Mạnh Hoài Cẩn sờ sờ cánh tay của mình: "Rất ít có người có thể lặng yên không một tiếng động đến gần bên người ta, lão nội giám này có hơi chút không thích hợp."
Trình Khanh kinh ngạc, "Sư huynh ngươi nói lão nội giám va vào ta là một cao thủ?"
Mạnh Hoài Cẩn gật đầu.
"Chỉ sợ là như vậy, ngươi kiểm tra chính mình một chút, xem có mất đồ, hoặc là nhiều ra thứ gì hay không."
Trình Khanh biết Mạnh Hoài Cẩn thân thủ không tồi, nhưng đến tột cùng tốt đến loại trình độ nào, nàng cũng không xác định.
Đại Ngụy đích xác tồn tại ‘ nhân sĩ võ lâm ’, Trình Khanh trước đây đã hỏi qua người khác, cái gọi là ‘ nhân sĩ võ lâm ’ trên cơ bản toàn dựa vào dũng mãnh xông ra tên tuổi, cao thủ chân chính ít ỏi không có mấy.
Cao thủ mà Trình Khanh đã từng tiếp xúc chỉ có Tiểu Kế.
Quái lão nhân tính nửa cái đi, xuất quỷ nhập thần.
Nhưng Trình Khanh cảm thấy quái lão nhân y thuật lợi hại hơn võ công.
Mạnh Hoài Cẩn cũng coi như nửa cái, Trình Khanh chỉ thấy qua Mạnh Hoài Cẩn bắt Du Tam thực nhẹ nhàng, Mạnh Hoài Cẩn rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, cần xem trình độ của Du Tam…… Nhưng Mạnh Hoài Cẩn nói lão nội giám vừa rồi là một cao thủ, Trình Khanh nửa điểm đều không nghi ngờ.
"Trong phủ tam hoàng tử thật là ngọa hổ tàng long."