Trình Khanh sờ toàn thân chính mình, trên người không nhiều cũng không thiếu thứ gì, giống như là nàng và Mạnh Hoài Cẩn quá nhạy cảm?
Chờ Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn nhập tòa, Tiêu Vân Đình cũng da mặt dày ngồi xuống bên này, bọn tỳ nữ phủ hoàng tử mỗi người đều mi thanh mục tú, đứng ở bên người khách khứa, quy củ cũng nghiêm.
Nên rót rượu liền rót rượu, nên gắp đồ ăn liền gắp đồ ăn, không có vứt mị nhãn lung tung câu dẫn khách khứa.
Tiêu Vân Đình ngửi ngửi ly rượu, xác nhận không có vấn đề mới uống.
Trình Khanh cũng uống hai ly rượu, cảm thấy thân thể có hơi chút nóng, nàng lập tức liền ngừng.
Lại không biết vì sao, rõ ràng không uống nữa, sắc mặt Trình Khanh lại rất hồng.
Tiêu Vân Đình cảm thấy không thích hợp, cầm lấy chén rượu Trình Khanh uống qua ngửi ngửi.
"Trình Khanh trúng chiêu."
Mạnh Hoài Cẩn tích chữ như vàng: "Độc?"
Tiêu Vân Đình lắc đầu, "Không tính là độc, là một loại dược trợ hứng trong cung."
Đôi mắt Trình Khanh ngập nước.
Mặc quan phục hầu dạy học sĩ Hàn Lâm Viện đều có hai phân tươi đẹp nói không rõ.
Mạnh Hoài Cẩn nhăn chặt mày.
Là rượu có vấn đề, hay là lão nội giám vừa rồi có vấn đề.
Mạnh Hoài Cẩn một chút liền nghĩ tới Trình Dung.
Thủ đoạn như vậy, là Nhu Gia huyện chúa thường xuyên làm, Mạnh Hoài Cẩn còn tưởng rằng đối phương thành thật, trước mắt xem ra quá thiên chân —— sao lại có người như vậy, vì thu thập Trình Khanh, ngay cả hỉ yến của chính mình cũng nỡ phá hư.
Tiêu Vân Đình sợ lạnh không sợ nóng, tuy là mùa hè, trên người cũng khoác một kiện áo choàng hơi mỏng.
Hắn cởi áo choàng ra đáp ở trên người Trình Khanh, nhìn Trình Khanh hợp lại cổ áo, cắn chặt răng phát run, Tiêu Vân Đình cười đến thực tà khí:
"Chút dược tính như vậy đã không chịu nổi?"
Trình Khanh cắn răng phát run, càng nhiều là tức giận, mà không phải là bị dược tính thao túng thần trí, biến thành dâm phụ nhìn thấy nam nhân liền muốn vồ lên —— Tiêu Vân Đình đã nói, đây là một loại dược trợ hứng trong cung, dược hiệu kỳ thật hữu hạn.
Dược vật ảnh hưởng chính là sinh lý đặc thù của Trình Khanh, đôi mắt nàng ngập nước, gương mặt nhiễm đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đa tạ thế tử quan tâm, một chút dược, còn không ảnh hưởng được ta!"
Tiêu Vân Đình vui vẻ, "Người thiếu niên huyết khí phương cương, ngươi dù cho bị ảnh hưởng, ta và Hoài Cẩn cũng sẽ không bởi vậy mà chê cười ngươi."
"Đủ rồi."
Mạnh Hoài Cẩn đứng lên, "Ta và Trình Khanh rời đi trước."
Hiện tại dược hiệu chỉ vừa mới phát tác, Trình Khanh có dấu hiệu, thần trí còn chưa có chịu ảnh hưởng quá lớn, chờ thêm một lát liền khó mà nói, hôm nay là đại hôn của tam hoàng tử, khách khứa vô số, Trình Khanh ở trước mặt mọi người lộ ra ‘ trò hề ’…… Ngẫm lại hình ảnh như vậy, Mạnh Hoài Cẩn sinh ra tức giận.
Trình Khanh trải qua tầng tầng tuyển chọn khoa khảo mới đi đến hôm nay, có người thế nhưng phải dùng thủ đoạn ti tiện như vậy ý đồ hủy diệt nàng, Mạnh Hoài Cẩn làm sao có thể không giận?
Tiêu Vân Đình tâm tình nhẹ nhàng trêu chọc, bởi vì Tiêu Vân Đình sinh ra trong phú quý, không thể đồng cảm với nỗ lực của Trình Khanh như bản thân mình cũng bị.
Mạnh Hoài Cẩn đi đỡ Trình Khanh, Trình Khanh thuận thế đứng dậy.
Dù sao nàng và Mạnh sư huynh cũng không phải vai chính tiệc cưới, đi thì đi, sẽ không khiến cho chú ý quá lớn.
Ai ngờ Trình Khanh vừa mới đứng lên, thánh giá lại tới, các tân khách ào ào quỳ đầy đất, Trình Khanh cắn răng: hóa ra ở chỗ này chờ nàng!
Khi đại hoàng tử và nhị hoàng tử đại hôn, hoàng đế không có đích thân tới phủ hoàng tử.
Tới tam hoàng tử đại hôn, hoàng đế lại nể tình như thế.
Tân lang là thân nhi tử, tân nương là cháu ngoại gái, cũng khó trách hoàng đế sẽ hiện thân…… Trình Khanh quay đầu đi xem Tiêu Vân Đình, chuyện người khác không biết, Tiêu Vân Đình đều biết, Tiêu Vân Đình khẳng định đã biết hoàng đế sẽ tới, nàng tính toán rời tiệc sẽ thất bại, cho nên mới hỏi nàng có thể chịu đựng được dược tính hay không?
Tiêu Vân Đình vẻ mặt vô tội: Dược lại không phải bổn thế tử hạ.