Chính mình tìm đường chết, làm cho không tiếp tục ở Quốc Tử Giám nổi nữa, sau đó mới đi theo Du Tam vào Cẩm Y Vệ làm giáo úy.
Làm tuỳ tùng cho Du Tam, Cốc Hoành Thái có thể tiếp thu.
Du Tam ngoại trừ giỏi đầu thai, cũng có năng lực, còn giảng nghĩa khí, Cốc Hoành Thái sâu trong nội tâm vẫn thực tin phục Du Tam.
Nhưng hắn đường đường là thiếu gia Bá phủ, lại có thể phải đi trông một đám tiện dân tắm rửa, nâng nước tắm cho nhóm chân đất, thế nhóm chân đất quét tước lều tranh, quả thực quá vũ nhục người!
Cốc Hoành Thái nghĩ thầm, chính mình còn tức giận như thế, Du bách hộ so với hắn còn kiêu ngạo hơn, khẳng định cũng không thể tiếp thu an bài lung tung của Giang tri châu .
Nào biết Cốc Hoành Thái vừa mới dậm chân, Du Tam đã đập lên trên đầu hắn:
"Ngươi có cái gì khiến người ta coi trọng? Có phải ngươi chỉ cần nhẹ nhàng nói mấy câu, hoặc là ra một chút việc, liền có thương hội nguyện ý quyên hai vạn lượng bạc hay không?"
Du Tam thọc đao vừa nhanh vừa chuẩn, da mặt Cốc Hoành Thái phát tím.
Tổn thương.
Thật sự quá tổn thương.
Ai, cũng tự trách mình không có ánh mắt, nói chuyện làm Bách hộ đại nhân tức giận, hôm nay thật là nên có một kiếp này.
Du Tam là bách hộ, hắn là giáo úy.
Vóc dáng của Du Tam cao hơn so với hắn.
Thân thủ của Du Tam tốt hơn so với hắn.
Du Tam còn là chủ nợ của hắn…… Cốc Tiểu Bá gia theo bản năng lựa chọn từ tâm, tiếp nhận làm việc vặt vãnh mà Giang tri châu an bài.
Du bách hộ cũng chưa ý kiến, hắn dám có cái rắm ý kiến nha!
Du Tam mang theo Cốc Hoành Thái tới khu túp lều của lưu dân, gặp lúc nha môn Lâm Thanh đang phát cháo cho lưu dân. Bằng lương tâm nói, Giang tri châu tuy rằng chưa cho lưu dân ăn gạo trắng thượng đẳng, nhưng cũng không cho bọn họ ăn gạo mốc, gạo hỏng, cháo cũng nấu rất sền sệt, không phải nước nhiều đến có thể chiếu bóng người, mặc kệ người trưởng thành hay là tiểu hài tử, mỗi người một ngày hai bữa, một bữa một tô bự, đủ để no bụng.
Nhưng cũng giới hạn trong no bụng, mỗi ngày hai chén cháo, có thể cho người sống sót, lại không có chất lượng sinh hoạt gì đáng nói.
Người ngoại trừ ăn cơm, còn cần quần áo mặc, còn muốn giao tế cùng người, cho dù là lão nông ở nông thôn cũng có bà con nghèo, ngày lễ ngày tết sẽ mang chút đồ đi lại.
Những người này từ Hoài Nam chạy ra tới, một đường đi đến Lâm Thanh, quần áo trên người ô uế rách, cũng không có tắm rửa, tháng 9 thời tiết còn đỡ, lại qua một hai tháng nữa là vào đông, sẽ phải sống sao?
Chờ trong thành Lâm Thanh đưa áo bông tới, hay là sống sờ sờ đông chết?
Du Tam nhìn bộ dáng nhóm lưu dân buồn bã ỉu xìu, liền giận sôi máu, những người này một chút theo đuổi cũng không có.
Phàm là có hi vọng với cuộc sống, đều phải vì tương lai làm tính toán.
Trong lưu dân cũng có người đi bến tàu làm công nhân khuân vác, nhưng nhân số rất ít, người làm việc ở bến tàu, khẳng định ăn tốt hơn so với một ngày hai chén cháo, thời gian lâu, thân thể tự nhiên cũng tốt hơn những người chỉ ở trong lều tranh không nhúc nhích.
Khi trời đông giá rét buông xuống, thân thể tốt còn có thể chịu đựng, thân thể suy yếu khả năng sẽ……
Du Tam nhăn mày đến gắt gao.
Hiện tại mỗi ngày có cháo không cần tiền uống, Trình Khanh đang tích cực nghĩ cách an trí những người này, nhưng những người này có nguyện ý phối hợp hay không?
Du Tam cao to, mặc quan phục Cẩm Y Vệ, trên eo đeo đao, phía sau còn đi theo một đám giáo úy Cẩm Y Vệ như sói tựa hổ, vừa hiện thân liền hù cho nhóm lưu dân cúi đầu, không dám tùy ý nhìn xung quanh.
Du Tam vẫy vẫy tay, đám giáo úy Cốc Hoành Thái lập tức lấy mảnh vải ra bịt chặt miệng mũi, nâng vôi rải về phía túp lều.
Trình Khanh mang theo đại phu tới xem lưu dân, còn có lưu dân dám trộm nghị luận Trình Khanh, toàn thân Trình Khanh nhìn văn nhược.
Du bách hộ ở trước mặt Trình Khanh làm mình làm mảy, đó là bởi vì thích Trình Khanh, là không nhịn được.