Du bách hộ lại không thích lưu dân, không chỗ nào cố kỵ phóng thích uy áp của Cẩm Y Vệ bách hộ, nhóm lưu dân ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái, tùy ý Cốc Hoành Thái dẫn người rải vôi xung quanh túp lều.
Cốc Hoành Thái quả thực muốn hít thở không thông!
Má ơi, quá thối, quá thối.
Đi không đến một dặm chính là sông, những người này đều không tắm rửa sao?
Sớm biết có hôm nay, chính mình ở Quốc Tử Giám sẽ chăm chỉ đọc sách, thế nhưng lưu lạc đến phải hầu hạ một đám chân đất……
Cốc Hoành Thái dẫn người tiêu độc cho khu túp lều xong, người nha môn phụng mệnh lệnh của Giang tri châu, đưa tới mười mấy thùng gỗ lớn, chảo sắt lớn và một bao dược liệu.
Cốc Hoành Thái thấy Du Tam gật đầu, liền sai sử đám lưu dân tựa như đuổi vịt.
"Các ngươi, đúng, chính là ngươi, gầy ba ba không sức lực, mang theo người đi nhặt củi lửa."
"Mấy người các ngươi, đi đến sông gánh nước, không đổ đầy thùng gỗ không được ngừng!"
"Đều động lên cho gia, ngây ngốc làm cái gì, chờ gia dùng đại kiệu tám người nâng các ngươi sao?"
"Thật là quá chiều các ngươi."
"Rải vôi, tắm thuốc, là giúp các ngươi không bị bệnh dịch, chạy nhanh lên!"
Cốc Hoành Thái hùng hùng hổ hổ.
Lưu dân không chỉ có không phản kháng, còn chiếu an bài của Cốc Hoành Thái nhặt củi, gánh nước. Bọn họ tuyệt đại đa số đều không nhận ra phẩm giai của quan phục, dù cho có thể nhận ra, biết Cốc Hoành Thái chỉ là một Cẩm Y Vệ giáo úy nho nhỏ, cũng không dám cãi lời Cốc Hoành Thái.
Thùng gỗ được đổ đầy nước ấm.
Có người thật sự quá bẩn, vừa đi vào cả thùng nước đều đen, người tiếp theo lại không hề có chướng ngại tâm lý vẫn ngâm tắm, Cốc Hoành Thái lại xem đến khóe mắt đều giật giật.
Du Tam chắp tay sau lưng, nhìn lưu dân tắm rửa sạch sẽ từ trong thùng gỗ bò dậy, nha môn lại đăng ký tên họ và quê quán của bọn họ, có quan hệ thân thuộc hay không, lại có tay nghề gì hay không?
Không biết có phải ảo giác hay không, lưu dân nghe xong người nha môn hỏi, trong ánh mắt chết lặng lại có sáng rọi.
Đăng ký, vì sao phải cho bọn họ đăng ký?
Chẳng lẽ Lâm Thanh thành chịu thu lưu tất cả mọi người?!
Làm việc không nhanh nhẹn, một đám nhưng thật ra lại cướp muốn đăng ký.
Du Tam trầm khuôn mặt, "Gấp cái gì, đều đi ngâm tắm, chỉ có người tắm xong mới được đăng ký!"
Thế này không cần Cốc Hoành Thái xua đuổi, nhóm lưu dân đều phía sau tiếp phía trước nhảy vào thùng gỗ.
Người quá nhiều, thùng gỗ quá ít, nếu không phải Du Tam sai người nhìn, còn có lưu dân sẽ vì tranh tắm rửa mà đánh nhau.
Nước thật sự là quá bẩn, không biết là lưu dân nào đi đầu, chạy tới bờ sông tắm rửa chính mình sạch sẽ, sau đó mới trở về ngâm thuốc tắm, như vậy thuốc tắm có thể lặp lại sử dụng nhiều hơn, đề cao được hiệu suất.
Mặt ngoài thùng gỗ, nổi lơ lửng một tầng chấy rận.
Cốc Hoành Thái mở rộng tầm mắt, trên người một người thế nhưng có thể nuôi nhiều rận như vậy?
Bỗng nhiên cảm thấy trên người có hơi chút ngứa.
"Kỳ quái, lưu dân sao đột nhiên liền tích cực như vậy?"ra
Du Tam chỉ vào đám người chen chúc đăng ký, "…… Đại khái là bọn họ thấy được hy vọng đi."
Rải vôi, tắm rửa, đăng ký.
Nếu thành Lâm Thanh muốn đuổi lưu dân đi, sẽ không làm những chuyện như vậy.
Lưu dân là ý thức được bọn họ có thể vào thành, có thể lưu tại Lâm Thanh, mới bỗng nhiên chuyển biến thái độ.
Du Tam vừa rồi còn hoài nghi, nhóm lưu dân có thể cô phụ ý tốt của Trình Khanh hay không, hiện giờ đã đánh mất nghi ngờ.
Đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá.
Lời này Du Tam trước kia đã biết, lại chưa từng rõ ràng thể hội qua.
Du Tam vẫn luôn ở khu túp lều vội đến đêm khuya, khó khăn lắm mới hoàn thành sai sự rườm rà Giang tri châu phân công cho hắn.
Hắn và đám người Cốc Hoành Thái cũng không có nấu ăn riêng, mỗi người chỉ cọ một chén cháo uống.
Trên đường trở về, một giáo úy gãi gãi đầu, nói hôm nay không có bắt người, lại so với bắt người còn mệt hơn. Nói xong lại lấy túi tiền của mình ra, hỏi Du Tam có thể hỗ trợ đưa bạc cho lưu dân hay không.