"Nhìn thật đáng thương."
Nếu có người ngoài thấy, nhất định sẽ buồn bực.
Thật hiếm lạ, Cẩm Y Vệ thanh danh không tốt cũng có thời điểm phát thiện tâm!
Nhưng đây chỉ là người bắt đầu, đám giáo úy đi theo Du Tam an trí lưu dân, thế nhưng mỗi người đều lấy túi tiền ra.
Chờ khi Du Tam trở lại bến tàu, liền ôm một đống túi tiền, trong đó còn có của Cốc Hoành Thái……tên chó Cốc Hoành Thái này, cả ngày kêu không có tiền, thiếu nợ chưa trả, túi tiền lại là loại thêu chỉ vàng, bên trong có mấy lượng bạc vụn, còn có hai tấm ngân phiếu!
Du Tam xách túi tiền của Cốc Hoành Thái lên.
Bạc vụn có năm sáu lượng, hai tấm ngân phiếu đều là một trăm lượng.
"Ngươi được nha, không phải nói không có bạc trả nợ sao?"
Cốc Hoành Thái cười gượng: "Đây là trước khi xuất phát nương ta đưa cho ta, ta không biết có nhiều như vậy."
Chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác.
Nhưng Du Tam cũng không so đo.
Khó được Cốc Hoành Thái quyên bạc, Du Tam cũng không có đả kích tính tích cực của Cốc Hoành Thái.
Khi trở lại bến tàu đã khuya, Du Tam tạm thu bạc của nhóm giáo úy, ngày hôm sau mới cầm bạc đi tìm Trình Khanh.
Lần này, hắn không phải cố ý muốn xuất hiện ở trước mặt Trình Khanh, mà là thật sự có rất nhiều lời muốn hỏi Trình Khanh!
Nhưng Trình Khanh không rảnh.
5000 thạch lương thực chuyên chở từ bến tàu Lâm Thanh đã làm xong, nếu không phải vì an trí lưu dân, sáng nay đội tàu đã xuất phát tiếp tục nam hạ.
Khi Du Tam tới tìm Trình Khanh, Trình Khanh đang vội vàng ra cửa.
Nghe Du Tam cho thấy ý đồ đến, Trình Khanh ngoài ý muốn: "Nhóm giáo úy Cẩm Y Vệ quyên góp bạc?"
Chỉ dựa vào 40 vạn thạch lương thực và mười vạn lượng bạc của triều đình cấp không cứu được toàn bộ Hoài Nam, cần phải triệu tập nhiều lực lượng hơn, liên động cứu tế…… Đây là tính toán của Trình Khanh.
Một đám giáo úy của Cẩm Y Vệ quyên bạc thêm lên có một ngàn lượng, Trình Khanh đoán nơi này hơn phân nửa là Du Tam ra.
Nàng tuy rằng không nghĩ bắt cóc đạo đức, lại cũng thật cao hứng Du Tam cùng đám giáo úy Cẩm Y Vệ làm như vậy.
"Số bạc này ngươi không nên đưa cho ta, hẳn nên đưa cho Ngũ hoàng tử."
Trình Khanh không nhận.
Du Tam đưa tay nải cho nàng, "Cho ai không phải đều giống nhau sao?"
Đưa Ngũ hoàng tử, ở trước mặt Ngũ hoàng tử xoát hảo cảm?
Xí!
Tiểu gia không cần làm như vậy.
Ở Cẩm Y Vệ làm việc, công lao đều là cầm đao kiếm về, Du Tam có kiêu ngạo của chính mình.
Trình Khanh nhìn trong ánh mắt hắn có tơ máu đỏ, đặc biệt là con mắt đã từng bị thương kia, sung huyết lợi hại, không có lại cự tuyệt tay nải, cười hỏi hắn: "Thế nào, còn chịu đựng được không?"
Con mắt bị thương của Du Tam khẳng định còn chưa có tốt hẳn!
Cũng không biết là do cần thời gian khôi phục, hay là do các ngự y không am hiểu trị mắt?
Du Tam mới ngủ không đến hai canh giờ, ngoài miệng cũng không chịu thua, nói chính mình không mệt, hỏi Trình Khanh có phải còn có việc muốn an phái hắn làm hay không.
Trình Khanh lắc đầu, "Ngũ hoàng tử nói, đêm nay đội tàu sẽ khởi hành, nếu ngươi còn có tinh thần thì cùng ta đi một chỗ."
Ban đầu không có tinh thần, vừa nghe vậy lập tức liền tinh thần gấp trăm lần.
Không biết Trình Khanh muốn đưa hắn đi nơi nào, tim Du Tam không khỏi đập nhanh hơn, đôi mắt sung huyết không nói, lỗ tai còn có hơi chút đỏ, ánh mắt lơ mơ.
Nhìn thuyền, nhìn sông, nhìn chim, chính là không dám nhìn Trình Khanh.
Sự thật chứng minh Du bách hộ suy nghĩ quá nhiều, ở trong loại thời điểm này, Trình Khanh nào có tâm tình tán tỉnh tiểu thịt tươi, nàng không chỉ có hẹn Du Tam, đồng hành còn có Ngũ hoàng tử và Thôi Ngạn.
Ừm, còn có Trình Tri Tự, Trình Khanh chỉ khách khí hỏi Trình thị lang muốn cùng đi hay không, Trình Tri Tự phảng phất không nghe hiểu, cũng đi theo mấy người cùng xuất phát.
"Điện hạ hôm nay lại phải chịu ủy khuất."
"Nếu bá tánh Hoài Nam có thể được nhiều hơn một chút lương thực, nhiều hơn một chút dược liệu, ta chịu nơi nào tính là ủy khuất được?"
Trình Khanh cùng Ngũ hoàng tử đối thoại, Du Tam nghe như lọt vào trong sương mù.