Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ (Dịch Full)

Chương 830 - Chương 830. Dừng Lại, Sờ Chân Sẽ Mất Khống Chế ( 3 Càng )

Chương 830. Dừng lại, sờ chân sẽ mất khống chế ( 3 càng ) Chương 830. Dừng lại, sờ chân sẽ mất khống chế ( 3 càng )

Cốc Hoành Thái nhường chỗ, Trình Khanh liền ngồi xuống.

Trước lấy cồn lau tay, sau đó mới cầm lấy công cụ giúp Du Tam khâu lại.

Nàng dùng kéo cắt tay áo Du Tam ra.

"Có hơi chút đau, nếu ngươi không nhịn được, liền cắn khăn trong miệng."

"Đừng, đừng vô nghĩa, tiểu gia sao lại sợ chút đau này, ngươi vừa rồi có nhìn tiểu gia đã giết đầu lĩnh hải tặc như thế nào không?"

Trình Khanh dùng cồn tiêu độc cho miệng vết thương của Du Tam, trong cổ họng Du Tam tê tê hút không khí, ngoài miệng lại không chịu kêu đau.

Trình Khanh bất đắc dĩ đồng thời cũng muốn cười.

Du Tam quá ngây thơ, thế nhưng lấy chuyện giết hải tặc ra khoe với nàng!

Trình Khanh có thể lý giải chút tâm tư của Du Tam, trong thiên nhiên giống đực theo đuổi bạn đời, đều phải hướng giống cái triển lãm sự cường đại của chính mình…… Nhưng nàng hiện tại cũng là "giống đực", Du Tam mấy hôm nay càng ngày càng có xu thế thả bay chính mình .

Tiểu tử, ngươi nên khống chế tình cảm của chính mình!

Trình Khanh sợ hắn quá phiêu, liền rót chút nước lạnh cho hắn:

"Ta đã cho người chém đầu lĩnh hải tặc thành như vậy, nếu ngươi còn không thắng được, ta thấy cũng không làm nổi Tam đương gia trong ổ hải tặc!"

"Ngươi ——"

"Ta như thế nào? Con người của ta từ trước đến nay chỉ nói thật!"

Trình Khanh xa không bằng bác sĩ khoa ngoại, nhưng ở trong người thường, Trình Khanh là thực thông minh, minh bạch nguyên lý, khi chân chính động tay khâu cũng không chậm.

Mấy kim đầu còn thực mới lạ, chậm rãi liền tương đối thông thuận.

Trình Khanh thắt nút chỉ, phát hiện Du Tam không biết từ khi nào bắt đầu an tĩnh dị thường.

Đau đến hôn mê?

Không có ngất nha.

Ánh mắt né tránh, cũng không đối diện cùng nàng.

Trình Khanh tuy không xác định trong đầu Du Tam cụ thể đang suy nghĩ thứ gì, cũng có thể đoán được đại khái phạm vi.

Người trẻ tuổi thật là huyết khí phương cương, đã sắp mất máu chết, còn có tâm tình nghĩ linh tinh?

"Khâu bụng trước hay khâu vai trước?"

Du Tam thất thần, Trình Khanh dứt khoát tự chủ trương.

Quần áo trên người Du Tam đã sớm bị máu làm ướt sũng, áo trong dính chặt chẽ vào da thịt, Trình Khanh dứt khoát cầm kéo cắt bỏ áo ngoài và áo trong.

Nửa người trên của Du Tam, miệng vết thương lớn lớn bé bé có bảy vết, riêng phía sau lưng có ba vết.

Tiếp xúc gần như thế, tuy rằng trên boong tàu còn có người khác, gương mặt Du Tam cũng nóng đến có thể chiên trứng gà.

Đặc biệt là khi Trình Khanh khâu miệng vết thương sau lưng hắn, Du Tam không nhìn thấy Trình Khanh, lại có thể cảm giác được tay Trình Khanh đang ấn miệng vết thương của hắn, thường thường chạm vào làn da bên miệng vết thương, lạnh lạnh, có một loại kích thích ngôn ngữ khó miêu tả…… Lâng lâng, lâng lâng, linh hồn nhỏ bé của Du Tam bị gió sông cuốn lên, thổi tới giữa không trung, thật lâu không thể rơi xuống đất.

Tiêu độc rất đau?

Khâu cũng rất đau?

Ngay từ đầu là đau.

Sau lại hoàn toàn không có cảm giác.

Du Tam cả người đều sắp thiêu cháy.

Trình Khanh khâu xong miệng vết thương trên nửa người, cũng cảm thấy không thích hợp, không nhịn được sờ sờ trán Du Tam: "Ngươi có phải sốt hay không?"

Miệng vết thương cảm nhiễm, cũng không đến mức xuất hiện bệnh trạng nhanh như vậy!

Không phải sốt, vậy chính là do Du Tam suy nghĩ miên man.

Người trẻ tuổi, ngươi huyết khí phương cương như vậy, chúng ta mới khâu xong miệng vết thương nửa người trên, thế này miệng vết thương nửa người dưới còn khâu hay không?

Có một miệng vết thương, giống như ở phần bên trong đùi…… Trình Khanh có hơi chút xấu hổ, như vậy Du Tam phải kéo quần đến qua đùi, nàng không ngại, nhưng nàng nhìn đùi Du Tam, chẳng phải cần phụ trách đối với Du Tam hay sao?

Tuy rằng nàng hiện tại là nữ giả nam trang, nhưng Du Tam hiển nhiên đã cong, Trình Khanh cảm thấy nếu chính mình còn tiếp tục hấp dẫn Du Tam sẽ gặp báo ứng.

"Vết thương trên đùi, ta bảo Cốc Hoành Thái tới khâu cho ngươi được không?"

Đôi mắt Du Tam sáng lấp lánh, thực thẹn thùng, lại không dám thừa nhận chính mình thẹn thùng, lung tung kéo áo trên người, đồng ý đề nghị của Trình Khanh.

Trước công chúng, hắn cũng không dám để Trình Khanh chạm tay vào cái chân trơn bóng của hắn.

Bình Luận (0)
Comment