Không phải Du Tam cổ hủ, là trong lòng hắn hiểu rõ, sợ chính mình mất mặt.
Hắn đã từng mơ thấy Trình Khanh, hiện tại thật sự dễ mất khống chế!
Cốc Hoành Thái bị gọi tới khâu miệng vết thương cho Du Tam, kết quả miệng vết thương khâu ra xiêu xiêu vẹo vẹo, bị Du Tam ghét bỏ tay nghề phế vật, Cốc Hoành Thái ủy khuất.
Bị kẹp ở giữa Du Tam và Trình Khanh, Cốc Hoành Thái cảm thấy chính mình có hơi chút dư thừa, bởi vì hai người này giống như coi hắn không tồn tại, lo chính mình nói chuyện.
Du Tam nói đầu lĩnh hải tặc đã chết kia muốn tiến cử hắn làm ‘ Tam đương gia ’, người nọ hơn phân nửa chính là ‘ nhị đương gia ’.
"Còn có Đại đương gia đêm nay không có tới."
"Hắn nói là bị người lợi dụng, ngươi tin không…… Nếu thật là như vậy, phía sau lưng hải tặc chẳng phải còn có người sao?"
"Có phải Hứa lão gia kia cấu kết với hải tặc hay không!"
"Ba người các ngươi vừa rồi rõ ràng đi xuống đáy khoang, sao nháy mắt lại đến trên thuyền hải tặc."
"Là ai kêu lên thuyền vào nước……"
Du Tam có mười vạn câu hỏi vì sao chờ Trình Khanh giải đáp, Trình Khanh cảm thấy thứ này là cố tình tìm chuyện để nói, nhưng nàng và Du Tam trước mắt là chiến hữu cùng chiến hào, đêm nay Du Tam cũng thực dũng mãnh, gạt Du Tam thật không thể nào nói nổi.
"Được rồi, câu hỏi của ngươi nhiều như vậy, ta cũng không biết nên trả lời câu nào trước, nếu ngươi tò mò, có thể bắt Hứa lão gia tới hỏi một chút."
Thuyền Trình Khanh mướn đã không thể dùng tiếp, tuy rằng đáy thuyền không có nước vào, lại bị thuyền hải tặc đánh vỡ thân thuyền, như vậy thuyền tạm thời không chìm xuống cũng có tai hoạ ngầm vô cùng lớn, Trình Khanh đã quyết định muốn bá chiếm thuyền hải tặc, sai người khuân vác hành lý từ bên kia lại đây, bao gồm cả Hứa lão gia hôn mê và bác lái đò làm rùa đen rút đầu, nhóm người chèo thuyền, cũng đều được xách tới trên con thuyền này.
Con thuyền này, mùi máu tươi tận trời, trên boong tàu nằm đầy thi thể hải tặc, Trình Khanh ngồi yên ổn, bác lái đò một bên run, một bên hận không thể tát miệng chính mình.
Đây là một thiếu niên nhà giàu non nớt thiếu kinh nghiệm sao?
Rõ ràng là một ác ma giết người không chớp mắt!
Hải tặc tới đoạt Trình thiếu gia, lại bị Trình thiếu gia hắc ăn hắc.
Trước mắt Trình thiếu gia lại muốn tìm bọn họ tính sổ, bác lái đò sao có thể không sợ?
Hứa lão gia bị một xô nước hắt tỉnh, nhìn thi thể đầy thuyền, đôi mắt vừa lật, lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Hôn mê liền không cần đối mặt với hiện thực, hôn mê là một loại hạnh phúc.
Loại hạnh phúc này, Trình Khanh làm sao có thể cho Hứa lão gia thời gian dài hưởng thụ được?
Hứa lão gia lại bị hắt nước lạnh, thân mình run run, nhưng không tỉnh lại.
"Xem ra Hứa lão gia thương thế quá nặng, sợ rằng chưa tới thành Hoài An đã qua đời, chúng ta còn phải giải thích, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, chúng ta thế Hứa lão gia giải quyết bớt thống khổ, cứ nói là hải tặc làm ——"
Trình Khanh còn chưa nói xong, Hứa lão gia đã run rẩy tỉnh lại.
"Hiền, hiền chất, đây là làm sao vậy?"
Hứa lão gia giả ngu, giống như hoàn toàn đã quên hai cái đùi của hắn là Cốc Hoành Thái dẫm, trong miệng ô ô yết yết mắng hải tặc, bày ra dục vọng cầu sinh siêu mạnh.
Hứa lão gia cảm thấy chính mình còn có thể cứu được, chỉ cần tới Hoài An, tìm một đại phu trị chân, hắn và Trình Khanh liền sẽ quên nhau, trong giang hồ không bao giờ gặp lại.
Nghĩ thực đẹp.
Trình Khanh cười lạnh: "Hứa lão gia còn diễn kịch cùng ta sao?"
"Hiền…… Không không không, Trình thiếu gia, Hứa mỗ thật sự không phải một đám cùng hải tặc, hải tặc giựt tiền muốn mệnh, Hứa mỗ chỉ muốn tiền, cái gì cũng chưa làm, đã bị Trình thiếu gia xuyên qua, Trình thiếu gia tha cho Hứa mỗ một chuyến này đi!"
Hứa lão gia thật là người thống khoái.
Thức thời lại tích mệnh, da mặt cũng dày, người như vậy dù cho không làm kẻ lừa đảo, chỉ kinh doanh, sống cũng sẽ không quá kém.