Đại khái là mặt mũi Trình Khanh có tác dụng, 1560 lượng bạc rất nhanh liền được đưa đến bến tàu, một chút cắt xén đều không có, tất cả đều là bạc quan tỉ lệ tốt nhất.
Trình Khanh lập tức liền phân chia bạc cho mọi người.
Mặc kệ là gia đinh Trình gia, hay là hộ vệ phủ Mậu Quốc Công, mỗi người đều có phần, Trình Khanh làm chủ chia cho mỗi người 40 lượng, gia đinh Trình gia bị đứt tay và vị hộ vệ phủ Mậu Quốc Công bị trọng thương được gấp đôi, hai người đều phải lưu tại thành Hoài An tĩnh dưỡng.
Chia bạc xong, bản thân Trình Khanh lại thêm chút tiền, mệnh Tiểu Bàn đi chọn mua chút dược liệu mang theo.
Dựa theo phương pháp phân chia của Trình Khanh, Du Tam và Cốc Hoành Thái cũng có phần.
Cốc giáo úy nhất thời xúc động quyên góp toàn bộ tiền, hiện giờ nhìn thấy 40 lượng bạc này cũng thực quý trọng.
Du bách hộ lại không để chút bạc này vào mắt.
Tùy tay ném phần của chính mình cho Cốc Hoành Thái, lại hướng Cốc Hoành Thái vẫy tay, bảo Cốc Hoành Thái đưa lỗ tai lại đây.
"Cẩm Y Vệ ở trong thành Hoài An cũng có chút liên lạc, ngươi bảo bọn họ nhìn chằm chằm phủ nha Hoài An và tên Nghiêm tuần kiểm kia, nhìn xem gần đây có nhân vật khả nghi gì ra vào hay không."
"Đại nhân là hoài nghi ——"
"Vẫn nên cẩn thẩn một chút thì hơn, tri phủ Hoài An kia đã phái binh diệt hải tặc vài lần, ngay cả một cái lông của hải tặc cũng chưa sờ được đến, hắn làm sao biết đám hải tặc bị chúng ta giết chết tất cả đều là tinh nhuệ?"
Dù sao Du Tam cảm thấy thực kỳ quặc.
Nếu lời tri phủ Hoài An nói là thật, vậy Du Tam cũng không thể yên tâm…… Hải tặc theo dõi hắn và Trình Khanh, hẳn là coi bọn họ trở thành phú thương bình thường mới đúng, đối phó với hơn hai mươi hộ vệ, cần phái hơn một trăm tinh nhuệ đánh lén sao?
Du Tam tống cổ Cốc Hoành Thái đi liên lạc cùng thám tử Cẩm Y Vệ thành Hoài An, đang muốn đi nhắc nhở Trình Khanh cảnh giác tri phủ Hoài An, liền thấy Tiểu Bàn cười đến thấy răng không thấy mắt, chạy chậm trở về.
"Thiếu gia, thiếu gia, thiếu gia đoán xem nô tỳ đã gặp được ai?"
Tiểu Bàn ở Hoài An không có khả năng có người quen.
Nha đầu này quan hệ nhân tế đơn thuần, sau khi được Hà Uyển đưa cho Trình Khanh, liền đi theo Trình Khanh đến kinh thành.
Người Tiểu Bàn có thể nhận thức, đều là Trình Khanh nhận thức.
Có thể làm Tiểu Bàn cao hứng thành như vậy…… trong lòng Trình Khanh đã ẩn ẩn có suy đoán, nhưng khi chân chính nhìn thấy người, Trình Khanh vẫn kích động.
Nàng lại có thể ở thành Hoài An gặp được Hà Uyển và Hà lão viên ngoại!
"Hà lão, Hà tiểu thư."
Hà lão viên ngoại nhìn có chút tinh thần vô dụng, Trình Khanh còn tưởng rằng sau khi lão gia tử giao sinh ý cho Hà Uyển, nên ở nhà bảo dưỡng tuổi thọ, không biết vì sao lại tới Hoài An.
Về phần Hà Uyển, một năm không thấy, biến hóa thật lớn.
Ngẫm lại lúc trước ở hội Văn trung thu Nam Nghi mới gặp Hà Uyển, một tiểu cô nương kiều tiếu non nớt cỡ nào, hiện tại đã không thấy vẻ trẻ con ngày xưa, mà trở thành người một mình đảm đương một phía.
Trình Khanh thấy Hà Uyển, đó là biến hóa thật lớn, Hà Uyển nhìn Trình Khanh làm sao không phải như thế?
Ở hiệu thuốc gặp A Thải…… Không, hiện tại tên là Tiểu Bàn, Hà Uyển đã từ trong miệng Tiểu Bàn nghe được nguyên nhân Trình Khanh tới thành Hoài An.
Trạng Nguyên Lục Nguyên Cập Đệ lang, sau kỳ thi mùa xuân được phong làm biên soạn Hàn Lâm Viện, đây là việc mà Hà Uyển, hoặc là nói toàn bộ dân chúng huyện Nam Nghi đều biết đến.
Nhập sĩ hơn tháng hai, đã được thăng chức lên thành hầu dạy học sĩ Hàn Lâm Viện, bá tánh Nam Nghi không biết, Hà Uyển cũng biết.
Bởi vì Hà lão viên ngoại cùng nhà Trình Khanh có giao tình tốt, con đường làm quan của Trình Khanh xuôi gió xuôi nước, các thúc thúc của Hà Uyển hiện giờ cũng không dám tùy ý nói gì Hà Uyển.
Hà Uyển một bên vì Trình Khanh cao hứng, một bên cũng có nhàn nhạt tiếc nuối.