Trình Khanh ở thành Hoài An gặp được tri phủ Hoài An, lại không có thể nhìn thấy Thạch tổng đốc.
Hoặc là nói, dù là chính Ngũ hoàng tử tới thành Hoài An, vị Thạch tổng đốc này nếu không muốn gặp, đồng dạng có thể không gặp Ngũ hoàng tử.
Quan chức làm được như Thạch tổng đốc, đã có thể không cần lấy lòng hoàng tử, ngược lại là các hoàng tử muốn lấy lòng Thạch tổng đốc.
Trình Khanh cũng chưa nhìn thấy Thạch tổng đốc, Vinh gia lại là quan hệ thông gia với Thạch tổng đốc, khó trách ở phía trên kênh đào này, thuyền Vinh gia có thể bá đạo như thế!
Nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng…… Quả thực là chó má!
Trình Khanh hỏi hộ vệ trên thuyền, "Ai tiễn pháp tốt?"
Tôn An phủ Mậu Quốc Công yên lặng đứng dậy.
Trình Khanh chỉ vào cờ Vinh gia, hỏi Tôn An có thể một mũi tên bắn rơi cờ xuống hay không.
"Trình Khanh!"
Hà lão viên ngoại và Hà Uyển cùng ra tiếng ngăn lại, Trình Khanh không dao động: "Tôn hộ vệ, ngươi cứ việc bắn, xảy ra chuyện ta sẽ xử lý!"
Tôn An là người phủ Mậu Quốc Công.
Phủ Mậu Quốc Công dù xuống dốc, cũng thừa kế tước vị quốc công, cực có địa vị huân quý, rời đi kinh thành, thế nhưng phải nhường đường cho một thương muối?
Trình Khanh không nghĩ nhẫn, Tôn An cũng không tưởng nhẫn, lập tức kéo cung cài tên, nhắm chuẩn, mũi tên bắn về phía cột buồm thuyền lớn Vinh gia.
Mũi tên phá không mà đi, Tôn An bắn liền ba mũi tên, mỗi một mũi tên đều nhắm ngay đỉnh chóp cột buồm.
Kẽo kẹt.
Đỉnh chóp cột buồm thuyền lớn Vinh gia bị gãy, lá cờ ‘ Vinh ’ bay xuống, trên thuyền lớn Vinh gia một trận ầm ĩ.
Vinh gia ở trên kênh đào bá đạo đã thành thói quen, đại khái là lần đầu tiên có người đối với Vinh gia không khách khí như thế, người trên thuyền lớn Vinh gia ở sau kinh ngạc ngắn ngủi, nhanh tốc độ hơn đâm tới thuyền Trình Khanh —— ào ào xôn xao, miệng cống xả nước, thuyền Trình Khanh theo áp lực nước nhanh chóng trượt ra khỏi miệng cống, thuyền lớn Vinh gia va chạm vào khoảng không.
Hà lão viên ngoại lắc đầu, "Cháu nha, tuổi trẻ khí thịnh, Vinh gia bị mất mặt mũi, khẳng định sẽ không chịu bỏ qua."
Trình Khanh cười nói, "Cháu chỉ sợ bọn họ dễ dàng bỏ qua!"
Hà Uyển như suy tư gì.
Trình Khanh không giống người làm việc xúc động như vậy.
Trình Khanh cười khen Tôn An tiễn pháp tốt, Tôn An khiêm tốn nói không tính là cái gì, hai con thuyền dựa gần như vậy, bắn không trúng mới kỳ quái: "Tiễn pháp của tiểu nhân là học cùng nhị thiếu gia, tiểu nhân không có thiên tư tốt như nhị thiếu gia, nếu nhị thiếu gia ở chỗ này, một mũi tên có thể bắn gãy cột buồm!"
Nhị thiếu gia trong miệng Tôn An tự nhiên là Tôn Hủ.
Tỷ phu tương lai ưu tú, Trình Khanh tự nhiên càng cao hứng.
Nàng ở trên thuyền cười, trên thuyền lớn Vinh gia, có người lại rất tức giận.
Trên thuyền lớn Vinh gia có người vẫn luôn hướng Trình Khanh bên này đánh cờ tín hiệu, Trình Khanh coi như không nhìn thấy, không đáp lại đối phương.
Thuyền lớn Vinh gia nghẹn một hơi không buông tay, vẫn luôn đuổi theo thuyền Trình Khanh, Trình Khanh hạ lệnh gia tốc, nhóm người chèo thuyền liều mạng khua mái chèo, ném thuyền lớn Vinh gia ở phía sau.
Ngươi truy ta đuổi, hai con thuyền nhất thời khoảng cách kéo ra, nhất thời lại tiếp cận.
Trình Khanh sợ thuyền lớn Vinh gia đuổi được một nửa sẽ từ bỏ, thấy thuyền lớn Vinh gia tốc độ quá chậm, cũng cố tình từ từ theo đối phương.
Người trên con thuyền của Trình Khanh không hiểu ý đồ của nàng, nhưng ngoại trừ ông cháu Hà gia, còn lại, hộ vệ phủ Mậu Quốc Công nghe lệnh của Trình Khanh, đám người Võ Nhị thậm chí là càng ủng hộ Trình Khanh, Trình Khanh nói mặt trời là vuông, đám người Võ Nhị cũng tin, sao có thể nghi ngờ mệnh lệnh của nàng?
Thiếu gia muốn bắn cờ xí của Vinh gia, chính là do Vinh gia quá đáng ghét!
Thuyền lớn Vinh gia đuổi sát không bỏ, trên bờ, cũng có mấy người cưỡi ngựa đi theo.
Nói mặc kệ Trình Khanh, nhưng sau khi hoài nghi tri phủ Hoài An cấu kết cùng hải tặc, lại khoái mã đuổi theo, còn từ thành Hoài An mang theo mấy nhân thủ Cẩm Y Vệ tới hỗ trợ, sợ đoàn người Trình Khanh có hại.