Những người này, sợ đám cướp Trường Cân không tới……
Toàn bộ Hồng huyện đều nhiễm bệnh điên đi?
Vinh Cửu đã hoài nghi nhân sinh.
Các nam nhân Hồng huyện vội vàng làm binh khí, tham gia đặc huấn, các nữ nhân trong thành cũng không nhàn rỗi.
Tiểu Bàn chọn một ít nữ nhân lá gan lớn, dạy các nàng xử lý miệng vết thương như thế nào.
Hà Uyển lại mang theo một nhóm phụ nữ khác làm quân lương.
Nếu thật sự đánh lên, không phải nhất thời một lát có thể kết thúc chiến đấu, đói bụng sẽ không có sức giết địch, tưởng dừng lại ăn cơm nào có thời gian rỗi, thừa dịp thời điểm nghỉ chiến mới có thể ăn một chút gì đó để lấp đầy bụng.
Hà Uyển mang theo nhóm phụ nhân chưng chế cơm nắm.
Nắm cơm to bằng nắm tay người trưởng thành, bên trong có một tầng hỗn hợp bột đậu, đậu tương xào nghiền thành bột trộn cùng cơm thơm nức mũi.
Tầng bên trong nữa là dưa muối, chính giữa nắm cơm là thịt khô…… Trình Khanh đã ăn thử một cái, cảm thấy quân lương như vậy quy cách không thấp, Vinh Cửu bị trói ở trên tường thành hận đến muốn chết, nhóm chân đất còn được ăn ngon hơn so với hắn!
Khi Vinh Ngọc Nương còn chưa có gả vào Thạch gia, Vinh Cửu đã từng phải chịu khổ.
Khổ này đơn giản là bị các huynh đệ tỷ muội trong nhà ức hiếp xa lánh, nhắc đến đồ ăn, Vinh gia cũng không thiếu.
Nhưng sau khi Vinh Cửu bị bắt, Trình Khanh lại chưa cho Vinh Cửu gặp qua một chút thức ăn mặn nào, mỗi ngày hai bữa cơm, đều là cháo thô, Vinh Cửu ngày đầu tiên rất có cốt khí không ăn không uống, đói đến ngày hôm sau liền đầu váng mắt hoa, cháo thô vào họng không nuốt xuống nổi, Vinh Cửu toàn dựa vào hận ý mới miễn cưỡng chính mình nuốt được cháo xuống bụng.
Nhóm binh lính thủ thành ăn cơm nắm, Vinh Cửu ngửi mùi hương, thực không có cốt khí nuốt nước miếng.
Nếu không phải miệng hắn bị chắn, nhất định sẽ lấy đồ đáng giá trên người hối lộ quân lính thủ thành.
Không phải cầu nhóm quân lính thả hắn đi, mà là đổi một nắm cơm cho đỡ thèm.
Thật là thơm ——
Cơm nắm như vậy, hắn nguyện ý tiêu một trăm lượng bạc mua một cái!
Chờ hắn được cứu vớt, cơm nắm như vậy, hắn có thể mua một trăm cái!
Không đúng, chờ hắn được cứu vớt, cái dạng sơn trân hải vị gì mà không ăn được, còn đi đoạt cơm nắm với nhóm chân đất?
Vinh Cửu thóa mạ chính mình không tiền đồ.
Hiện tại không chỉ có trên dưới Hồng huyện ngóng trông đám cướp Trường Cân tới, Vinh Cửu cũng ngóng trông đám cướp Trường Cân tới, hắn muốn sấn loạn đào tẩu, cũng muốn được cứu vớt.
Đám cướp Trường Cân tới Hồng huyện, chứng minh thành Hoài An đã bảo vệ được, sẽ có người tới cứu hắn……
Trình Khanh tiếp quản Hồng huyện ngày thứ năm, đám lưu dân xanh xao vàng vọt đều được nàng nuôi ra một chút thịt, đám cướp Trường Cân còn chưa có tới.
Tới ngày thứ năm còn chưa thấy bóng dáng đám cướp Trường Cân, Lang thiên hộ cũng hoài nghi đám cướp Trường Cân có phải chạy tán loạn đến địa phương khác, sẽ không đi qua Hồng huyện hay không.
"Lại hoặc là, đám cướp Trường Cân đã công phá được thành Hoài An, lúc này đang vội vàng quét tước chiến trường?"
Lý bách hộ đứng ở trên tường thành nhìn ra phương xa.
Trình Khanh không có lạc quan như Lang thiên hộ, cũng không bi quan như Lý bách hộ.
Nhưng trạng huống thành Hoài An hẳn là không tốt lắm, hai hộ vệ phủ Mậu Quốc Công Trình Khanh phái mang theo tín vật khoái mã đi thành Hoài An báo tin, không biết hai người có thuận lợi vào phủ Tổng đốc hay không, dù sao hai hộ vệ cho tới nay cũng chưa đi trở về.
Trình Khanh rất là băn khoăn.
Đó là người phủ Mậu Quốc Công, thiệt hại một cái, Trình Khanh liền phải thiếu nhân tình nhiều hơn một tầng.
Nàng không sợ thiếu nhân tình, cũng không sợ trả bạc trợ cấp, nàng là không muốn có người tử vong.
Đây không phải trò chơi, chết người rốt cuộc vô pháp sống lại.
Từng tánh mạng, Trình Khanh đều ghi nợ lên trên đầu đám cướp Trường Cân.