Từ điểm đó tới nói, Trình Khanh và Du Tam giết đám cướp, càng nhiều là vì chính mình!
Ở lại Hồng huyện mấy ngày không phải ý định ban đầu của Trình Khanh, nhưng cũng không phải là không có thu hoạch, giết cướp, còn thu được vật tư của đám cướp.
Mặc kệ là lương thực hay là tài vật, Du Tam và Trình Khanh đều không có tính toán trả lại Hoài An.
Tài vật trên cơ bản đã bị Tào Quân do Du Tam mượn tới từ Hoài An chia cắt hầu như không còn, binh sĩ toàn dựa vào bạc triều đình cũng sẽ không liều mạng như vậy, Du Tam không thèm để ý chút tiền bạc này, phân toàn bộ tài vật cướp được từ doanh địa đám cướp Trường Cân cho binh lính Tào Quân từ thành Hoài An lại đây cứu viện Hồng huyện.
Hiện tại binh lính đối với Du Tam thập phần giữ gìn, Du Tam có thể mang theo bọn họ lập công, còn có tài vật chia nhau, chủ soái như vậy chính là được hoan nghênh nhất!
Tài vật có thể phân cho binh lính Tào Quân, lương thực tìm ra trong doanh địa đám cướp Trường Cân, Trình Khanh ban đầu muốn mang đi Hoài Nam, suy xét đến Hồng huyện thu lưu không ít lưu dân, Trình Khanh tính toán chừa một chút lương thực cho Hồng huyện.
Ngoại trừ một vạn thạch lương thực tìm được ở trong doanh địa đám cướp Trường Cân, còn có mười vạn lượng bạc Vinh Cửu hứa hẹn quyên tặng, có bạc liền có vật tư cứu tế, Trình Khanh cảm thấy Ngũ hoàng tử sau khi biết cũng sẽ cao hứng!
Đánh tan đám cướp Trường Cân, Trình Khanh và Du Tam chỉ dừng lại ở Hồng huyện một ngày liền khởi hành.
Bọn họ không phải không để bụng công lao ở Hồng huyện bên này, Du Tam cực có tự tin, không có người dám từ trong tay hắn đoạt công lao.
Tới buổi chiều, Phùng điển sử mới thống kê xong thương vong của lần chiến sự này.
Ngoài thành, thi thể đám cướp Trường Cân, tổng cộng có 7821 cái.
"Cộng cả hai ngày trước giết được, tổng số trên một vạn……"
Phùng điển sử lặp lại thẩm tra đối chiếu vài lần, hận không thể tự đếm từng khối thi thể, mới dám đăng báo số lượng như vậy.
Phía nam không giống Tây Bắc, đã rất nhiều năm không phát sinh chiến sự quy mô lớn, giết địch quá vạn, đây quả thực là công lao Phùng điển sử không dám tưởng tượng.
Đương nhiên, 7000 cỗ thi thể này, cũng không toàn bộ chết vào hôm nay, binh sĩ Tào Quân cướp sạch doanh địa đám cướp Trường Cân, cũng đào ra thi thể đám cướp Trường Cân vùi lấp ngay tại chỗ.
Thi thể này đều là những người bị thương trong lúc công thành, do quân y cứu trị bất lực, không chết ở dưới tường thành Hồng huyện, cuối cùng chết do bị thương nặng không trị được.
—— đây cũng coi như là Hồng huyện bên này giết chết!
Phùng điển sử đi đường đều như bay.
Dính lên công lao như vậy, sầu gì không thăng quan?
Đừng nói đám người Lang thiên hộ, Lý bách hộ.
Cũng không nói Du Tam và Cốc Hoành Thái.
Ngay cả quan văn như Phùng điển sử không lên tường thành giết địch cũng xuất thật nhiều lực.
Trình Khanh phảng phất biết suy nghĩ trong lòng Phùng điển sử, "Đợi sau khi bản quan rời đi, Phùng đại nhân còn phải mang theo bá tánh trong huyện trùng kiến gia viên, cũng cần nghĩ biện pháp an trí lưu dân. Bản quan sẽ lưu lại một vạn thạch lương thực, hy vọng Phùng đại nhân về sau thu lưu lưu dân sẽ càng có tự tin…… Phùng điển sử, bản quan dự định tiến cử ngươi làm tri huyện Hồng huyện."
Phùng điển sử đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Trình Khanh nói ra, Phùng điển sử vẫn cứ thập phần kích động.
"Hạ quan nhất định sẽ không phụ tín nhiệm của đại nhân!"
Quan viên lấy công danh cử nhân nhập sĩ giống như Phùng điển sử tốc độ lên chức cực chậm.
Giống như Trình Tri Viễn, dành mười mấy năm mới làm được tri huyện, lại tưởng đi lên trên cũng không dễ dàng, nguy cơ lớn mới có công lao lớn để lập, nếu Trình Tri Viễn không bị chết trong vụ án tham ô phủ Hà Đài, xong việc hơn phân nửa sẽ được đề bạt.
Phùng điển sử vận khí tốt hơn so với Trình Tri Viễn, vô cùng thức thời làm việc cho Trình Khanh, hiện giờ Hồng huyện đại thắng đám cướp Trường Cân, luận công hành thưởng, tự nhiên có một phần của Phùng điển sử.
Có công lao này, Trình Khanh tưởng tiến cử Phùng điển sử làm tri huyện Hồng huyện, quả thực là nắm chắc.