Chờ Trình Khanh rời đi, Phùng điển sử chính là đại tri huyện của Hồng huyện, chỉ thiếu nhâm mệnh chính thức của triều đình!
Hơn nữa có công lao tiêu diệt đám cướp Trường Cân, tiền đồ sau này của Phùng điển sử sẽ không chỉ giới hạn trong tri huyện thất phẩm…… Phùng điển sử đã quyết định sẽ ôm chặt đùi Trình Khanh không bỏ, dù sau khi Trình đại nhân kết thúc cứu tế trở về kinh thành, cũng sẽ thường xuyên liên lạc tình cảm cùng Trình đại nhân.
Nhưng Trình Khanh cũng chỉ có thể tiến cử Phùng điển sử, Lang thiên hộ, Lý bách hộ, bao gồm cả đám người Du Tam muốn luận công hành thưởng như thế nào, liền không phải Trình Khanh có thể can thiệp.
Đặc biệt là Du Tam, có Lạc Thuân nhìn chằm chằm, sao sẽ để Du Tam có hại?
Giết địch trên một vạn, Lang thiên hộ tự mình ra ngoài thành lục xem một phen, lại không tìm được thi thể chủ soái của đám cướp Trường Cân, Lang thiên hộ tức giận đấm tường:
"Thật là đáng tiếc!"
"Triệu tướng quân" mà Tôn An bắn trúng hẳn là đã được tâm phúc yểm hộ, sấn loạn đào tẩu.
Trình Khanh an ủi Lang thiên hộ:
"Đại nhân cũng không cần tiếc hận, ngày sau nói không chừng sẽ gặp lại tên chủ soái kia, lại giết một lần cũng được!"
Lang thiên hộ tưởng tượng cũng đúng.
Đám cướp Trường Cân đã kiêu ngạo đến mức đi vây công thành Hoài An, triều đình sao lại cho phép bọn chúng làm càn, tất yếu sẽ phái binh diệt phỉ.
Hồng huyện cách Hoài Nam không xa, Thiên Hộ sở Hồng huyện khẳng định sẽ là nhóm đầu tiên được phái đi Hoài Nam, Lang thiên hộ đích xác có cơ hội lại đụng đến "Triệu tướng quân".
Lang thiên hộ từ trong miệng tù binh đám cướp Trường Cân hỏi ra, đám cướp Trường Cân tổng cộng có tám đại tướng quân, phía trên tám tướng quân là "Thiên vương", "Thiên vương" là thủ lĩnh tối cao của đám cướp Trường Cân.
Ngoại trừ tám đại tướng quân, còn có một vị "Quân sư" phụ tá "Thiên vương", rất được "Thiên vương" nể trọng, Lang thiên hộ biết Trình Khanh sắp khởi hành, dặn dò Trình Khanh phải cảnh giác "Quân sư" của đám cướp Trường Cân:
"Nghe nói quân sư của bọn họ không thường lộ diện, lại đối với ‘ thiên vương ’ có ảnh hưởng rất sâu, tám đại tướng quân không phục lẫn nhau, cũng đều rất bội phục ‘ quân sư ’, nói không chừng mấy tên tướng quân, thiên vương này đều là con rối, đại quân đám cướp kỳ thật là nắm giữ ở trong tay ‘ quân sư ’, Trình đại nhân ngàn vạn phải cẩn thận đề phòng!"
Lang thiên hộ có trực giác, ‘ quân sư ’ đám cướp Trường Cân sẽ tìm Trình Khanh gây phiền toái.
Du Tam ở huyện nha nghỉ ngơi nửa ngày, dưỡng đủ tinh thần, nghe vậy nhướng mày: "Nghe qua rất lợi hại, tiểu gia cũng muốn gặp nhân vật như vậy!"
Từ trong miệng tù binh hỏi ra được sự tồn tại của một vị ‘ quân sư ’, Lang thiên hộ đều đã nhận ra khác thường, huống chi là Du Tam.
Du Tam nói sao cũng là Cẩm Y Vệ, đối với những việc này thậm chí càng nhạy bén.
Du Tam cảm thấy, "Quân sư" đám cướp Trường Cân, chính là mục tiêu hắn cần tìm trong lần đi Hoài Nam này!
Chạng vạng, lại có một đội nhân mã tới Hồng huyện.
Lá cờ chữ "Vinh" cắm ở trên đỉnh xe ngựa, hai công tử dẫn đầu đúng là Ngũ thiếu và Thất thiếu Vinh gia Dương Châu.
"Hồng huyện đã chết nhiều người như vậy, Tiểu Cửu còn sống được sao?"
Vinh Thất hỏi Vinh Ngũ.
Vinh Ngũ răn dạy Vinh Thất, "Đừng nói bậy, Tiểu Cửu cát nhân tự có thiên tướng, khẳng định còn sống, nếu hắn cho thấy thân phận với quan lại Hồng huyện, Hồng huyện bên này tất không dám chậm trễ hắn, trận chiến sự này tuy rằng thảm thiết, nhưng xem bộ dáng giống như là quân đội triều đình thắng!"
Vinh Thất bĩu môi.
Nghĩ đến Vinh Cửu khả năng ở dưới sự che chở của quan viên Hồng huyện sống tốt, không phải chịu khổ, trong lòng Vinh Thất liền không dễ chịu.
Ai kêu người ta có thân tỷ tỷ gả vào phủ Tổng đốc chứ?
Nếu biết Thạch đại nhân có thể làm tổng đốc thuỷ vận, Thạch thiếu gia cũng không chết, việc hôn nhân này cũng sẽ không rơi xuống trên đầu Vinh Ngọc Nương.
Nhưng hiện tại nói cái gì cũng đã chậm.
Có Vinh Ngọc Nương làm chỗ dựa, Vinh gia thật đúng là phải xem trọng Vinh Cửu.