Trình Tri Tự trả lời làm Vinh Cửu càng thất vọng.
Trình Tri Tự nói tiền trang Dụ Phong đích xác quyên góp mười mấy xe dược liệu, chờ mười mấy xe dược liệu này dùng xong, nếu tiền trang Dụ Phong không có ý đồ tiếp tục quyên góp dược liệu, Trình Tri Tự bên này sẽ chi ngân sách, ủy thác tiền trang Dụ Phong mua dược liệu vận chuyển tới huyện Ngũ Hà.
Trình Tri Tự nói còn liếc mắt nhìn Vinh Cửu một cái, giống như rất kỳ quái:
"Thạch tổng đốc lưu ngươi tại huyện Ngũ Hà, chính là muốn cho Vinh gia các ngươi cơ hội, ngươi không nhân cơ hội nắm chắc, còn muốn ngăn cản người khác tiến tới?"
Thương nhân thật là bị người xem thường.
Nếu muốn được người coi trọng, ở trên việc trái phải rõ ràng nhất định phải có tỏ vẻ.
Huyện Ngũ Hà hiện tại thiếu vật tư, không chỉ có dược liệu, còn có thuốc trị thương đưa đi tiền tuyến, nếu Vinh Cửu thông minh, nên bao thầu vật tư khan hiếm!
Tuy rằng không kiếm được tiền, xong việc triều đình luận công ban thưởng, Vinh Cửu làm cái gì, phía trên tự nhiên hiểu rõ.
Vinh Cửu bị hai câu nói của Trình Tri Tự làm cho sắc mặt trắng bệch.
Ý tứ của Trình thị lang, hắn không nên chờ Trình Khanh tới cầu, mà nên chủ động cung cấp dược liệu?
Vinh Cửu buổi tối lăn qua lộn lại ngủ không yên, thật vất vả mới hạ quyết tâm, ngày hôm sau đỉnh đôi mắt quầng thâm một đêm không ngủ đi tìm Trình Tri Tự, Trình Tri Tự nhàn nhạt nói:
"Ngươi đã đến chậm, Hà gia tiểu thư sáng nay đã mang theo gia phó xuất phát đi mua sắm vật tư cho huyện Ngũ Hà."
Hà gia và nhị phòng là hàng xóm, Trình Tri Tự lại không phải cả đời không trở về huyện Nam Nghi, Hà lão gia tử ra mặt thỉnh cầu, Trình Tri Tự thật không tiện cự tuyệt.
Xem ở trên mặt mũi của Thạch tổng đốc, cơ hội này vốn dĩ muốn để lại cho Vinh Cửu, ai ngờ Vinh Cửu ngu dốt như thế…… Hà lão gia tử còn dám để cho cháu gái Hà Uyển xuyên qua khu dịch bệnh đi mua sắm dược liệu, Vinh Cửu được đề điểm còn chậm hơn một bước, Trình Tri Tự cũng thực bất đắc dĩ.
Gương mặt Vinh Cửu nóng rát.
Hắn thế nhưng bị một nữ nhân so đi xuống?
Nữ nhân nên ở nhà giúp phu quân dạy con, vì sao phải đi ra bên ngoài xuất đầu lộ diện!
Nghĩ đến Hà gia và Trình Khanh là một trận doanh, Vinh Cửu hùng hùng hổ hổ, Trình Khanh quả nhiên là sinh ra để khắc hắn!
Vinh Cửu bị mất cơ hội tốt, Tiểu Kế lại tìm được cơ hội, lấy thân phận dân nữ bình thường, tới được bên người Tiểu Bàn.
Tiêu Vân Đình bảo Tiểu Kế điều tra Trình Khanh, Tiểu Kế lại không thể xuất hiện ở trước mặt Trình Khanh, nàng chỉ có thể xuống tay từ bên người tỳ nữ của Trình Khanh.
Tiểu Kế cải trang giả dạng, che lấp dung mạo tiếu lệ, trở nên bình thường, dù cho Trình Khanh đi ngang qua Tiểu Kế, cũng không nhất định có thể nhận ra được, huống chi Tiểu Bàn vốn cũng không nhận thức Tiểu Kế, ngay từ đầu cũng không có hoài nghi.
Hà Uyển đề cập đến việc đi mua sắm dược liệu cho huyện Ngũ Hà, bị Trình Khanh cự tuyệt.
Không biết Hà Uyển nói như thế nào thuyết phục được Hà lão gia tử, Hà lão gia tử vòng qua Trình Khanh đi tìm Trình Tri Tự, chờ khi Trình Khanh biết đã là ván đã đóng thuyền.
Chính Trình Khanh đưa Hà Uyển ra thành.
"Ngươi hà tất phải làm như vậy."
Hà Uyển cười tiêu sái, "Ngươi cho rằng ta là vì ngươi mới đi mạo hiểm sao, không cần tự mình đa tình, ta là vì chính mình, vì Hà gia, cũng vì lưu dân ngoài thành. Ai quy định nữ tử cần phải tránh ở phía sau nam nhân tiếp thu che chở, nam nhân có thể kiến công lập nghiệp, nữ tử liền không thể?"
Hà Uyển vẫy vẫy tay, lên ngựa.
Nam nhân có thể cưỡi ngựa đánh giặc, nữ nhân vì sao không thể cưỡi ngựa lên đường?
Hà Uyển vốn dĩ biết cưỡi ngựa, nhưng trước kia chỉ khi ở thôn trang nhà mình mới cưỡi ngựa, Hoài Nam loạn thành một đoàn, sự tình có nặng nhẹ nhanh chậm, nàng không sợ người khác nói nàng không quy củ.