“Các ngươi muốn đi thì cứ đi trước đi, ta muốn lưu lại!”
Trình Khuê cũng không lại khuyên can, chính mình đi trước, mấy đồng môn cũng theo phía sau hắn rời đi.
Du Tam tối tăm mặt mày, chậm trễ trong chốc lát như vậy hắn liền không tìm thấy vóc dáng nhỏ của tên Trình Khanh kia, khắp viện đều là người, Trình Khanh đã chạy đi đâu?
……
“Thôi huynh, ngươi không sợ bị người ta thấy sao?”
Trình Khanh là bị Thôi béo túm rời đi.
Thôi béo ở cửa giải được hai mươi Đề Toán Học, thắng 50 lượng bạc học Trình Khanh quyên góp cho từ ấu đường, chính mình lưu luyến vào biệt viện, xa xa thấy Trình Khanh lại dỗi Du Tam.
Du Tam ăn mệt, lại không có biện pháp làm gì Trình Khanh, Thôi béo trong nháy mắt cũng nghĩ thông suốt.
Mọi người đều là ở ‘ thư viện Nam Nghi ’ cầu học, hắn hà tất phải sợ Du Tam như vậy.
Nếu Du Tam thực sự có năng lực, đã sớm thu thập cho Trình Khanh dễ bảo, nếu Du Tam không có biện pháp làm gì Trình Khanh, vậy chính mình kết giao bằng hữu cùng Trình Khanh, Du Tam cũng không quản được!
Trình Khanh trêu ghẹo hắn, Thôi béo đầy mặt đỏ bừng:
“Thôi mỗ làm việc quang minh chính đại có cái gì mà phải sợ, ngươi người này dung mạo bình thường làm việc lại rộng rãi, Thôi mỗ chính là nguyện ý kết giao bằng hữu cùng ngươi!”
Trình Khanh bị hắn chọc cho cười, “Ngươi coi ta là bằng hữu, ta khẳng định cũng sẽ không liên lụy ngươi, ngươi yên tâm, phiền toái giữa ta và Du Tam sẽ do chính mình giải quyết. Đi thôi, chúng ta đi dạo hội Văn!”
Cái khác không nói, chỉ nói tiểu tỷ tỷ đánh đàn này, lớn lên xinh đẹp, cầm kỹ cũng cao siêu, Trình Khanh nghe xong trong chốc lát cảm thấy ánh trăng chiếu lên trên người cũng đều trở nên triền miên, cầm vận như vậy, đời sau không nhất định có thể đàn được.
Đáng tiếc tiếng đàn không đả động được Thôi béo, hắn vẻ mặt khẩn trương lôi kéo tay áo Trình Khanh:
“Ngươi đừng phạm hồ đồ, người ta là đầu bảng thanh lâu, đêm nay là tới câu cá lớn, chướng mắt cây gậy trúc như ngươi.”
“Thôi huynh, ta nói chính mình chỉ đơn thuần thưởng thức cầm nghệ, ngươi tin hay không?”
“Không tin.”
Không tin thì thôi!
Trình Khanh cảm thấy cùng Thôi béo đấu võ mồm thú vị, nhưng người khác không nghĩ như vậy, mấy thư sinh trang điểm phú quý tranh nhau a dua cô nương đầu bảng, cuối cùng một vị thư sinh họ Tề rút được thứ nhất, cô nương đầu bảng đánh đàn rõ ràng đối với hắn càng cảm thấy hứng thú hơn.
Thư sinh cạnh tranh thất bại nói không lựa lời, mở miệng chế nhạo:
“Tề Duyên Tùng, án tử của dượng ngươi còn chưa có chấm dứt, sao ngươi lại có tâm tình xum xoe ở trước mặt Thi Thi cô nương vậy? Nếu ta có một người dượng tham bạc cứu tế, ta sẽ ngốc ở trong nhà không ra khỏi cửa!”
Trình Khanh và Thôi béo lập tức ngừng đấu võ mồm.
‘ Bạc cứu tế ’ là từ ngữ có độ mẫn cảm cao.
Thôi béo thọc thọc cánh tay Trình Khanh, “…… Đây là thân thích nhà ngươi?”
Trình Khanh trên dưới đánh giá vị Tề Duyên Tùng kia, lớn lên là không bằng Mạnh Hoài Cẩn, nhưng cũng có thể xưng được với mấy chữ văn nhã tuấn mỹ, bên hông đeo ngọc bội ánh sáng động lòng người, nguyên liệu quần áo vừa thấy liền biết là rất quý.
Người soái tiền nhiều, khó trách trong mấy thư sinh trổ hết tài năng lại được đầu bảng thanh lâu nhìn trúng.
Người lại họ Tề, muốn nói là thân thích nào của nhà nàng, cữu gia của đại nương tử họ Tề —— như vậy vấn đề tới, Tề gia có mấy nhi tử, người đính hôn cùng đại nương tử có phải tên Tề Duyên Tùng này hay không?!
“Ê, ta đang hỏi ngươi đó, có phải thân thích nhà ngươi hay không?”
“Ta cũng không quen biết, có lẽ đúng đi!”
Khi Trình Khanh nói lời này, khóe miệng mang cười, lại cười đến Thôi béo lạnh cả người —— ai da, dù là thân thích nhà Trình Khanh, Trình Khanh khẳng định cũng không thích thân thích này.
Tề Duyên Tùng vội vã biện giải với cô nương đầu bảng tên Thi Thi.